Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 920: Tông sư chân chính


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Không thể thành công, Lý Dương đành phải tạm thời từ bỏ, hôm nay hắn không thể tìm ra nguyên nhân được rồi.

Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn còn một ý niệm to gan, hôm nay Trần Vô Cực vẫn phải tiếp tục làm việc, trong lúc Trần Vô Cực làm việc thì sẽ thì nghiệm lại lần nữa, xem có thể thành công hay không.

Suy nghĩ này rất mạo hiểm, nếu không phải là Lý Dương xác định lại, thậm chí đối diện với chiếc gương, rồi cầm điện thoại chụp ngón tay, tận mắt phát hiện ra một vật chất màu đen thì hắn cũng không dám làm như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Vô Cực dậy rất sớm, tập Thái Cực Quyền ở trong vườn.

Đây là thói quen của ông, mười mấy năm rồi ngày nào cũng vậy, cho dù là trời mưa trời gió gì cũng không bỏ, trong vườn có một cái đình hóng gió, lúc mưa thì hắn sẽ tập trong cái đình này.

Hồng Lão và Hoàng Hạo cũng dậy rất sớm, trong mắt họ hiện rõ vài đường máu.

Hôm qua hai người đó ngủ không ngon, đang làm chứng về vụ Tôn sư, và việc ra đời của một Tôn sư mới, họ ngủ được mới lạ.

Hai người đó còn tưởng tượng đến chuyện sau khi tin tức này truyền đi thì sẽ gây chấn động lớn như thế nào, sẽ làm thay đổi kịch liệt cả ngành nghề như thế nào.

Khi Lý Dương nhớ lại, ngoài Trần Lỗi và Vương Giai Giai ra, mấy người khác đều đang ở trong vườn, đến cả Lưu Cương và Triệu Khuê cũng như vậy.

Mấy người đó đang xem Trần Vô Cực múa Thái Cực Quyền, động tác của Trần Vô Cực không nhanh, nhưng mỗi động tác lại mang đến một cảm giác phiêu diêu rất khó tả, giống như trạng thái mà hôm Lý Dương tiến vào thiên nhân hợp nhất vậy.

Trần Vô Cực lúc này hoàn toàn không ở trong trạng thái đó.

Đây chính là công luyện tập nhiều năm của ông, làm cho mỗi động tác quyền pháp đều trở nên vô cùng điêu luyện. Điêu luyện đến mức không có động tác nào là thừa cả, tất cả đều rất tự nhiên, thuần thục.

Quen tay thì hay việc, đây mới chính là nguyên nhân mà trong trường hợp bình thường ông có thể đạt được giới hạn hoàn mỹ như vậy.

Trần Lỗi đang chuẩn bị bữa sáng, ăn sáng xong...năm người Lý Dương cũng bước vào phòng làm việc giống như hôm qua vậy, Vương Giai và Lưu Cương đành phải chờ ở ngoài.

Hôm nay là ngày khai mạc cuộc thi đại sư giữa hai thành phố, cũng may là hôm nay không có cuộc thi giữa các đại sư cao cấp, nên Hoàng Hạo mới có dịp không phải lộ diện mà ở lại chỗ Trần Vô Cực.

Hoàng Hạo không đến dự lễ khai mạc, cũng không tránh khỏi mang lại cho người qua ấn tượng quá kiêu ngạo, nhưng lúc này hắn không hơi đâu mà nghĩ nhiều như vậy, tận mắt quan sát công tác tôn sư, việc này còn quan trọng hơn nhiều.

Nếu thực sự có xung đột với trận đấu, thì hắn sẽ từ bỏ trận đấu mà không hề do dự, ở lại chỗ Trần Vô Cực, dù sao thi đấu đại sư hắn cũng đã ba lần giữ chức quán quân, giờ bỏ một lần cũng không sao.

- Lý Dương, ngồi bên cạnh tôi đi, xem nhiều, nhớ được nhiều!

Trần Vô Cực ngâm tay vào nước xong rồi nói với Lý Dương một câu, ngồi bên cạnh Trần Vô Cực, cả phòng chỉ có Lý Dương là được cái đãi ngộ đó.

Điều này làm cho Hoàng Hạo thấy đố kỵ, tôn sư à, trong lòng hắn đã hoàn toàn cho Trần Vô Cực là một vị Tôn sư mới, có một người thầy là Tôn sư, mà còn là đệ tử duy nhất nữa, Lý Dương đúng là may mắn hết chỗ nói.

Hoàng Hạo lại quay đầu nhìn lại vị sư phụ của mình.

Sư phụ của hắn rất tốt, trình độ cũng cực cao, nhưng tiếc hắn không phải là đệ tử duy nhất của sư phụ, dưới tay Hồng Lão có đến mấy mươi đệ tử, hắn có được địa vị như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ bản thân cố gắng mà có được, không như Lý Dương, sau này đi ra, chỉ cần nói là đệ tử duy nhất của Trần Vô Cực thì không ai dám chậm trễ với hắn rồi.

Người với người, có lúc không có cách nào sánh bằng được.

