Siêu cấp thư đồng

Chương 262: Gặp lại quận chúa

Ài, một nữ hài tử như thế mà làm sao mỗi ngày đều đến ai oán ở hoàng lăng, trong lòng Triệu Tử Văn thở dài thật sâu. Hắn cũng ngượng ngùng đối diện với vị nhạc phụ một nửa này. Dù sao, việc tính cách của tiểu quận chúa hiện giờ thay đổi lớn như thế, mình cũng có một phần trách nhiệm.
- Vương gia, ta đi trước đây.
Triệu Tử Văn ôm quyền nói với Hoài Vương.
Hoài Vương gật đầu nói:
- Ừ, ta cũng muốn hồi phủ để nghĩ biện pháp. Làm sao mới có thể làm cho Hoàng thượng thay đổi chủ ý.
Triệu Tử Văn kỳ quái nói:
- Vương gia, ngài không đến xem An Ninh quận chúa thế nào sao?
Hoài Vương cười khổ nói:
- Hiện giờ ngay cả lời nói của phụ vương như ta đây nó cũng đều không nghe. Ta có đến cũng uổng phí thôi. Chi bằng hồi phủ nghĩ biện pháp giúp cho nha đầu ngốc này......
Hoài Vương và Tô Uyển Nhu đều hiểu lầm tiểu quận chúa thay đổi tính cách như thế là bởi vì bị gả đi xa, buồn bực không vui, không muốn nói cười. Nhưng thực sự thì đâu phải như thế ......
Triệu Tử Văn trầm tư một lúc rất lâu, rồi xoay người rời đi. Không phải hắn đi về Triệu phủ mà là đi đến hoàng lăng. Hắn rất muốn đến xem hiện giờ tiểu quận chúa này ra sao rồi.
Hoàng lăng ở sườn đông bắc của quảng trường trước hoàng cung Đại Kinh, là mộ địa của tổ tiên các đời Hoàng đế Đại Kinh, có diện tích hơn ba trăm mẫu. Cả tòa Thái miếu được chế tạo theo "kính thiên pháp" truyền thống, kết cấu theo hình chữ nhật, nam bắc dài hơn hai trượng, các thứ đồ vật nằm trong khoảng một trăm trượng. Từ ngoài vào trong có ba bức tường vây cao. Lại từ ba đại điện tiền, trung, hậu cấu thành một đình viên theo dạng phong bế ba tầng.
Thái miếu được xây dựng ở bên trong hoàng lăng. Đại điện của thái miếu đứng vững ở trung tâm quần thể kiến trúc này; cột xà chạm khảm, ba bậc nền lát đá cẩm thạch, xung quanh cũng là những vòng đá bảo hộ; trong điện chủ yếu là những cột trụ bằng gỗ trầm hương, những cấu kiện khác cũng đều là loại gỗ lim hoặc vàng tâm quý hiếm, đắt tiền; trần nhà khảm hoa văn bằng vàng ròng, chế tác tinh tế, trang sức xa hoa, bộc lộ trọn vẹn sự khí phái của Hoàng gia.
Hai bên đại điện lần lượt có mười lăm gian thờ, trong điện phía Đông thờ phụng bài vị của các vị tổ tiên có công trong hoàng tộc, điện phía Tây thờ phụng bài vị của các vị công thần khác họ.
Lúc này trời vẫn còn tờ mờ sáng, Triệu Tử Văn bước đi rất nhanh, chẳng mấy đã đến Thái miếu. Đi đến đại điện, một chút ánh sáng mờ từ phương Đông xuất hiện, mặt trước đài ngắm trăng theo thứ tự có các phiến đá khắc văn hoa hình rồng, hình sư tử và các động vật biển, dưới ánh nắng sớm mai lại được bao bọc trong một vầng sáng màu vàng nhạt. Trong vẻ trang nghiêm của Thái miếu lại toát ra một hương vị thần bí.
Tay hắn nắm kim long bài, trừ hậu cung trong hoàng cung ra, tất cả các nơi khác chỗ nào cũng có thể lui tới được. Khi hắn tới Thái miếu, thủ vệ của hoàng lăng đương nhiên không dám ngăn trở.
Ái phi của Hoài Vương chính là Vương phi, cũng không phải là Hoàng phi, cho nên mộ bia của bà không nằm trong phạm vi mộ bia của các đời tổ tiên Đại Kinh. Triệu Tử Văn nhìn quét qua bốn phía của Thái miếu, thấy xa xa trong rừng cây có hai nữ tử dáng người thướt tha, trong đó có một người lẳng lặng quỳ gối trước mộ bia, còn người kia thì đứng bên cạnh nàng.
Còn chưa đi tới trước mộ Vương phi, Triệu Tử Văn đã thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ. Nhìn bên ngoài hắn đã nhận ra là đây là xe ngựa của Hoài Vương phủ. Nói vậy nữ tử quỳ gối trước mộ bia kia chính là An Ninh quận chúa.
