Siêu cấp thư đồng

Chương 171: Thiên hạ nơi nào chẳng phải Tô Hàng?

Mã Trí Viễn xanh cả mặt, môi đông lạnh nhợt nhạt như không còn chút máu, thân thể lạnh như băng giá. Gã nằm im trong chiếc thuyền nhỏ dưới Hồng Kiều, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi đến quên cả cơ thể đang rét lạnh. Nếu như lần này Triệu Tử Văn muốn giết gã thì quả thực là quá dễ dàng.

- Mã công tử thế nào rồi? Tôi cập bờ để tìm người thay cho ngài bộ quần áo nhé?

Một người lái đò đội nón tre trông không rõ mặt kêu lên với Mã Trí Viễn đang toàn thân ướt sũng. Khi hắn nhìn thấy có một chàng trai rơi xuống nước thì vội cứu gã lên, không ngờ là người đó lại đúng là Mã công tử.

Mã Trí Viễn là công tử của Tuần phủ Hàng Châu, lại là một trong Giang Nam Tứ Đại Tài Tử. Người lái đò đương nhiên là nhận ra gã. Tuy không biết rằng gã làm sao lại bị ngã xuống nước, nhưng hắn lo lắng nếu như để cho Mã công tử lạnh quá mà chết rét trên thuyền của mình thì chắc chắn Tuần phủ đại nhân không tha cho mình đâu. Trong lòng hắn lo lắng cho nên trước hết tự thay cho gã một bộ quần áo của mình đã.

Người lái đò quanh năm quăng chài bắt cá, thể trạng tất nhiên rất tráng kiện. Rét lạnh mùa xuân thế này sao có thể đông lạnh được hắn. Hắn chỉ lo lắng thay áo dài đang ướt sũng của Mã công tử ra rồi cẩn thận hong khô đồ ướt.

Mã Trí Viễn từ nhỏ đã yếu đuối, tiết lạnh mùa xuân lại bị rơi xuống nước, rét thấu đến xương khiến hắn không ngớt rùng mình, đầu váng mắt hoa rồi dần dần rơi vào trạng thái hôn mê.

- Mã công tử.

Người lái đò vội vã kêu lên một tiếng, vội chèo nhanh về dược điếm gần nhất.

Hai bên bờ sông, các tài tử cùng chung chí hướng với Mã công tử đang đều lo lắng cho sự an toàn của gã. Nhưng thấy chiếc thuyền nhỏ kia đã rời đi rồi, bọn họ lại sợ Triệu Tử Văn vết sẹo đầy mình này trách tội, cũng không dám tự tiện rời đi, cúi đầu không dám nói một câu xem thường nào.

Triệu Tử Văn đứng ở bờ sông, nhìn về chiếc thuyền nhỏ chèo đi, mặt không chút thay đổi nói:

- Yên tâm, Mã Trí Viễn sẽ không chết đâu. Chỉ có điều sẽ nhiễm một chút phong hàn. Người lái đò này sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.

Hắn nói thản nhiên cứ như chuyện này chẳng liên can gì đến mình cả.

Nếu thực sự là ngày đông giá rét thì chắc chắn sẽ làm người ta đông cứng lại mà chết ngay. Nhưng hôm nay chỉ là tiết xuân lạnh mà thôi. Mã Trí Viễn này nhiều nhất cũng chỉ bệnh nặng một trận, còn chưa đến mức tiêu tong cái mạng nhỏ của gã. Triệu Tử Văn nhìn trúng điểm ấy nên mới ra tay giáo huấn gã.

- Đa tạ huynh đài hạ thủ lưu tình.

Một vị tài tử ôm quyền nói. Trong lòng tài tử này đã đoán ra được thân phận của Triệu Tử Văn, nhưng không dám nói ra mồm. Hắn thân là một anh hùng mà cả Đại Kinh sùng kính, cho dù hắn có giết chết một gã tài tử ăn chơi trác táng thì làm sao nào?

Triệu Tử Văn nói với gã tài tử coi như là lanh trí kia:

- Không có gì. Ta chỉ cho hắn một bài học mà thôi.

