Siêu cấp hoàng kim thủ

Chương 972: Bảo kiếm Can Tương (Thượng)


Nhóm dịch: QuyVoThuong

- Những vật này rồi sẽ có một ngày quay trở lại!

Lý Dương nói nhỏ một câu, còn Hà Lão thì thở dài không nói gì.

Lúc trước vì mềm lòng mà tha cho Chu Diệp, cộng thêm việc tay của Chu Diệp bị tàn tật, không ai nghĩ là một người bị tàn tật ở tay như hắn lại có thể làm lại công việc khắc ngọc, thậm chí còn làm đẹp hơn trước nữa, có câu ngạn ngữ nói rất đúng: Phá rồi lập sau.

Chỉ tiếc là Chu Diệp sau đó lại vẫn đi theo con đường cũ.

Lý Dương và ông đều hiểu, nếu so sánh Ngô Côn Đao với sách cổ tâm đắc về đao khắc mà Lục Tử Cương để lại thì sách cổ có quan trọng hơn một chút, thời trước không có đao khắc tốt, nhưng bây giờ kỹ thuật hiện đại rồi, cái gì cũng có thể làm được hết.

Chu Diệp có sách cổ trong tay, sau đó làm ra đao phù hợp cho hắn sử dụng, cộng thêm tài năng bẩm sinh của hắn mới phỏng được Cương Ngọc như thật.

Tiếc là bây giờ nói những điều này cũng không có tác dụng gì nữa, sau khi Tử Cương Ngọc xuất hiện, ông đã điều động lực lượng của mình đi điều tra một lần, chỉ biết là Chu Diệp có thể cất giấu ở Ý, còn những cái khác đều không biết.

Dù sao thì Chu Diệp cũng mất tích một thời gian rất dài, ông lại nghỉ hưu ở nhà, không tiện vì chuyện này mà đi dùng đến lực lượng quốc gia.

Lý Dương đứng dậy đi đến trước mặt Hà Lão, kéo tay ông nói nhỏ:

- Ông, ông không cần phải lo, con là người may mắn, có khi một ngày nào đó sẽ lấy được sách cổ về!

Ông hơi ngạc nhiên rồi lập tức cười lớn:

- Haha, được, hi vọng ông có thể nhìn thấy ngày đó!

Ông cười phá vỡ đi bầu không khí tĩnh lặng, làm mọi người xung quanh cũng cười theo.

Cách nói của Lý Dương rất mờ ảo, hi vọng rất ít, nhưng có thể làm cho ông vui là được rồi, lúc đó Chu Diệp có thể thoát được cũng có liên quan một chút đến ông.

Lưu Cương bước đến, tay cầm một cái hộp nữa.

Cũng là một chiếc hộp gỗ màu đỏ, nhìn thấy hộp này mắt ông sáng lên, chuyện Ngọc Bài Tử Cương Huyễn không giấu được ông, ông có nghe người ta nói về chuyện này nhưng vẫn chưa được nhìn thấy.

- Ông, đây là thu hoạch lớn nhất của con ở Nam Kinh, xin nời ông thưởng thức!

Lý Dương cười hi hi, Lưu Cương mở chiếc hộp ra rồi đặt rượu và bàn chải lên, một loạt động tác này làm Hà Kiệt và Hà San San đều tò mò đi đến.

Vương Giai Giai đứng bên cạnh Lý Dương rồi cầm lấy tay hắn, Lý Dương chấm rượu vào bàn chải rồi đưa cho ông.

Lần này Lý Dương để ông đích thân chải, tự mình cảm nhận cái cảm giác càng chải càng kinh thiên đó.

Ông cầm bàn chải, không thắc mắc gì rồi trực tiếp chải một vòng lên Huyễn Ngọc Bài, trước đây ông chưa từng chải nhưng lại được nghe qua.

Những việc trọng đại phát sinh từ chỗ Lý Dương, Lưu Cương đều thông báo, Nguyên Thanh Hoa Đại Kê lần trước là Lý Dương yêu cầu, nên mới giấu ông để làm cho ông bất ngờ.

Lần này Lý Dương không để Lưu Cương làm như vậy nữa.

Sau khi những chữ cái lần lượt hiện ra, ông căng thẳng hơn, còn Hà Kiệt và Hà San San thì tròn to mắt.

Bọn họ cũng không hơn gì Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm, cho dù là nhiều lần nhìn thấy bảo bối của Lý Dương, nhưng lúc nhìn thấy Ngọc Bài thần kỳ này thì bọn họ đều há hốc miệng.

- Đúng là càng chải càng kinh thiên!

Ông không chịu được liền thốt lên một câu khen ngợi, ông được biết về sự thần kỳ của Ngọc Bài này tuy nhiên sau khi tận mắt chứng kiến mới thấy kinh hãi, cái cảm giác kinh thiên này đã được nhiễm vào ông.

