Siêu cấp thư đồng

Chương 275: Muốn ta lên ư?

Hôm nay tất sẽ có một trận chiến với Hung Nô, không chỉ để cho Thác Bạt Vương tử của Hung Nô cúp đuôi cút mất, mà còn muốn để cho tiểu quận chúa Hạng An Ninh không bị gả đi xa. Triệu Tử Văn gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, trầm giọng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Điền Hổ lập tức cao giọng nói với tướng sĩ phía sau:
- Mang ngựa tới cho Triệu đại nhân!
Triệu Tử Văn xoay người sải bước đến, leo lên một con ngựa ô, động tác cực kỳ thuần thục khiến cho những tướng sĩ vốn tự hào là kỵ thuật tinh tường cũng phải kinh ngạc và tự cảm thấy không bằng. Ai nấy đều thầm nghĩ, "Đây mà là một quan văn sao?"
- Tô Thái sư, Tần học sĩ, ta đi trước một bước đây!
Triệu Tử Văn quay đầu ôm quyền nói với Tần Quán và Tô Thức đang chuẩn bị lên kiệu.
Tô Thức và Tần Quán đồng thời gật đầu cười nói:
- Triệu đại nhân, mau đi đi.
- Giá!
Triệu Tử Văn hung hăng ra roi, ngựa ngoan ngoãn tung vó. Động tác này thành thạo không kém gì Điền tướng quân, hơn nữa, mỗi cái giơ tay nhấc chân lại lộ ra một cỗ khí phách hơn người. Hơn mười tướng sĩ sùng bái nhìn Tể tướng đại nhân, lập tức rút roi ngựa vội vàng đuổi theo.
- Cái đồ đáng hận này, làm sao mà đến cả điểm tâm cũng không ăn chút gì nữa.
Một nữ tử thân thể thướt tha, dáng người yểu điệu đứng trước cửa Triệu phủ, giậm mạnh chân hậm hực nói rồi xoay người bước vào trong phủ.
-----------------------------
Giáo trường là nơi thao luyện hoặc luận võ. Giáo trường Hàm Đan nằm bên ngoài thành Hàm Đan, là một mảnh đất trống cực lớn, một đại lôi đài hình tròn ở trong giáo trường chính là nơi dùng để luận võ. Phần đất trống còn lại là nơi mà tướng sĩ thao luyện.
Triệu Tử Văn chạy thẳng tới đó, rất nhanh đã nhìn thấy giáo trường rộng lớn, bên trong có hơn một ngàn người Hung Nô đang đứng phía xa xa.
Hắn xoay người xuống ngựa, lập tức chú ý tới kim long kỳ bay trên thành lầu. Thế này chứng tỏ lão Hoàng đế sẽ đến đây nhìn xuống, mà văn thần của Đại Kinh hẳn là cũng sẽ đến hết, đứng ở phía dưới lão Hoàng đế.
Điền Hổ xuống ngựa theo, đứng bên cạnh Triệu Tử Văn. Mấy trăm tướng sĩ của Điền Hổ cũng đứng ngay phía sau bọn hắn, đối mặt với đại quân Hung Nô phía xa xa.
Quay mặt nhìn về mấy trăm người binh hùng tướng mạnh dưới tay Điền Hổ, Triệu Tử Văn thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Mỗi người đều khỏe mạnh cường tráng như trâu, xem ra Điền bàn tử này luyện binh không tồi. Những người hiện có ở đây cũng có vài gương mặt quen thuộc, đều là những binh lính cũ đã từng theo hắn chinh chiến ở Vọng Giang Thành, đều là lực lượng tinh duệ may mắn còn sót lại sau một trận chiến ở Vọng Giang Thành. Độ trung thành và chiến lực tuyệt đối không có vấn đề.
Hơn trăm tướng sĩ nhìn đương kim Tể tướng đại nhân, kích động đến mức phải nghiến chặt răng, hận không thể hô to:
- Triệu tướng quân. Dù sao Hoàng thượng đã từng hạ ý chỉ, bọn họ cũng không dám kháng chỉ bất tuân.
Rất nhiều người nhớ lại cuộc sống chung trước kia, cùng chung sinh tử, cùng chung hoạn nạn. Còn có tình cảnh Triệu tướng quân ở trong ngàn quân xuyên vòng vây đánh giết ra bên ngoài. Trong mắt họ không kìm nổi đã ngân ngấn lệ.
