Siêu cấp thư đồng

Chương 162: Mộng Tiên Tử

Triệu Tử Văn thấy hai người đã đi, hắn cắn răng chậm rãi vịn vào vách tường đứng dậy, hắn là một người kiên cường, mạng của hắn phải là của chính hắn, không cần bất cứ kẻ nào, càng không thể để bất cứ kẻ nào nắm nó trong tay.

Hắn từng bước từng bước chậm rãi đi ra ngoài động, vốn tưởng có thể ỷ vào khí lực cường tráng, chờ hai tên cao thủ biến thái kia giao thủ sẽ lén về Hạ phủ, nhưng hắn đi còn chưa đến ba bước đã cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Triệu Tử Văn không cảm thấy rét lạnh, ngược lại thân thể hắn nóng khủng khiếp, hắn biết hắn sắp xong rồi, ý thức cũng dần mơ hồ, hắn sắp hôn mê, hôn mê, có lẽ sau đó sẽ là tử vong.

- Sột, soạt…

Hắn rốt cục không kiên trì nổi, dựa vào vách tượng chậm rãi ngã xuống, quần áo cọ vào vách tường phát ra âm thanh ma sát sàn sạt.

Ta phải chết sao ? Triệu Tử Văn nghĩ, khi xuyên việt mà tới đây hắn cũng từng nghĩ như vậy, ngày ấy, khi ở dưới vách đá đen với Đại tiểu thư hắn cũng nghĩ như vậy, cảm giác tử vong không thống khổ chút nào, lúc này cũng vậy, hắn cũng không hề cảm thấy thống khổ.

Nhưng Lăng Nhi còn đang chờ ta, ta sao có thể chết dễ dàng như vậy ? Triệu Tử Văn nhớ tới ánh mắt đau thương của Dư Tư Lăng, ánh mắt nàng thật thê lương, hắn nhớ tới khuôn mặt nàng thật hạnh phúc khi ở trong lòng hắn, tất cả cảnh tượng như hiện lên, khiến hắn thật bồi hồi, hắn mơ hồ nghe thấy cả tiếng đứa con trong bụng Lăng Nhi đang gọi ba ba.

Triệu Tử Văn cảm thấy suy nghĩ của hắn bắt đầu rối loạn, ở cửa động, hình như có một người đang nhìn mình cười, là Đại tiểu thư ? Không, dường như là Lăng Nhi.

Hắn không biết đó là ảo giác hay là người thật, ý thức của hắn đã rất mơ hồ, thân thể nóng bỏng không còn hơi sức, dù thế nào cũng không thể nhúc nhích.

Lúc này, hắn đột nhiên thấy nhớ nhà, hắn muốn trở về, nước mắt hắn chầm chậm lăn xuống, hắn nhắm mắt. Đôi môi giật giật, thầm gọi một tiếng:

- Mẹ, mẹ !!!

Nói xong hai tiếng, ý nghĩ của hắn hoàn toàn đổ sụp, đầu óc lúc này chỉ còn là bóng tối.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Triệu Tử Văn cảm giác thân thể hắn lúc nóng, lúc lạnh. Toàn thân mềm nhũn, vô lực, sắc mặt hắn cũng trắng bệch trông rất dọa người.

Hắn mơ hồ nhìn thấy một nữ tử áo trăng đang ngồi cạnh hắn. Nàng mặc một bộ đồ trắng, mặc dù hắn không thấy rõ dung mạo nàng, nhưng cũng có thể cảm thấy dung nhan và dáng người khuynh quốc khuynh thành của nàng.

Tiên tử ? Triệu Tử Văn ý thức mơ hồ, đôi mắt nửa khép nửa mở, nhìn nữ tử kia.

- Tiên tử tỷ tỷ…

Triệu Tử Văn nghĩ rằng đây là tiên cảnh trong giấc mơ, hắn bổ nhào vào lòng tiên tử, ôm chặt lấy nàng, nước mắt không kìm nổi tuôn rơi.

- Ngươi là đồ vô sỉ…

Tiên tử định cho hắn một cái tát, nhưng nhìn thấy dòng nước mắt nóng bỏng chầm chậm tuôn rơi. Tâm tình nàng chợt lặng đi, nhìn bộ dạng nhu nhược của tên vô sỉ kia, bàn tay mềm mại của nàng như vô lực, nhẹ buông xuống.