Lý Dương mỉm cười đắc ý.

Cái cảnh này vốn dĩ phải đợi hắn quay về Bắc Kinh mới nhìn thấy được, không ngờ giờ nó đã xảy ra ở Minh Dương.

Hôm nay đây là lần thứ hai vợ chồng Lý Quân Sơn nhìn thấy sự thần kỳ của Ngọc Bài này, nhưng bọn họ vẫn có cảm giác bị rung động, sự thần kỳ của bảo bối này có xem một trăm lần cũng không chán.

Đợi sau khi hình ảnh hoàn toàn biến mất, Hà Kiệt và Hà San San mới có phản ứng.

Hà San San kéo Vương Giai Giai qua một bên nói nhỏ, còn Hà Kiệt thì kéo tay Lý Dương hỏi, ông có thể biết trước những chuyện này nhưng bọn họ đều không biết.

Lần đầu tiên nhìn thấy bảo bối như thế này hai người đều thấy vô cùng kinh ngạc.

Mắt Hà lão hiện lên vẻ tán thưởng và rung động, ông lại cầm bàn chải lên rồi chải lần thứ hai.

Ngọc Bài Tử Cương Huyễn, chỉ có tự mình chải lên mới cảm giác được sự kinh thiên hoàn mỹ đó, ông bây giờ đang chìm đắm trong ngạo khí kinh thiên của Lục Tử Cương.

Hà Kiệt và Hà San San đang hỏi Lý Dương và Vương Giai Giai đều ngây người ra ở đó.

Ngọc Bài này lại có thể thay đổi hình ảnh giống như trong phim vậy, chuyện này đúng là mới nghe lần đầu.

Hình ảnh thứ hai dần dần biến mất, ông bắt đầu thấy thích thú, ông gọi bảo vệ đem rượu ngon có mang theo ra rót cho mỗi người một ly để cùng uống cùng thưởng thức cảnh tượng thần kỳ này.

Rượu của ông mang đến là rượu mà Lý Dương đã dùng chén Dạ Quang để ủ, thuộc loại rượu ngon nhất.

Đợt này Lý Dương bận liên tục, chổ ông có cất giữ một bình rượu, ngoài những rượu biếu tặng cho đại nội ra thì số còn lại vẫn để ở nhà ông.

Số rượu này bình thường Hà Kiệt muốn uống một chút ông cũng không cho, hôm nay nhờ Ngọc Bài Tử Cương Huyễn mà Hà Kiệt mới có cơ hội để uống.

Uống rượu ngon, thưởng thức thần khí, đúng là còn gì bằng nữa.

Sau khi uống hết một ly, ông bắt đầu chải lần thứ ba, cảnh tượng thần kỳ lại xuất hiện, làm cho Lý Dương không khỏi xúc động, đúng là ông biết hưởng thụ cuộc sống, thưởng thức như thế này còn tao nhã hơn lần trước nhiều.

Uống rượu xong, ông lại càng thêm cao hứng, sau khi kết thúc lần thứ ba ông liền nhanh chóng thực hiện lần thứ tư.

Ngọc Bài Tử Cương Huyễn này không hổ là kiệt tác của Tôn sư Lục Tử Cương, bảo bối tốt như thế này mà được chôn giấu bấy nhiêu năm đúng là thật lãng phí.

Tuy nhiên ông cũng cảm thấy rất vui mừng, nếu Ngọc Bài này mà được phát hiện mấy mươi năm trước rồi được truyền đi khắp nơi thì không biết rồi nó sẽ lưu lạc về phương nào.

Trung Quốc lúc đó, hoàn toàn không thể bảo vệ được thần khí như thế này, rất nhiều bảo bối của Quốc gia đều bị thất lạc vào thời điểm đó.

Một ly rượu, ông lại chải một lần.

Sau khi chải xong lần thứ chin thì ông đã uống được bảy ly rồi, Hà Kiệt và Lý Dương cũng đã uống năm sáu ly, cộng thêm Lý Quân Sơn, Vương Giai Giai và Lưu Cương nữa thì đã bằng số rượu bảy tám ngày mới làm được rồi.

Lần này ông mang một phần ba số rượu cất giữ đến Minh Dương.

Sau khi phát hiện ra ông lại bắt đầu thấy đau lòng vội đem rượu đi cất, nhìn thấy ông tỏ ra đau lòng như thế Hà Kiệt và Lý Dương đều không nhịn được cười.

Bình thường ông rất nghiêm khắc, rất khó nhìn thấy ông có điệu bộ như vậy.

Cười vui nhất là Hà Kiệt, lần này có thể nói là hắn được uống đã, bây giờ trong miệng vẫn còn thấm mùi rượu ngon.

- Ông, ông có mang thanh kiếm Can Tương đến không?

Cười xong Lý Dương lại vội hỏi, mấy người bọn họ đều là tiểu bối, cười nữa nếu ông mà tức giận thì bọn họ sẽ chịu không nổi đâu.