Trần Lỗi đem nguyên liệu còn lại của ngày hôm qua ra, hôm nay cái đầu tiên phải làm là ngọc bội, còn mặt nhẫn và chuỗi hạt đeo tay chiều mới làm.

Trước khi làm ngọc bội, Trần Vô Cực lại hít thở sâu, nhắm chặt mắt, tay sờ lên khối ngọc nguyên liệu, không ngừng nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Cho dù là Trần Vô Cực, cũng không chắc là khi đang làm việc có thể đi vào cảnh giới của thiên nhân hợp nhất, điều này cần cơ hội và may mắn, nếu không cuộc đời của ông sẽ không chỉ có ba làn như vậy.

Mười phút trôi qua, Trần Vô Cực mới bất đắc dĩ lắc đầu, lấy lại tâm trạng rồi bắt đầu làm việc.

Đối với Trần Vô Cực mà nói, lúc làm ngọc bội có thể đi vào được Thiên Nhân Hợp cũng giống như ta gặp một món đồ tốt nhưng không thể có nó, nếu thực sự theo đuổi thì cũng không thể có được, hôm qua có thể đi vào được trạng thái đó không thể không nói đó là một may mắn.

Tim Lý Dương lại đập càng nhanh hơn, chột dạ quay đầu lại nhìn.

Rõ ràng là biết mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng đứng trước mặt nhiều người như thế này, hắn không dám trực tiếp để vật chất màu đen thần bí lộ ra ngoài, hoặc đây cũng chính là minh chứng cho việc có tật giật mình.

Cho dù là hắn bây giờ không phải là kẻ trộm, nhưng lại có cảm giác đó.

Mũi khoan trên tay Trần Vô Cực từ từ chuyển động, không lâu sau, hình dáng của ngọc bội đã dần hiện ra, đây là miếng Long Bội, rồng là vật tổ của Trung Quốc, cũng là một tạo hình thường gặp trong Ngọc khí.

Trần Vô Cực đang làm là Ngũ Trảo Kim Long, loại rồng này lại càng uy vũ hơn, sau khi hình dáng được lộ ra, ông mới thay bằng dao khắc chuyên dụng của mình.

Lúc điêu khắc, Trần Vô Cực không ngừng hồi ức lại con rồng đen trong vòng ngọc ngày hôm qua, không kìm nỗi lòng liền liền làm nguyên hình con rồng đó, tay bắt đầu múa dao.

Lý Dương lại lặng lẽ nhìn phía sau, cuối cùng không chịu được nữa liền sử dụng năng lực đặc biệt.

Hắn vẫn thử nghiệm lại lần nữa, chuyện này vô cùng hấp dẫn hắn, sau khi làm rõ, không chừng có thể lượng sản thần khí, cứ nghĩ đến giá trị của thần khí là biết cái này có sức hấp dẫn lớn như thế nào rồi.

Hình ảnh lập thể được mở ra, cẩn thận quan sát một lúc, sau xác định là mọi người đều chú ý vào Trần Vô Cực chế tác ngọc bội, mới từ từ khơi ra tuyến đen trong cơ thể.

Một lúc sau, trên ngón trỏ của lý Dương lại xuất hiện một đường đen mỏng.

Qua một buổi tối bổ sung, vào sáng nay, tuyến đen trên cơ thể Lý Dương đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhìn không thấy có gì thay đổi cả.

Tuyến đen xuất hiện tren ngón trỏ, dưới sự kiểm soát của Lý Dương, dàn dần chảy sang tay của Trần Vô Cực.

Mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng Lý Dương lại nhìn thấy rất rõ trong hình ảnh lập thể, đường đen mỏng này giống như một con rắn dài vậy, từng chút từng chút hướng đến tay của Trần Vô Cực.

Dẫn được một nữa đường, Lý Dương không chịu được liền dừng lại, trong hình ảnh lập thể, hình dáng ngón trỏ có mang tuyến đen đúng là rất quái dị, vừa nhìn đã thấy sợ.

Hít sâu một cái, tuyến đen này lại từ từ đi về phía trước, ba phút trôi qua, tuyến đen cuối cùng cũng tiếp xúc được với ngọc bội.

Nhìn ngọc bội càng lúc càng tiến gần lại, tim Lý Dương lại đập mạnh hơn nữa, động tác lần này của hắn bị Trần Lỗi phát hiện, nhưng Trần Lỗi lại không để ý, anh ta còn nghĩ chắc do Lý Dương nhìn thấy kỹ thuật cắt của Trần Vô Cực nên mới như thế.

Trần Lỗi năm đó, lúc bắt đầu nhìn thấy Trần Vô Cực khắc ngọc, cũng kích động mấy ngày như thế, còn hôm nay, Trần Vô Cực đã trở thành Tôn sư, đừng nói là Lý Dương, đến bản thân hắn cũng có phần xúc động.

Sợi tơ đen cuối cùng cũng đã chạm đến ngọc bội.

Mắt Lý Dương lại mở to hơn, sợi tơ đen trực tiếp xuyên qua ngọc bội, nhưng không có phản ứng gì, hoàn toàn giống với thí nghiệm ngày hôm qua, tuyến đen này giống như nó có thể xuyên qua được vạn vật vậy.