- Mẹ, mẹ

Triệu Tử Văn cảm thụ sự ấm áp, lại nhớ tới trước đây, hắn cũng từng nằm trong lòng mẹ, làm nũng. Ánh mắt tiên tử lúc này lóe ra tia sáng phức tạp, nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Hàn quang chợt lóe lên trong tay áo nàng, nàng nhìn Triệu Tử Văn đang ôm chặt nàng, hai bàn tay mềm mại lóe ra bốn đạo hàn quang.

- Tiên tử tỷ tỷ, vì sao ta lại trở lại ngàn năm, tại sao ta phải rời quê hương, rời gia đình, rời cha mẹ, vì sao…

Triệu Tử Văn như một tiểu hài bất lực, nằm trong lòng của nàng, khóc rống lên.

Triệu Tử Văn chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi, vô số sự đau khổ về cả thể xác lẫn tinh thần khiến hắn kiệt quệ, dưới vách núi đen hắn lấy thân cứu người, giữa ngàn quân chém tướng, nhưng bây giờ, khi hắn bị đuổi giết, hắn đã cố gắng kiên cường, nhưng nội tâm của hắn thực sự rất yếu ớt, ý thức hắn lúc này mông lung, không kìm chế nổi sự bi thương đã kìm nén bấy lâu, hắn nằm trong lòng tiên tử bật khóc.

Trở lại ngàn năm ? Đôi mắt đẹp của tiên tử mở lớn, nàng không tin đây là sự thực, một người sao có khả năng từ ngàn năm sau quay trở lại quá khứ ! Thật là buồn cười !

Cả người Triệu Tử Văn nóng rực, thần trí mơ hồ, hắn nằm trong lòng tiên tử kể lại chuyện cũ, kể về quê hương hắn, kể về nhưng cỗ xe không cần ngựa kéo cũng có thể tự chạy, kể về những tòa nhà cao chọc trời, kể về những cái đèn không cần dầu cũng sáng, kể về máy tính….

Nghe hắn nằm trong lòng kể lại, nàng không thể tin nổi mọi việc lại kỳ diệu như vậy, câu truyện của hắn khiến nàng như lạc vào một thế giới mộng ảo, nghĩ lại những lời nói quái dị của hắn, nàng chậm rãi nhìn xuống, nàng vỗ vỗ nam tử tóc đen, thở dài:

- Hạ Văn, không ngờ ngươi lại khổ sở như vậy, lại là người của ngàn năm sau, ta thật không hiểu, nên hay không.

Ánh mắt tiên tử thật phức tạp, nàng trầm tư thu hồi mấy điểm hàn quang trong tay áo, đôi mắt đẹp lóng lánh hào quang, nhìn con người đáng thương nhất trên thế giới này.

- Đừng rời khỏi ta !

Triệu Tử Văn khó nhọc ngẩng mặt lên, hắn ôm chặt lấy nàng, rướn người rồi đột nhiên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lưỡi hắn cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, tay hắn lần mò, xoa nắn bộ ngực cao vút của nàng.

- Không ….

Tiếng nói tắc nghẹn từ yết hầu tiên tử vang lên, nghe như tiếng rên rỉ.

Triệu Tử Văn hùng hổ hôn lên đôi môi nàng, hai tay không ngừng vuốt ve làn da nhẵn nhụi, bóng loáng của nàng, không ngừng sờ soạng bộ ngực sữa của nàng, hắn dường như đang trở lại cái thời hắn ở trường đại học.

- Oan gia

Tiên tử không đành lòng nhìn hắn mất mạng như vậy, tên thư đồng hạ lưu, vô sỉ, Triệu tướng quân ác nghiệt, oai hùng, con người đáng thương của ngàn năm sau, tiên tử nghĩ đến đủ loại thân thế của hắn, hai mắt nàng đẫm lệ, nàng ôm hắn nói:

- Sau tối nay, ta sẽ vĩnh viên không gặp lại ngươi !

Một khối gì đó nóng bỏng, thô bạo tiến vào cơ thể nàng, cái đau khiến nàng nhíu mày, một đóa hoa đỏ tươi cũng tràn ra, nàng khẽ nấc, hơi thở trở nên gấp gáp, lúc này, toàn bộ hang động ngập chìm trong hơi thở kiều diễm, mê ly.

