Siêu cấp thư đồng

Chương 269: Rung hoa đào

Chỉ thấy La tỷ tỷ trong tay cầm một khối thịt thỏ, đang nhai từ từ và nuốt chậm rãi, đôi môi đỏ mọng nhấm nháp, Triệu Tử Văn nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng, tiến đến cười ha hả, nói:
- La tỷ tỷ, ta không khách khí nữa nha!
- Chưa thấy qua loại người vô sỉ như ngươi.
La Thanh Yên hừ lạnh một tiếng, cũng không còn lời gì để nói nữa.
Triệu Tử Văn không chút khách khí đặt mông ngồi dưới đất, cầm con thỏ cắm trên chạc cây đã sớm nướng xong, xé một cái chân thỏ ra rồi hung hăn ngoạm một cái. Cũng không để ý mồm miệng đầy mỡ, nhồm nhoàm nói lúng búng:
- Ăn ngon!
- Thô tục!
La Thanh Yên vốn quen nhìn những công tử hữu lễ, chưa từng gặp qua loại người có tướng ăn vô cùng thê thảm như hắn, không khỏi hạ giọng mắng mỏ.
Triệu Tử Văn vốn tướng ăn trước giờ đều xấu như thế. Hơn một ngày trời không ăn gì, tình hình chiến đấu lại cam go, chỉ trong vòng một lát, con thỏ ngon lành đã chui hết vào trong bụng hắn.
La Thanh Yên trong lòng phẫn nộ. May mà mới rồi còn ăn trước cái thùng cơm này, bằng không thì chắc chắn là đói bụng, không giành nổi với hắn.
- La tỷ tỷ, tay nghề nướng thịt của ngươi thật sự là rất tốt đấy. Không bằng về sau đến phủ ta làm trù nương (nữ đầu bếp) đi?
Triệu Tử Văn ăn no, thích ý dựa vào cây hoa đào, cười cười nói.
La Thanh Yên nét mặt lạnh lùng, đáp:
- Chỉ sợ là ngươi không có mệnh ăn thôi!
Cũng biết là nàng sẽ nói những lời này mà, Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười bảo:
- Xem như ta chưa nói gì ......
La Thanh Yên ngồi tĩnh tọa trước cây hoa đào, cũng không thèm để ý đến hắn nữa, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức. Không ai biết được Sở Thăng có thể tìm đến đây ngay lập tức hay không, chỉ có thể nghỉ ngơi chuẩn bị tinh thần, chờ cơ hội sẽ lao ra.
Triệu Tử Văn cũng không tính dựa vào cây hoa đào mãi, hắn tinh tế thưởng ngoạn cảnh đẹp của rừng cây.
Khi đã gần tới hoàng hôn, mây mù thật lớn bao phủ trên không trung, trời chiều chỉ còn vài khe ánh sáng dài, hẹp, màu đỏ sẫm, tựa như cá quẫy trong biển rộng nặng nề, ngẫu nhiên quay cuồng xung quanh bốn phía hào quang màu kim sắc.
Ánh sáng mờ nhạt rọi trên đỉnh núi trùng điệp, vạn hoa bách mộc như được phủ một tầng kim quang, có vẻ vô cùng rực rỡ và tươi đẹp.
Xuân phong mềm mại thổi nhè nhẹ, mơn trớn trên gương mặt La Thanh Yên, ánh sáng mờ mờ chiếu trên má nàng, giống như một màu phấn nhàn nhạt, đôi môi như sắc vẽ, vẻ xinh đẹp nói không nên lời.
Nàng chậm rãi mở mắt, bỗng nhiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ mê say. Mà sự mê say của nàng dường như cũng không phải bởi vì cảnh đẹp hoàng hôn.
Chỉ thấy đầy trời là những cánh hoa đào không ngừng bay lượn trong gió nhẹ. Trên mặt đất cũng là lớp lớp cánh hoa rụng.
Đào Hoa Cốc khắp nơi phủ đầy những hoa rụng, che kín cả những khoảng đất trống. Màu hồng, màu trắng đan xen vào nhau. Cánh hoa đào màu vàng và bảy màu bay tán loạn như một trận mưa hoa từ trên không trung trút xuống, rực rỡ và tươi đẹp đến lóa mắt. La Thanh Yên giờ mới phát hiện ra, hoa đào trên đỉnh núi, không ngờ lại tươi đẹp diệu kỳ đến như thế!