Hắn chậm rãi đi vào trong rừng phong, đã thấy tiểu quận chúa một thân áo trắng đứng trước một mộ bia rất lớn. Gió xuân thổi qua, tà váy dài màu trắng bay theo gió, vòng quanh thân thể mềm mại của nàng, tạo thành một bóng hình vô cùng yểu điệu.
Thị nữ bên người tiểu quận chúa nhìn thấy đương kim Tể tướng đại nhân đang đi về hướng này thì vội vàng nhắc nhở tiểu quận chúa, khẽ nói một câu bên tai nàng.
Hạng An Ninh xoay người lại, trong mắt vẫn lấp lánh lệ quang, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác muốn che chở. Trang phục trên người nàng lại càng tôn thêm da thịt trắng như tuyết, tỏa ra ánh hào quang sáng chói, khuôn mặt đẹp khiến lòng người say sưa hiện ra trước mắt Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn yên lặng đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt dừng lại trên tấm bia mộ khổng lồ. Có thể thấy được sự trung tình của Hoài Vương dành cho Vương phi. Ánh mắt hắn lại dừng lại trên đôi mắt trống rỗng của tiểu quận chúa, trong lòng không kìm nổi sự cảm thán. Những chuyện liên tiếp xảy ra thật sự là quá mức tàn khốc đối với một nữ tử yếu đuối như nàng.
- Ngươi tới đây làm gì?
Giọng nói của Hạng An Ninh lạnh tựa băng.
Trong mắt nàng tràn ngập nỗi thù hận khắc cốt ghi tâm, khiến cho thị nữ bên cạnh nàng cũng hoảng sợ mà thối lui về cạnh xe ngựa.
Triệu Tử Văn hạ giọng nói:
- Quận chúa, chuyện này cũng không đơn giản như nàng tưởng đâu. Đằng sau chuyện này có ẩn chứa một âm mưu rất lớn....
Chuyện phát sinh với tiểu quận chúa, hắn cũng không đoán ra được đến tột cùng là ai ở phía sau an bài. Nếu như người đó là An Vương thì y sớm đã lấy chuyện này ra uy hiếp mình rồi. Cho nên chắc không phải là hắn. Kẻ trước mắt đáng hoài nghi nhất chính là Cửu Hoàng tử, nhưng ngay hôm đó thị nữ đã chết, không thể tra ra được manh mối gì.
- Ta biết!
Hạng An Ninh ánh mắt không hề sáng sủa hơn, nhìn thẳng vào mộ bia, ôn hòa nói:
- Nhưng trinh tiết của ta bị ngươi chiếm đoạt thì ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi!
Ánh mắt Triệu Tử Văn nhìn thẳng vào nàng, trong đầu không khỏi nhớ tới những hình ảnh kiều diễm ngày đó, nhưng cảnh xuân ngày đó sớm đã không còn tồn tại, cảm giác huyết mạch tương liên từ lâu đã bị sự hận thù thay thế mất rồi.
Ngay cả chuyện kia, nếu như không phải là tiểu quận chúa bày ra cái bẫy đó thì có lẽ căn bản sẽ không phát sinh. Nhưng hôm nay, người bị tổn thương nhất lại chính là tiểu quận cúa. Hiện giờ nàng đã thành ra bộ dạng như thế này, Triệu Tử Văn cũng không biết nên trách nàng hay là thương tiếc nàng nữa, nhẹ giọng thở dài:
- Sự tình đã phát sinh rồi, chúng ta có nói nhiều đi nữa cũng không có ý nghĩa gì cả.
Hạng An Ninh cũng không hận hắn đến mức nghiến răng nghiến lợi như ngày đó. Bởi vì cái chết của tiểu thị nữ đã làm cho Hạng An Ninh hiểu được, sau lưng là có người âm thầm bày kế, nàng và Tể tướng này cũng chỉ là quân cờ trong đó mà thôi.
- Hôm nay ngươi tới tìm ta là vì chuyện hòa thân giữa Đại Kinh và Hung Nô phải không?
Hạng An Ninh ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, hờ hững chăm chú nói với Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn gật đầu nói:
- Ta muốn tới hỏi nàng, nàng có cái nhìn thế nào đối với sự việc này?
Hắn cũng không muốn trực tiếp hỏi quận chúa có nguyện ý gả cho Thiền Vu Hung Nô hay không, mà hỏi một cách uyển chuyển hơn. Có lẽ có hỏi thì cũng như không thôi,làm gì có ai nguyện ý gả cho Hung Nô đang trong thế như nước với lửa như vậy.
Mắt phượng của Hạng An Ninh toát ra hàn quang kinh người, nàng gằn giọng nói từng chữ một:
- Chỉ sợ ngươi là tới khuyên ta đáp ứng việc hòa thân?
"Ta là người như thế sao?" Triệu Tử Văn bất đắc dĩ, cười khổ, nói:
- Quận chúa hiểu lầm ta rồi. Ta không đáp ứng việc hòa thân!
- Hừ! Ai mà tin được?
Đôi mắt An Ninh quận chúa toát ra thần sắc tuyệt vọng. Nàng cười nhạo nói:
- Người hy vọng ta bị gả cho Hung Nô nhất chỉ sợ chính là ngươi thôi.