-------------

Triệu Tử Văn mơ hồ cảm thấy miệng thật chua, hắn theo bản năng mở to hai mắt, khi mở mắt hắn nhìn thấy hắn đang ở trong một căn phòng hoa lệ, căn phòng bài trí ngăn nắp, giữa phòng có một cái bàn gỗ lim, giường hắn nằm cũng vậy, đồng dạng được làm bằng gỗ lim, giường ngủ được treo một tấm rèm màu hồng, tạo cảm giác thật ấm áp, cũng thật đẹp, bên ngoài cửa sổ bầu trời âm u, hắn dụi dụi mắt, quay sang bên cạnh chợt nhìn thấy một ánh mắt ôn hòa đang nhìn hắn.

Ta không chết ?

Triệu Tử Văn lúc này lại có cảm xúc ngày xưa khi hắt thoát chết, trong lòng chợt muốn nhảy nhót hoan hô, hắn vui mừng vì không chết, vì hắn còn có Bảo Nhi, còn có Lăng Nhi và cốt nhục của hắn. Hắn sao có thể chết, hắn phải kiên cường mà sống.

- Tỷ tỷ tốt nhất !

Trở về từ cõi chết khiến Triệu Tử Văn hết sức cao hứng, hắn cười hì hì nói với nữ tử kia.

Nữ tử áo trắng sắc mặt lạnh băng, nàng lạnh nhạt nói:

- Ngươi gọi ai là tỷ tỷ ? Gọi ta là Ngụy Tuyết, mau uống thuốc cho ta.

Triệu Tử Văn sau khi uống thuốc, hắn thầm suy nghĩ, hẳn đây chính là Vong Phu Các, không biết mẫu tử Lăng Nhi hiện giờ ra sao ? Hắn vội vàng hỏi Ngụy Tuyết:

- Lăng Nhi đâu ? Mẫu tử nàng vẫn bình an chứ ?

- Ngươi uống thuốc cho ta, uống hết ta sẽ nói cho ngươi.

Ngụy Tuyết lần đầu tiên phải chiếu cố cho nam nhân, nàng có phần bực tức nói.

Trong lòng Triệu Tử Văn lúc này rất lo lắng, hắn lấy cái bát trong tay Ngụy Tuyết, uống một hơi cạn sạch khiến Ngụy Tuyết trợn mắt há mồm, trước giờ nàng chỉ gặp qua lũ quân tử lễ nghi, chưa từng gặp người như hắn.

Ngụy Tuyết cũng chợt cảm thấy vui mừng, khuôn mặt lạnh như băng của nàng cũng ít nhiều giảm bớt, nàng mỉm cười:

- Coi như ngươi còn có lương tâm, không uổng sư muội ta yêu ngươi thắm thiết.

Triệu Tử Văn uống một hơi hết bát thuốc, lúc này mới cảm thấy cổ họng chua loét, hắn không kìm nổi, nói với Ngụy Tuyết:

- Ngụy Tuyết, có thể cho ta chén nước ?

- Ai bảo ngươi phô trương ! Hừ !

Ngụy Tuyết vừa bực mình lại vừa buồn cười. Nhưng nàng vẫn tới bàn lấy cho hắn một chén nước trà.

Triệu Tử Văn uống một chén nước trà liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều, lúc này hắn đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, ngồi dựa vào đầu giường, hắn cảm thấy đầu óc hắn rất choáng váng:

- Ta tới Vong Phu Các lúc nào vậy ?

Ngụy Tuyết dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Triệu Tử Văn nói:

- Tối hôm qua sư phụ trúng kế điệu hổ ly sơn của Sở Thăng, giằng co hết nửa canh giờ mới có thể quay lại, khi trở về không ngờ ngươi không tổn hại gì, bệnh tình lại tốt hơn rất nhiều, thật không hiểu thân thể ngươi có phải làm bằng sắt hay không.

Điệu hổ ly sơn ? Triệu Tử Văn đêm đó vốn muốn lén rời đi, bất chợt bị ngất xỉu, nhưng không có ai tới giết hắn khi hắn ngất xỉu, chỉ có điều, trong lúc hôn mê hắn mơ thấy một giấc mơ xuân, nhưng giấc mơ kia thật giống như đã thực xảy ra, thật giống như một đoạn phim 3x mà hắn đã từng xem.

- Triệu Tử Văn, ngươi có nghe ta nói chuyện không vậy ?