Lý Dương hơi thất vọng, sợi tơ đen không bị khống chế đã nhanh chóng trở về lại trong cơ thể Lý Dương.

Thí nghiệm lại thất bại rồi, ít nhất trước mắt là thất bại, muốn thành công hoàn toàn không biết cái gì có thể, thậm chí Lý Dương còn hoài nghi, không biết có phải là năng lực đặc biệt ngày hôm qua bị phát điên hay không mà chạy vào bên trong vòng ngọc.

Cái này cũng không phải là không thể, dù sao thì năng lực đặc biệt ngày hôm qua không bị bản thân khống chế, nếu thực sự là như vậy, cách nghĩ lượng sản thần khí của hắn cũng đồng nghĩa với việc đẻ non hoàn toàn rồi. Ai mà biết được cái năng lực đặc biệt này lại phát điên vào một ngày nào nữa chứ.

Ngoài điều này ra, còn có một nhân tố không thể chứng minh được, đó chính là thiên nhân hợp nhất.

Chỉ tiếc là cái cảnh giới này khó đạt được quá, cho dù là Trần Vô Cực cũng không thể muốn là có được, cần phải có cơ hội và vận may mới có thể, còn Lý Dương, muốn đạt đến trình độ này trong khắc ngọc, không biết là đến lúc nào đây.

Hoặc là nói, Trần Vô Cực vẫn còn có cơ hội bước vào loại trạng thái này, nhưng hắn không chắc chắn lần nào cũng ở bên cạnh, nếu không ở bên cạnh thì đối với Lý Dương chẳng có tác dụng gì cả, không thể làm thí nghiêm được.

Còn Trần Vô Cực, nếu không có năng lực đặc biệt của Lý Dương giúp sức, cũng không thể làm ra tác phẩm của Tôn sư được.

Người ở đây, chỉ có Lý Dương là hiểu rõ nhất, Trần Vô Cực chưa hoàn toàn đạt đến bậc Tông sư chân chính, chiếc vòng ngọc đạt đến trình độ Tông sư đó, trên thực tế là nhờ công lao của cả hai người.

Khi Lý Dương thất vọng, thì ngọc bội dần dần thành hình, Hồng Lão và Hoàng Hạo đều tập trung tinh thần nhìn vào Trần Vô Cực, sợ sẽ bỏ lỡ một điểm thú vị nào đó.

Trần Lỗ càng không ngừng đệ đao, nhìn thấy vị trí mà Trần Vô Cực cần làm là ông a biết Trần Vô Cực cần dao khắc gì, ông liền chuẩn bị sẵn, có một trợ thủ như vậy, đúng là có thể tiết kiệm được rất nhiều tinh lực.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, ngọc bội hoàn chính đã xuất hiện trước mặt mọi người, miếng ngọc bội này và ngọc bài lần trước đều có mang ánh sáng lấp lánh giống nhau, nhìn đẹp vô cùng.

Nhưng ngọc bội này hoàn toàn không thể sánh với vòng ngọc ngày hôm qua được, đây là một tác phẩm đỉnh của đại sư, nhưng lại không phải là kiệt tác của Tông sư.

Hồng Lão và Hoàng Hạo có chút thất vọng, một tác phẩm như thế này, thì Hoàng Hạo chỉ cần nỗ lực, thì không hẳn là không đạt đến ngày đó, còn Hồng Lão lúc ở trạng thái đỉnh nhất cũng có thể làm ra sản phẩm kha khá.

Cái họ muốn xem chính là kiệt tác của Tông sư chân chính.

Bản thân Trần Vô Cực cũng hơi thất vọng, ông càng nghi ngờ tình hình ngày hôm qua, chỉ tiếc là hôm nay ông không thể vào được trạng thái thiên nhân hợp nhất, nếu không thì đã có thể biết được cuối cùng có phải là trạng thái này hay không, cộng thêm nguyên liệu Long Thạch Chủng cao cấp này mới có thể làm cho ông ta trở thành Tông sư.

- Lão Trần, chúc mừng ông!

Hồng Lão nói một câu, tuy là rất muốn nhì thấy kiệt tác Tông sư lần nữa nhưng ông cũng không thất vọng với kết quả trước mắt, Tôn sư không phải lúc não cũng làm ra được những kiệt tác như vậy, nếu không thì kiệt tác của Tôn sư sẽ không có đặc trưng không thể sao chép được rồi.

Chưa làm ra được cũng không sao, sau này vẫn còn cơ hội, có một cái là đã có thể chứng minh ông đã bước ra một bước lớn, trở thành Tôn sư, có cái thứ nhất thì chắc sẽ có cái thứ hai.

Còn bọn họ, thì cả đời cũng không làm được như vậy.

- Tôi không sao!

Trần Vô Cực lắc đầu, rồi nhìn lại ngọc bội trong tay, nếu là bình thường, làm được ngọc bội tốt như thế này ông sẽ rất vui, nhưng hôm nay lại không thấy sự hưng phấn đó.

Trong lòng ông cứ thắc mắc, bây giờ ông có thật sự đã bước được một bước để trở thành Tông sư chân chính hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status