Hoa đào nở rộ bồng bềnh phiêu lãng dừng lại trên gương mặt nàng, mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi. Nàng khẽ mỉm cười, dịu dàng cầm một cánh hoa rơi trên mặt, để trước mũi khẽ ngửi rồi lại lập tức ném tung lên không trung, nhìn theo đóa hoa bay bay trong gió, thật lâu không dời mắt đi. Nàng yên lắng đứng giữa rừng hoa đào, hoa rụng rực rỡ lại càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp trong như ngọc của nàng. Gió khẽ thổi phất phơ tà áo trắng, mái tóc bạc cũng bay theo gió, nhìn như tiên tử xuất trần, thanh lịch thoát tục.
La Thanh Yên chưa từng nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp thế này, không khỏi tươi cười, bàn tay mềm mại múa may trong mưa hoa đào, từng cái nhăn mày từng nụ cười đều như làm hoa nhường nguyệt thẹn.
"Sạt......sạt ......" Bỗng nhiên có những động tĩnh rất nhỏ không hợp với bối cảnh lúc này chút nào vang lên. La Thanh Yên biến sắc, vội vàng xuất ra trường kiếm nắm chắc trong tay. Nàng vừa rồi say mê trong cảnh vật mà không hề phát hiện ra thanh âm rõ ràng như thế, quả thực là quá mức sơ ý rồi. Trong thâm tâm nàng không khỏi có chút hối hận.
Cánh hoa đào vẫn bay đầy trời như mưa, nở rộ trên đỉnh đầu nàng. Nhưng lúc này nàng không còn tâm trạng đâu mà thưởng lãm cảnh mưa hoa đào hiếm gặp này nữa. Tay nắm chắc trường kiếm, nàng cảnh giác và chậm rãi tiến về phía phát ra tiếng động.
Tiếng động "sạt...sạt..." vẫn vang lên đều đặn. La Thanh Yên đi đến trước một gốc cây hoa đào, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng phía sau cây, không ngừng rung cả cây hoa đào. Nàng thấy thế, tức giận nói:
- Triệu Tử Văn, ngươi đang làm cái gì đó?
Triệu Tử Văn cười ha hả, đáp:
- Ăn no không có việc gì ......
Ăn no không có việc gì làm thì đi rung cây hoa đào? Một câu này làm cho La Thanh Yên dở khóc dở cười. Sự nghi hoặc trong nội tâm nàng lập tức được cởi bỏ. Trách không được tại sao gió thì nhẹ vậy mà làm hoa đào rơi hết xuống, tạo thành cả một cơn mưa hoa. Hóa ra là vì cái thùng cơm này ăn no rồi đi rung cây mà thành.
- Ngươi rung hết hoa đào xuống thế này không thấy đáng tiếc sao?
La Thanh Yên thản nhiên nói nhưng trong mắt không hề có chút ý tứ trách cứ nào.
Triệu Tử Văn ra vẻ khiêm tốn thụ giáo, nói:
- La tỷ tỷ nói đúng, đích thật là ta có lỗi rồi. Ta không nên phá hư của công.
Triệu tướng quân này nói chuyện cực kỳ quái dị. Chẳng qua La Thanh Yên cũng hiểu được ý tứ trong đó, thầm thấy buồn cười. Cái thùng cơm này tự nhiên lại nghe lời vậy?
- La tỷ tỷ, mưa hoa đào này đẹp không?
Triệu Tử Văn cười ha hả nói.
Hồi tưởng lại cảnh hoa rơi rực rỡ, mưa hoa đào bay đầy trời vừa rồi, cảnh đẹp như thế khiến cho La Thanh Yên theo bản năng, đáp:
- Đẹp ......!
Nàng lập tức tỉnh ngộ lại ngay. Cái thùng cơm này đang mớm tiếng cho mình!
- Hừ, không đẹp!
La Thanh Yên tức giận phản bác.
Triệu Tử Văn nhìn La tỷ tỷ cười với vẻ thâm ý, đôi mắt hiện ra tia nhìn giảo hoạt, ý như là biết thừa nàng sẽ nói như thế ---- nhưng sự thật còn hơn cả lời nói nữa.
La Thanh Yên khuôn mặt không kìm nổi ngượng ngùng, xấu hổ hạ trường kiếm xuống, vội vàng xoay người đi mất.
- La tỷ tỷ, ta lần sau lại rung hoa đào cho ngươi nữa nhé!
Triệu Tử Văn cao giọng gọi với theo, tiếng hô to vang vọng trong núi rừng trùng điệp, lặp đi lặp lại mấy lần liền.
- Đồ phóng đãng đáng giận!
La Thanh Yên tức giận mặt đỏ bừng lên. Quả thực là chỉ muốn bùng nổ tung ra thôi. Hận không thể lập tức xông lên, một cước đạp cho hắn lăn xuống vách núi.