Ngụy Tuyết thấy hắn cười dâm đãng, căm giận nói

- Á mỹ điệp !

Ngụy Tuyết trừng mắt nhìn hắn:

- Ta hỏi ngươi từ đâu tới, á mỹ điệp nghĩa là gì ?

Triệu Tử Văn nhất thời thất thần, nhưng theo bản năng hắn vẫn trả lời, hắn ngượng ngùng cười nói:

- Ta không nghe thấy, có lẽ có sát thủ tới giết ta nhưng cũng có thể kế điệu hổ ly sơn của Sở Thăng mất linh

Ngụy Tuyết nghe vậy dở khóc dở cười, tên thư đồng này nói chuyện căn bản rất lộn xộn, nàng nghe đến hồ đồ, nàng căm giận trừng mắt nhìn hắn rồi đi thẳng ra ngoài.

- Này, này, ngươi còn chưa cho ta biết Lăng Nhi của ta ở đâu ?

Triệu Tử Văn gọi với theo Ngụy Tuyết.



Thật là, Triệu Tử Văn căm giận trừng mắt nhìn bóng dáng Ngụy Tuyết rời đi, trong lòng hắn rất nhớ Lăng Nhi, hắn nhanh chóng mặc bộ quần áo Ngụy Tuyết đã chuẩn bị sẵn cho hắn rồi đi ra ngoài cửa.

Vong Phu Các nằm ở một nơi hẻo lánh, ở một trấn nhỏ của huyện Tiền Đường, đây là một tòa lầu các hai tầng, xung quanh bao bọc bởi hoa viên, xung quanh lầu các hoa mai nở rộ, lúc này tuyết rơi đã che phủ con đường nhỏ dẫn vào hoa viên, quanh cảnh ở đây thật thanh tịnh, lại rất u nhã. Triệu Tử Văn đứng trên tầng hai thưởng thức cảnh tuyết trắng mỹ lệ một lúc rồi chậm rãi đi xuống thang lầu.

Vong Phu Các không lớn bằng Quần Phương Các, nhưng trong mắt Triệu Tử Văn, những bài trí đơn giản của hoa viên lại khiến hắn không kìm nổi mà thầm cảm thán, Quần Phương Các là một tổ chức sát thủ, còn Vong Phu Các lại là một tổ chức của những người muốn quên đi tất cả, nguyện cả đời không lấy chồng. Tất cả những nữ tử này đều được Vong Phu Các thu nhận, một bên là liều mạng kiếm tiền, một bên không ngừng tiêu tiền, thật sự là rất tương phản.

Triệu Tử Văn nhẹ nhàng ngắt một đóa hoa mai đặt lên mũi ngửi, một mùi hương thơm thanh thoát xông vào mũi hắn, lúc này hắn cũng không quá lo lắng cho Lăng Nhi bởi qua thần sắc của Ngụy Tuyết, Lăng Nhi khẳng định vẫn bình an.

- Xoạt, xoạt !!

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vàng lên, Triệu Tử Văn theo bản năng ngẩng đầu lên, hắn thấy một vị nữ tử duyên dáng đang đạp trên tuyết trắng thong thả đi về phía này.

Khi nữ tử đi tới gần cổng, nàng nhìn thấy Triệu Tử Văn, trong đôi mắt đẹp lập tức lóe ra một giọt lệ trong suốt.

Triệu Tử Văn cảm thấy yết hầu hắn như tắc nghẹn, không biết phải nói gì, hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia.

Dư Tư Lăng vui sướng thẹn thùng nhìn Triệu Tử Văn, nước mắt nàng lã chã tuôn rơi, hơn hai tháng tưởng niệm đã khiến nàng tiều tụy, nếu không có đứa nhỏ trong bụng thôi thúc có lẽ nàng đã sớm bị bệnh, bây giờ nàng đã lấy lại sự duyên dáng khi xưa, đôi mắt đưa tình nói không nên lời. Nàng dịu dàng nhìn nam tử mà nàng ngay đêm tưởng niệm, không biết nên nói gì.

- Lăng Nhi

Đôi mắt Triệu Tử Văn cũng ngập lệ, bọn họ đã trải qua vô số khó khăn đau khổ mới có được lúc này, mới đến được với nhau, mới đạt được sự hạnh phúc này, hắn rốt cục không kiềm chế nổi sự kích động của nội tâm, nhẹ nhàng gọi Dư Tư Lăng.