Lúc này đám tài tử còn ai dám khinh thị hỏa đầu binh này nữa? Chỉ có điều có những người đoán ra được thân phận của Triệu Tử Văn, nhưng lại không dám nói ra, bởi vì bọn họ sẽ không tự tìm bất hạnh mà đi chọc giận Triệu tướng quân làm gì.

Các tài tử đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Triệu Tử Văn. Những vết sẹo chằng chịt khắp nơi kia làm bọn họ nhìn mà sợ và kính nể. Đây mới thực sự là hán tử cứng cỏi. Một bài diễn văn vừa rồi của hắn cơ bản là không thể chê vào đâu được. Bọn họ chính là một đám phế tài, hay nói khó nghe một chút thì chính là cái loại dân mất nước trong tương lai.

Triệu Tử Văn đứng dưới rặng liệu, lại nhớ về những tướng sĩ huynh đệ ngày đó. Khóe mắt hắn rớm ướt, khẽ ngâm một đoạn, hoài niệm về khoảng thời gian bọn họ đã dùng nhiệt huyết của mình, hợp sức bảo vệ sự bình yên của Tô Hàng (Tô Châu và Hàng Châu).

- Cổ tranh ai tấu xuân hàn thì,

Thiếc nhân vô lệ diệc thê hoàng.

Đãn sử thử thân năng báo quốc,

Thiên nhai hà xử bất tô hàng?

Dịch nghĩa:

Đàn tranh ai tấu trong tiết lạnh mùa xuân,

Không có ai cứng rắn đến mức không rơi lệ thê lương được cả.

Nhưng có thể để cho thân này đền nợ nước,

Thiên hạ còn nơi nào chẳng phải là Tô – Hàng?

Tạm dịch thơ:

Đàn tranh ai tấu tiết xuân hàn,

Ai người cứng rắn hàng hàng lệ rơi

Ví thân này đáp nợ đời,

Tận trung báo quốc cũng nơi Tô – Hàng.

Triệu Tử Văn tóc dài bay phiêu lãng, dáng người cao lớn kiên cường mạnh mẽ đứng bên bờ hồ, đôi mắt thâm thúy nhìn về hướng Vọng Giang Thành xa xăm – hình ảnh thanh tao khiến người ta nhìn mà say mê. Hắn vừa mở miệng đã có ngay một bài thơ tuyệt tác, muốn so tài học với hắn thì thực sự là rất buồn cười.

"Thiên hạ còn nơi nào bằng được với Tô – Hàng?". Mọi người lẩm nhẩm ngâm lại. Đúng là ai ai cũng hy vọng thiên hạ thái bình, đều mong mỏi nơi nơi đều có được sự xinh đẹp và bình yên như ở Tô Hàng. Nhưng sự thật luôn trái ngược. Chiến sự liên miên khiến Kinh quốc dần suy yếu. Nếu cứ tiếp tục bại lui, có lẽ thiên đường bình lặng Tô Hàng này cũng sẽ gặp cảnh tai ương.

Trong lòng các tài tử đều thầm thở dài, nhưng vẫn không kìm nổi, ôm quyền nói:

- Thơ hay! Huynh đài thật có tài học!

Triệu Tử Văn đã mặc áo ngoài vào rồi, thân thể cường tráng nên cũng không còn cảm thấy quá rét lạnh nữa. Hắn vung tay lên, nói:

- Thơ từ cũng chỉ là giải trí. Loại thơ từ thế này ta làm hơn ngàn bài cũng chả có gì là khó cả.

Thư đồng bá đạo mà lại tự tin như thế, các tài tử cơ bản là không thể cãi lại được. Một bài thơ vừa rồi đã khiến bọn họ ngậm mồm không đáp được một câu.

Hạ Bình và Đại tiểu thư đều đang đứng cách chỗ Triệu Tử Văn không xa. Lúc này bọn họ mới cảm thấy trong lòng Hạ Văn có rất nhiều nỗi khổ sở. Vết sẹo nhiều như thế… Đại tiểu thư nhớ rõ rằng cái đêm hương diễm dưới vách núi kia, trước ngực Hạ Văn không hề có vết sẹo nào, thế mà bây giờ thì sẹo chằng chịt. Đại tiểu thư nghĩ đến đó lại không kìm nổi đau xót, đôi mắt đẹp lại ngân ngấn nước.