Giữa đám kim long kỳ, loan giá xuất hiện ngay trên cổng thành. Vô số thị vệ tùy tùng bao vây quanh san sát, bảo vệ ngự giá. Binh lính đang thao luyện trên giáo trường, bất luận là đang đứng, chạy, nằm úp sấp hay đi, tất cả đều đứng dậy cung kính. Tiếp đó, mấy nghìn người cùng nhau quỳ xuống dập đầu:
- Khấu kiến Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Một lão giả thần thái uy nghiêm, sắc mặt hơi tái nhợt đang ngồi trên ghế rồng. Lão mặc một thân hoàng long bào bằng gấm, trên áo bào thêu kim long ngũ trảo. Trên mặt lão tuy cười nhưng trong mắt là bắn ra vô số hàn quang, không giận mà uy, khí thế kinh người. Ánh mắt khí thế đến mức không ai dám nhìn vào lão cả.
- Tham kiến Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Những quần thần dưới đài thấy Hoàng đế thần thái uy nghiêm, không nói một lời nào đều cảm thấy rùng mình, cũng làm theo các tướng sĩ dưới giáo trường, đồng loạt quỳ xuống lễ bái, hô to vạn tuế.
Nhìn những quần thần đang quỳ rạp xuống đất, sắc mặt Hoàng đế không thay đổi, gật đầu nói:
- Các khanh hãy bình thân!
- Tạ ơn Hoàng thượng!
Quần thần vội vàng dập đầu đứng dậy.
Đứng đầu các quan lại bên trái là An Vương đa mưu túc trí. Trên mặt y thoáng nụ cười nhẹ, so với Hoàng đế uy nghiêm thì có vẻ hòa ái dễ gần hơn. Đứng đầu phía bên phải là Hoài Vương hào sảng và ngay thẳng. Bên cạnh ông là một nữ tử xinh đẹp mặt mày như tranh vẽ. Không cần nghĩ cũng biết là nữ tử duy nhất trong hoàng thất hiện nay ---- An Ninh quận chúa!
Tần học sĩ, Tô Thái sư, Lý Thượng thư lần lượt đứng phía sau Hoài Vương, âm thầm đối chọi với phe cánh của An Vương.
Hơn ngàn dũng sĩ Hung Nô phía đối diện đều ngẩng cao đầu, mũi phát ra tiếng hừ lạnh rất nhỏ, căn bản là không nhìn đến bộ dạng uy nghiêm và kiêu ngạo của Hoàng thượng Đại Kinh, khiến cho tướng sĩ Đại Kinh đều siết tay nắm quyền, hận không thể lao vào quần ẩu với bọn chúng!
- Các tướng sĩ, miễn lễ!
Lão Hoàng đế cố ý cao giọng nói với các tướng sĩ ở dưới cổng thành. Nhưng đa phần các tướng sĩ ở dưới giáo trường đều không nghe rõ. Thấy các tướng sĩ khác đứng gần thành lâu đứng dậy thì bọn họ cũng hiểu được ý tứ của Hoàng thượng nên đều lập tức đứng lên.
Mấy nghìn người quỳ xuống, chậc chậc, cảnh này chưa từng thấy qua. Triệu Tử Văn âm thầm cảm thán. Hắn thừa dịp những người khác đều đang dập đầu ra mắt Hoàng đế, mở to hai mắt nhìn về phía Hoàng đế trên ghế rồng, thấy sắc mặt lão không thể so với ngày xưa được mà đã tái nhợt không ít. Thật sự là một người càng ngày càng yếu, mệnh không dài lâu được.
- Giáo trường luận võ giữa Hung Nô và Đại Kinh ta, chính thức bắt đầu!
An công công đứng trên cổng thành, cao giọng xướng lên, thanh âm to hơn tiếng của Hoàng đế già nua không ít.
Thác Bạt Vương tử nghe hiểu sơ sơ được tiếng Đại Kinh, nghe thấy thì hừ một tiếng, nói với các tùy tùng bên cạnh:
- Trò hay sắp mở màn. Hãy để cho tướng sĩ Đại Kinh nhìn xem thực lực của dũng sĩ Hung Nô chúng ta!