- Tướng công !

Dư Tư Lăng rốt cuộc cũng không kìm nén nỏi, lao vào lòng Triệu Tử Văn

Triệu Tử Văn cũng bước tới, ôm chặt lấy Dư Tư Lăng, hắn ôm xiết thân hình mảnh mai của nàng như muốn bẻ gãy cái lưng mềm mại kia, trong lúc này, hắn cũng tự phát thệ với bản thân, kiếp này hắn nhất định sẽ che chở cho Lăng Nhi.

Những nhớ nhung trước kia đều không còn, hạnh phúc hiện tại khiến Dư Tư Lăng vui sướng khôn cùng, vô số đêm nàng cùng đứa nhỏ trong bụng tịch mịch nhung nhớ, tưởng niệm hắn, đã vô số lần nàng tự trách mình, hối hận tại sao nàng lại nhẫn tâm đâm tướng công một đao, lại làm nhục hắn. Tất cả lúc này theo những giọt nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.

Triệu Tử Văn nhẹ hôn lên đôi môi anh đào của Lăng Nhi rồi khẩn trương hỏi:

- Con của chúng ta ?

Lăng Nhi nhẹ nhàng lau nước mắt, thản nhiên nói:

- Tướng công, con chúng ta không sao.

- Thật không

Triệu Tử Văn mặc dù đã đoán biết nhưng vẫn không kìm nổi hưng phấn, hắn hôn lên hai má nàng rồi cười lớn:

- Lăng Nhi, muội thật tuyệt vời !

Khuôn mặt hạnh phúc của Lăng Nhi đỏ bừng, thẹn thùng, khuôn mặt băng lãnh của bộ khoái đã sớm mất đi trả lại một Lăng Nhi duyên dáng, nhu thuận. Mang theo tình cảm mãnh liệt, Triệu Tử Văn không kìm nổi lại cúi xuống hôn lên đôi môi thơm của nàng.

- Tướng công, sau này muội sẽ là nha hoàn bồi tiếp huynh, được không ?

Dư Tư Lăng đột nhiên thần sắc tối sầm, lẩm bẩm.

Nha hoàn ? So với thị thiếp còn thấp hơn, Triệu Tử Văn nghe vậy khuôn mặt tối sầm:

- Muội là lão bà của ta, cái gì mà nha hoàn, sau này không được nói lung tung, nếu không huynh sẽ đánh mông muội !

Dư Tư Lăng trong lòng thực vui sướng, nhưng nàng sợ lời đồn đại bên ngoài sẽ phá hư thanh danh của tướng công, nhất là chuyện nữ tử, tại huyện tiền đường mọi người sẽ rất nhanh biết, trước đây tướng công không thích nàng, nàng lại dùng quần áo nam tử trêu chọc nữ tử, ai ở huyện Tiền Đường cũng giận nhưng không dám nói gì, chỉ dám sau lưng nàng chửi nàng không biết lễ pháp, ô nhục môn phong.

- Tướng công, muội sợ làm bại hoại thanh danh Triệu gia

Dư Tư Lăng hiểu, cho tới giờ khi gặp tướng công, nàng mới cảm nhận được sự ngọt ngào, hạnh phúc của tình yêu nam nữ, nàng nghẹn ngào nói.

Ta có Triệu gia nào ? Triệu gia chỉ có một mình ta, Triệu Tử Văn cười khỏ, hắn hiểu ý của Lăng Nhi, chuyện đồng tính luyến ái ở thời cổ đại vốn là việc vô cùng kinh thế hãi tục, là chuyện bại hoại gia môn. Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ muốn làm nha hoàn cũng không được.

- Tướng công, nếu huynh không chịu, muội…

Dư Tư Lăng thần sắc thê thảm, sự bi ai trong đôi mắt lại đậm thêm vài phần, nếu tướng công không cần nàng, nàng sẽ bị mọi người phỉ nhổ, cũng sẽ không biết đi đâu.

Triệu Tử Văn là người hiện đại, tư tưởng của hắn sao có thể cổ hủ như vậy, hắn ôm lấy thân hình mảnh mai của Lăng Nhi:

- Nha đầu ngốc, tướng công nói không cần muội khi nào, chờ huynh quay về Hạ phủ sẽ đưa sính lễ tới gặp phụ thân muội, ta muốn đường đường chính chính đón muội về nhà !