Ánh mắt tuyệt vọng và thê lương của tiểu quận chúa khiến người ta vừa nhìn đã biết là không muốn gả cho Thiền Vu Hung Nô rồi. Nhưng nàng sao có thể thừa nhận trước mặt đồ vô sỉ kia được? Lại càng không thể cúi đầu cầu xin hắn giúp đỡ được.
n oán giữa hai người, kỳ thực rất rõ ràng. Nếu như sự tình quận chúa bị thất trinh bại lộ ra, chắc chắn sẽ làm danh dự hoàng thất bị hao tổn. An Vương tuyệt đối sẽ nhân cơ hội này gây khó dễ cho Triệu Tử Văn. Chỉ sợ là đến cả lão Hoàng đế cũng không thể cứu nổi hắn thôi. Cho nên việc gả quận chúa đi xa đối với Triệu Tử Văn mà nói là trăm lợi mà không có một điểm hại nào cả. Tiểu quận chúa hiểu lầm hắn cũng là có nguyên do cả.
Triệu Tử Văn bị ánh mắt tuyệt vọng và thê lương của nàng làm cho đau đớn, dịu dàng khẽ nói:
- Quận chúa, kỳ thật hôm nay ta tới đây là nói cho nàng biết, ta tuyệt đối sẽ không để nàng bị gả cho Hung Nô.
- Thế sao? Ngươi có lòng tốt như vậy sao?
Hạng An Ninh về cơ bản là không hề tin tưởng đồ vô sỉ này, cười lạnh nói.
Hiện giờ trong mắt của An Ninh quận chúa không còn chút sinh cơ, sự trống rỗng khiến cho người ta cảm thấy thực đáng sợ, chỉ còn lại thù hận từng ly từng tí một. Một quả ớt nhỏ hoạt bát sáng sủa, vô câu vô thúc trước kia nay lại biến thành bộ dáng thế này, Triệu Tử Văn cũng không quản đến sự châm chọc và khiêu khích của nàng nữa. Bởi vì tiểu quận chúa biến thành như hiện giờ, hắn cũng có một phần trách nhiệm.
- Quận chúa, nàng không cần phải chấp nhất như thế. Quẳng cục nợ đi, bỏ qua những chuyện không vui, một lần nữa nàng hãy tỉnh lại đi. Triệu Tử Văn khẽ nói.
Hạng An Ninh lạnh lùng đáp lại:
- Ta không bỏ qua được, bởi vì ta mất đi nhiều lắm. Ta nhất định sẽ báo thù, mục tiêu trong đó có bao gồm cả ngươi nữa. Ta tuyệt đối muốn ngươi phải trả một cái giá thật là đắt!
Trả giá thật đắt? Triệu Tử Văn coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ quả ớt nhỏ này rồi, không ngờ nàng còn khó dễ đến như vậy. Hắn cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với tiểu quận chúa này nữa, cười lạnh một tiếng, nói:
- Việc hòa thân, ta nhất định sẽ giúp ngươi. Sau chuyện đó chúng ta từ nay về sau không ai còn thiếu nợ ai nữa. Nếu như quận chúa vẫn còn muốn tìm ta báo thù, thì tùy ngươi thôi. Bất quá ta phải nhắc nhở quận chúa, ngươi có thể nhằm vào ta, nhưng không cần nhằm vào người bên cạnh ta. Bằng không, đến lúc đó chớ trách ta lòng lang dạ sói!
Đôi mắt hắn hiện ra ánh sáng lạnh, thân hình cao lớn toát ra sát khí lạnh lùng, khiến trời hôn đất ám. Hạng An Ninh chưa từng tiếp xúc qua nhân vật thuộc loại sát thần khủng bố như thế, trong lòng đột nhiên cả kinh. Nhìn đồ vô sỉ kia đột nhiên như biến thành một người khác hẳn, trong nội tâm nàng vừa sợ hãi, lại vừa cảm thấy dường như hắn không phải chỉ đơn giản là một mưu thần.
Triệu Tử Văn nói tiếp với tiểu quận chúa:
- Những gì muốn nói, ta đã nói xong. Sau khi giải quyết xong chuyện hòa thân, chúng ta coi như thanh toán xong mọi chuyện. Hy vọng quận chúa tự biết lo cho mình!
Thanh toán xong ...... Khi quận chúa nghe đến cụm từ đó thì thân thể hơi run lên, trong lòng không biết vì sao lại có chút hương vị chua xót......
Triệu Tử Văn yên lặng đối diện với nàng, từ trong mắt nàng, không nhìn ra được chút dao động tình cảm nào cả. Ánh mắt lãnh đạm của nàng khiến cho Triệu Tử Văn hiểu được, giữa hai người có một khoảng cách không thể vượt qua nổi.
- Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.
Hạng An Ninh tránh khỏi ánh mắt của hắn, lạnh lùng nói.
- Hôm nay ta lại tin tưởng ngươi một lần. Nếu đến lúc đó mà hoàng thúc vẫn cố ý gả ta cho Hung Nô thì ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status