- Ngươi nói xem Hạ Văn rốt cuộc là ai? Ta cảm giác hắn không phải đơn giản là như chúng ta tưởng tượng ra đâu.

Phương Thiên Vũ và Hạng Tử Hiên nói nhỏ bên tai Hạ Văn Đăng.

Hạ Văn Đăng gật gật đầu.

- Công phu của Hạ Văn không còn giống ngày xưa nữa. Một nắm đấm đã lún vào tường sâu đến nửa thước. Có lẽ công lực của hắn lúc này so với ta chỉ có hơn chứ không kém đâu.

Hạng Tử Hiên trầm mặc không nói gì. Cả ba người bọn họ đều đoán được thân phận của Hạ Văn rồi, nhưng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi. Đường đường là một Đại tướng quân, làm sao lại có thể vứt bỏ địa vị tướng quân, lại đến Hạ phủ làm một tiểu thư đồng cơ chứ? Ba người bọn họ đều chôn chặt tận đáy lòng những lời này, không hề nói hở ra chuyện gì.

Thần sắc Triệu Tử Văn tối sầm lại. Nói nhiều với cái bọn tài tử suốt ngày chỉ biết làm thơ với đối câu như thế để làm gì nhỉ. Hắn quét mắt nhìn liếc qua các tài tử một vòng, sau đó nói:

- Hiện giờ, đất nước đang có hiểm họa không thể đương đầu, các ngươi lại ở đây mà mèo khen mèo dài đuôi. Nói cái gì mà vì Đại Kinh bày mưu tính kế, nhưng mà các ngươi nói được ra mưu kế gì? Quả thực là toàn có đánh rắm thì giỏi thôi. Nếu Đại Kinh ai ai cũng giống các ngươi, cả ngày chỉ biết khoe khoang tài văn vẻ, như thế thì thiên hạ nơi nơi chẳng có Tô Hàng.

DG: Ở đây là Triệu Tử Văn chơi chữ. Câu thơ gốc của hắn là "Thiên nhai hà xử vô Tô Hàng!" nghĩa là "Thiên hạ còn nơi nào chẳng phải là Tô Hàng". Giờ hắn hỏi phản vấn lại đám tài tử: "Thiên hạ đáo xử vô Tô Hàng!" nghĩa là "Thiên hạ khắp nơi sẽ chẳng còn tồn tại Tô Hàng nữa". Thơ thì hay, ý tứ thì sâu sắc, nhưng khả năng văn chương của người dịch có hạn, không chuyển tải được hết, pà kon thông cảm!

Các tài tử sắc mặt tái nhợt, nói cho cùng ra thì bọn họ cũng chỉ muốn biểu hiện chút tài hoa chứ không phải là thực sự bảo vệ quốc gia gì cả, có nói ra mưu lược thì cũng cực kỳ ấu trĩ và buồn cười. Có lẽ đến lúc có chuyện thì Đại Kinh thật sự sẽ biến thành thiên hạ nơi nơi chẳng có Tô Hàng.

Hôm nay Triệu Tử Văn đã hoàn toàn vạch mặt đám tài tử. Hắn mắng xong lại cảm thấy một cảm giác vô lực, trống rỗng. Bởi vì tư tưởng của bọn họ là thâm căn cố đế, có nói cái gì có lẽ bọn họ đều nghe không vào. Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng, nói:

- Chờ đến ngày các ngươi có thể động đao động thương thì hãy ngồi lại mà luận đàm chuyện bảo vệ quốc gia.

- Chúng ta từ ngày mai sẽ bắt đầu luyện võ chăm chỉ, bảo vệ Đại Kinh của chúng ta.

Một số tài tử ít nhiều cũng bị Triệu Tử Văn mắng mà tỉnh táo ra, cắn môi hứa hẹn.

- Ngày mai á?

Triệu Tử Văn cười ha hả nói:

- Đại Kinh chúng ta còn có bao nhiêu cái ngày mai cho các ngươi tiêu hao lần lữa?