- Oa ha ha, Bạch Phát Ma Nữ, ngươi cũng có lúc phải chịu thiệt rồi.
Triệu Tử Văn ngâm mình trong suối nước nóng, cao hứng cười nói.
Một lát sau, hắn không còn thần sắc cợt nhả nữa mà lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, lạnh lùng nói:
- Trăng mờ gió thấp, dễ giết người!
Ánh mắt lập tức nhìn về phía Sở Vương phủ đang đèn đuốc sáng trưng.
Có điều là trên thực tế, Triệu Tử Văn cũng không phải tính đi giết người. Chỉ là những lời này nói ra quá suôn sẻ và có vần điệu cho nên mới đọc sai. Câu chính xác phải là "trăng mờ gió thấp, dễ trộm đồ.....hắc hắc"
- Cái gì mà rung hoa đào. Đồ phóng đãng vô sỉ. Ngay cả ta cũng dám khinh bạc. Về sau nhất định phải dạy dỗ hắn cho tử tế.
La Thanh Yên lạnh lùng nói. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại nhìn mặt đất đầy hoa đào dưới ánh tăng, không hề phát hiện ra một bóng đen chớt lóe lên đi về phía dưới Đào Hoa Cốc.
Ban đêm yên lặng không một tiếng ồn. Tất cả đều yên tĩnh đến đáng sợ, dường như là khúc nhạc dạo đầu của một cơn giông gió. Nhưng thần sắc của La Thanh Yên vẫn thản nhiên, không hề có biểu hiện gì là kích động cả. Nàng tựa vào một cây hoa đào, dần dần ngủ say.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, phương Đông xa xa dần sáng lên chút ánh nắng mờ nhạt. La Thanh Yên chậm rãi mở mắt. Cũng không phải vì hừng đông nên nàng tỉnh lại, mà là vì nàng cảm nhận được hình như trên người mình có một đồ vật gì đó đè nặng lên. Sau khi mở mắt, nàng nhìn xuống thì đã thấy một tấm thảm thật dày phủ lên thân thể mềm mại của mình. Nàng ngạc nhiên một lúc rồi vội vàng lớn tiếng gọi:
- Triệu Tử Văn, ngươi đi ra đây cho ta.
La Thanh Yên mỏi mệt suốt một ngày, khi ngủ không còn sự cảnh giác như bình thường được nữa. Mà Triệu Tử Văn thì thân thủ bất phàm, không kém nàng bao nhiêu, cho nên nhẹ nhàng phủ thảm lên người mà La Thanh Yên không nhận thức ra được.
- La tỷ tỷ, tìm ta có chuyện gì?
Một thân ảnh cao ngất từ sâu trong rừng hoa đào tiến đến, cợt nhả nói.
La Thanh Yên chỉ vào tấm thảm trên người, hỏi:
- Đây là ngươi ăn trộm từ Ám Kiếm Các đêm hôm qua phải không?
Triệu Tử Văn không thèm để ý lắc lắc đầu. Nhưng quầng thâm dưới mi mắt hắn thì đã sớm chứng minh rằng buổi tối hắn đi ra ngoài làm chuyện cướp gà trộm chó rồi.
- Hừ, không ngờ là đường đường một tướng quân Đại Kinh cũng đi làm loại chuyện như thế!
La Thanh Yên không thèm cảm kích mà lạnh lùng phán.
Triệu Tử Văn bĩu môi nói:
- Ta chưa bao giờ nói ta là chính nhân quân tử cả. La tỷ tỷ không cần phải cho rằng ta quá tốt.
- Mang cái thảm ngươi ăn trộm đi đi.
La Thanh Yên tức giận ném tấm thảm cho hắn. Nàng kỳ thực vẫn còn chưa nói rõ ra, Triệu tướng quân không để ý tới những nguy cơ hiểm hóc ở Sở Vương phủ mà đến đó trộm thảm, cũng không biết hắn là người ngu hay là tự cao rằng mình là kẻ vô địch nữa. Trong lòng La Thanh Yên cũng ít nhiều có chút cảm động.
Triệu Tử Văn nhận tấm thảm, thản nhiên cười nói:
- Cái tấm thảm này sẽ có tác dụng rất lớn. Ta đang định đến chỗ ngươi để lấy lại mà.
Có tác dụng rất lớn? La Thanh Yên nao nao, lập tức nghĩ tới là không biết hắn đang tính toán mưu ma chước quỷ gì mà không ngờ lại tốn công sức đi trộm thảm mang về thế này.
La Thanh Yên không khỏi kỳ quái, hỏi:
- Ngươi lại đang tính toán mưu ma chước quỷ gì đó?
- Phật viết: "Không thể nói ........."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status