- Tướng công !

Lăng Nhi bật khóc, ôm chặt lấy Triệu Tử Văn

Nhớ lai ngày nào hai người xung đột ở chợ, trải qua vô số ngoắt nghéo của cuộc sống, rốt cục họ đã tới được với nhau, họ ôm nhau đứng giữa vườn hoa mai, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua nhưng cả hai thủy chung chỉ thấy ấm áp.

Tháng chạp, gió tuyết đã qua, ba ngày sau đó là tất niên, tuyết đọng trên đường phố đã sớm tan chảy, mặt trời cũng chiếu sáng chói lọi trên bầu trời huyện Tiền Đường mang lại hơi ấm dào dạt cho người qua lại, cũng biểu thị tất niên đã tới, khắp nơi vang lên tiếng pháo, vô cùng vui mừng náo nhiệt.

Triệu Tử Văn ngồi trên ghế đá trong hoa viên Vong Phu Các, hắn đã ở Vong Phu Các dưỡng thương hai ngày, thân thể đã hoàn toàn bình phục, hôm nay hắn rất nóng lòng muốn rời khỏi đây, bởi ở Vong Phu Các này, trừ Lăng Nhi, ai cũng nhìn hắn không vừa mắt. Ai kêu đó là một tổ chức nữ quyền, ta chỉ có thể kiên nhẫn mà thôi.

- Lăng Nhi, sư phụ muội có nói gì không ?

Triệu Tử Văn ngồi cạnh Lăng Nhi hỏi. Lăng Nhi khẽ cười nói:

- Sư phụ nói, có chuyện muốn hỏi huynh.

Nàng bảo ta qua là ta phải qua ? Triệu Tử Văn đối với Bạch Phát Ma Nữ kia không có mấy hảo cảm, hắn ôm chắn lấy cái eo của Lăng Nhi, đặt nàng lên đùi rồi nhẹ nhàng nói:

- Lăng Nhi, vết thương ở ngực đã đỡ chưa ?

- Tướng công ! Lăng Nhi đã tốt hơn nhiều

Hai vành tai Lăng Nhi cảm thụ được nhiệt khí từ miệng tướng công, mặt nàng đỏ rực như lửa, hai vành tai cũng đỏ ứng, thẹn thùng run run nói.

Lăng Nhi ngồi trên hai chân của Triệu Tử Văn, bộ ngực mềm mại của nàng áp sát vào thân thể hắn, thân thể Lăng Nhi nóng rực.

- A…

Lăng Nhi chợt cảm thấy cái gì đó đang tác quái trên ngực nàng, hoan ái nam nữ khiến khuôn mặt nàng đỏ rực, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, đôi môi anh đào hé mở, hai tay nàng ôm chặt tướng công, thẹn thùng mặc cho hắn hái đào.

Triệu Tử Văn ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Lăng Nhi tỏa ra, nhìn thân thể kiều diễm của nàng, thằng nhỏ của hắn bành trước như muốn bùng nổ, hắn nuốt một ngụm nước miếng cười nói:

- Lăng Nhi, tại sao muội luôn gọi ta là tướng công ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang động tình của Lăng Nhi chợt tối sầm lại, trên khuôn mặt nàng thấp thoáng sự sợ hãi, né tránh ánh mắt của tướng công, nàng hạ giọng nói:

- Tướng công, huynh có nhớ đêm đó ở Tây Hồ không ? Muội và Hạ tỷ tỷ…

Triệu Tử Văn nghe thấy tên Hạ tỷ tỷ ngay lập tức hiểu rằng Lăng Nhi muốn nói gì, chỉ có điều Lăng Nhi sợ hãi, không dám nói tiếp, chuyện cũng đã qua, hắn không muốn so đo làm gì, hai ngày nay hắn luôn cảm thấy Lăng Nhi đang lo lắng gì đó, dường như còn có điều gì vướng mắc trong lòng chưa dứt bỏ, hắn thản nhiên cười nói:

- Chúng ta bỏ qua những chuyện không vui này đi.

- Nhưng tướng công không nhớ lúc trước nói gì sao ?

Đôi mắt đẹp của Lăng Nhi chợt lóe sáng, nàng nhìn tướng công, trong ánh mắt nàng pha chút sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status