Hôm nay có lẽ là Triệu Tử Văn quá kích động. Hắn có lúc cũng không biết đã mê man tới tận nơi nào, hồi tưởng lại những ngày đồng sinh cộng tử với các huynh đệ trong quân ngũ, lại muốn quay trở về quân doanh. Nhưng lại sợ hãi cái cảnh huynh đệ từng người một ngã xuống trước mắt hắn. Nhưng hắn cũng biết, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ trở về. Trận chiến với người Hung Nô, các huynh đệ cần hắn!

Triệu Tử Văn nhìn lên bầu trời xnah thẳm bao la, bước nhanh mà đi, cao giọng xướng:

- Minh nhật phục minh nhật,

Minh nhật hà kỳ đa?

Nhật nhật vãi minh nhật,

Vạn sự thành tha đà!

Dịch nghĩa:

Ngày mai rồi lại ngày mai,

Ngày mai làm gì mà nhiều thế?

Ngày mai lại đợi ngày mai,

Vạn sự muốn thành thời gian trôi qua một cách phí hoài!

Tạm dịch thơ:

Ngày mai rồi lại ngày mai,

Có bao nhiêu cái ngày mai mà chờ?

Ngày mai lại đợi ngày mai,

Dẫu nên cơm cháo cũng hoài thời gian.

Những tài tử đứng đó không còn ai dám trầm trồ khen ngợi nữa. Bởi vì hai bài thơ này không phải là thư đồng khoe tài văn chương, mà đều là dạy bảo bọn họ. Nhìn bóng dáng hùng vĩ của thư đồng văn võ song toàn này rời đi, vẻ mặt các tài tử đều tràn đầy sự khâm phục.

Một tài tử sớm giác ngộ, cao giọng quát:

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta bắt đầu luyện võ, bảo vệ quốc gia!

- Bảo vệ quốc gia!

Các tài tử đều hô to. Hôm nay bọn họ bị thư đồng mắng cho tỉnh ngộ. Bọn họ không muốn làm dân mất nước. Phải vung đao thương trong tay lên, không để cho Hung Nô được bước vào Đại Kinh ta một bước!

Triệu Tử Văn thực sự ra không phải là trách bọn họ. Bọn họ chuộng văn khinh võ cũng không phải là do trời sinh, mà là do hoàn cảnh khách quan thôi. Nhưng Đại Kinh cũng là đất nước Hoa Hạ của ta. Triệu Tử Văn đã sớm coi mình là người Kinh quốc. Nhìn bọn họ bốc phét ba hoa chích chòe, hắn thực sự là không kìm nổi nên mới hung hăng trách mắng bọn họ một chút, cũng chỉ là vì phát tiết một chút uất ức trong lòng thôi.

Giang Nam tam đại sài lang đều nhìn nhau mà cười. Hạ Văn này tính cách thực sự là khó nắm bắt. Có khi hắn hạ lưu vô sỉ, có khi lại nghiêm túc ác nghiệt, hiện giờ lại là tiêu sái thản nhiên. Bọn họ nhìn nhau cười, rồi cùng bước đi theo hắn.

- Hạ Văn đáng ghét! Đi cũng không thèm nói một tiếng.

Hạ Bình ánh mắt đầy hạnh phúc, mắng nhưng cũng cất bước vội vàng theo sau.

- Người xấu,

Đại tiểu thư mắng khẽ một câu, cũng bắt kịp bọn họ. Còn Bảo Nhi nhu thuận thì vẫn đi phía sau đại ca.

Hai bài thơ ẩn chứa triết lý, sâu xa giáo huấn người ta, đều khiến người ta ngẫm nghĩ đến vô cùng vô tận. Các tài tử đều cảm thán tài học kinh người của thư đồng, căn bản là không ai có thể sánh được, lại càng thêm kính phục trái tim yêu nước yêu dân của hắn.

Bên dưới cầu, các tài tử chịu sự giáo dục sâu sắc đều đã rời đi. Trong rừng liễu chỉ còn lại Lý tài nữ, hai tay che trước ngực, đôi mắt đẹp ngân ngấn nước mông lung, nhìn về bóng dáng Triệu Tử Văn đang rời đi xa dần, lẩm bẩm nói:

- Triệu đại ca, rốt cuộc huynh là người như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status