- Mang đến rồi, con cần nó để làm gì?

Vẻ mặt ông được khôi phục trở lại, ông vẫn thấy còn chút đau lòng nhưng khuôn mặt thì không còn nhăn nhó nữa, lần này nếu không uống nhiều như thế thì ông cũng sẽ không lộ cái điệu bộ như vậy.

Đương nhiên rồi, xung quanh đều là người nhà, ông cũng rất thoải mái, người ngoài nhìn thấy ông thì mãi mãi vẫn chỉ thấy dáng vẻ nghiêm túc của ông thôi.

Lý Dương nói nhỏ:

- Ở Nam Kinh con cũng có gặp một thanh kiếm cổ tương tự như thế, con cứ có cảm giác là chúng có liên quan đến nhau nên nhờ ông mang đến để đối chiếu.

Cái hắn đang nhắc đến chính là thanh kiếm cổ mua ở Phẩm Bảo Trai thuộc Nam Kinh.

Nói xong Lưu Cương chạy đi lấy thanh kiếm, đồ của họ đều để trên xe, có cả thanh kiếm mua ở Nam Kinh đó nữa.

Thanh kiếm không có vỏ, nhìn có vẻ không bắt mắt, Lý Dương lấy ra đặt lên bàn, lông mày ông nhích nhẹ một cái.

- Ý, thanh kiếm này sao con lại thấy quen thế nhỉ?

Hà San San chợt nhảy đến, chỉ thanh kiếm đang đặt trên bàn hỏi lớn.

Vương Giai Giai nói nhỏ:

- Cô quên rồi sao, năm ngoái lúc đi chơi ở hội chùa Lý Dương đã mua một thanh kiếm cổ, rất giống với thanh kiếm này!

Nghe Vương Giai Giai giải thích, Hà San San chợt kêu lên:

- Tôi nhớ ra rồi, lần trước Lý Dương dùng 80 vạn để mua một thanh kiếm hỏng, còn nói là kiếm Can Tương gì đó, đúng rồi, không nhắc thì tôi quên mất, anh Kiệt còn cá cược với tôi nữa mà, anh Kiệt, anh không được chạy làng đấy nhé!

- Cá cược?

Hà Kiệt hơi mơ hồ, một lúc sau mới nhớ lại, lập tức gật đầu:

- Cá cược đương nhiên là giữ lời rồi, tuy nhiên thanh kiếm cổ này không ai định giá được, bây giờ vẫn chưa biết ai thắng mà!

Hà San San liền nói:

- Sao lại không tính được? Giai Giai, thanh kiếm này mọi người mua bao nhiêu tiền vậy?

Hà San San cũng luôn tiện hỏi thôi, nhưng hỏi xong thì Vương Giai Giai lại hơi đỏ mặt, còn cúi đầu xuống nữa.

Thanh kiếm này yết giá là một nghìn rưỡi, còn giảm hai mươi phần trăm cho họ nữa, trên thực tế là mua với giá một nghìn hai, giá này Vương Giai Giai cũng ngại nói ra, nếu so sánh thì sao vẫn có cảm giác thanh kiếm Lý Dương mua 80 vạn lúc trước là bị lừa vậy.

- Giai Giai, sao cô không nói gì hết vậy?

Hà San San không thấy Vương Giai Giai trả lời liền hỏi lại.

- Thanh kiếm này là một nghìn hai!

Lý Dương trả lời thay Vương Giai Giai, khuôn mặt còn lộ vẻ bất đắc dĩ, tuy nhiên hắn không hề thấy hối hận, hai thanh kiếm này đối với hắn không phải là thanh kiếm bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ nào thì hắn lại không biết.

Bảo vệ của ông đã quay lại, trên tay cầm một cái hộp, trong hộp chính là thanh kiếm Can Tương đó.

Lý Dương bước lên mở chiếc hộp ra, lúc cầm thanh kiếm này lên, trong lòng hắn có một cảm giác khó hiểu làm bàn tay hắn run run, giống như có vật gì đang hết sức hấp dấn hắn.

Hà San San sững người lại, sau đó xua tay cười lớn nói:

- Một nghìn hai, haha, tôi biết là thanh kiếm này không đáng tiền mà, mọi người đã bị lừa rồi, anh Kiệt, anh thua rồi nhé, một món đồ một nghìn hai làm sao có thể đáng giá tám mươi vạn được chứ?

Hà Kiệt không nói gì, chỉ tròn mắt nhìn về phía trước, giống như là đang nhìn thấy ma vậy

Không chỉ có hắn, đến Vương Giai Giai và cả ông cũng vậy, Hà San San không chịu được liền quay lại nhìn rồi cô cũng sững người lại tròn mắt nhìn hai thanh kiếm đặt trên bàn.

- Đây, đây là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status