Đám tùy tùng của gã Vương tử này cười âm hiểm và liên tục gật đầu:
- Hãy để cho đám người Trung Nguyên không biết tốt xấu gì này nếm thử ít lợi hại của chúng ta đi!
Một ngàn dũng sĩ Hung Nô đều là người cao ngựa lớn, vạm vỡ cường tráng. Ai nấy đều nóng lòng muốn thử sức, đều muốn lên lôi đài để tàn sát tướng sĩ Đại Kinh.
Điền Hổ nhìn quân đội Hung Nô phía xa, thần sắc nghiêm túc, nói:
- Triệu huynh, ta đã chọn xong năm người cho ngươi rồi. Xem qua đi!
Y lấy ra một danh sách từ trong ngực, đưa cho Triệu đại nhân.
Triệu Tử Văn tiếp nhận danh sách này. Khi lướt mắt nhìn qua tên năm người, hắn rõ ràng phát hiện ra ba chữ "Triệu Tử Văn". Hắn trợn mắt, há hốc mồm ra nói:
- Làm cái gì thế này? Muốn ta lên à?
Điền Hổ hai tay xua xua, bất đắc dĩ nói:
- Cái giáo trường luận võ này có quy tắc ......
Triệu Tử Văn căn bản là chẳng hiểu gì về quy tắc trên giáo trường luận võ này, hỏi lại:
- Quy tắc? Quy tắc gì?
Điền Hổ nghiêm mặt đáp:
- Những người tham gia luận võ của song phương không được có tuổi tác chênh lệch quá!
Đích xác là rất hợp tình hợp lý. Nếu để cho một lão già quái vật đánh nhau với một thiếu niên thì thế cục sẽ hoàn toàn nghiêng về một phía rồi. Tuổi xấp xỉ nhau đấu tay đôi là một biện pháp rất công bình. Triệu Tử Văn nghe xong cũng không hỏi gì nữa, cười nói:
- Quy tắc này rất bình thường, chẳng qua ...... Hung Nô không phái ra năm người cùng xấp xỉ tuổi của ta đấy chứ?
"Triệu huynh này đúng là cái gì cũng đoán ra được". Điền Hổ cười nói:
- Bọn họ phái ra năm người đều tầm hơn kém hai mươi tuổi. Hơn nữa, mỗi người đều là cao thủ cực kỳ cường đại. Tướng sĩ quân ta có độ tuổi như vậy rất khó đánh thắng được bọn chúng.
Người Hung Nô trời sinh thần lực, còn Đại Kinh là một nước trọng văn khinh võ. Luận võ có cùng độ tuổi thế này thì đích xác là rất thiệt cho Đại Kinh. Chẳng qua là để cho một quan văn lên đài, có phải là quá mức keo kiệt rồi không? Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc lâu sau mới quyết định, đợi đến lúc tình thế nguy hiểm thì sẽ lên đài, dù sao ta cũng mới có hai mươi!
Hiện tại trong quân doanh, Điền Hổ là kẻ lợi hại nhất. Nhưng y đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao có thể đấu với tiểu tử hai mươi tuổi được. Hành động của y cũng là bất đắc dĩ thôi, coi như Triệu tướng quân sẽ là con bài cuối cùng, đến thời điểm bất đắc dĩ mới phải lấy ra.
Cuộc tỷ thí này là do người Hung Nô đưa ra. Hơn nữa, dân chúng Đại Kinh ai cũng đều biết trận tỷ thí hôm nay, đặc biệt chú ý tới trường đấu này. Không ít dân chúng thành Hàm Đan đều đứng ngoài giáo trường nhìn vào. Nếu như tỷ thí mà thua, không chỉ làm hao tổn thiên uy của Đại Kinh, mà còn làm cho dân tâm đại loạn. Cho nên trường tỷ thí này nhất định phải thắng.
-----------------------------
- Phụ vương, con muốn hồi phủ!
Trên cổng thành, Hạng An Ninh thản nhiên nói với Hoài Vương.
Hoài Vương nhìn đôi mắt u ám của tiểu quận chúa, trong lòng thở dài thật sâu, cố gắng tươi cười nói:
- An Ninh, hôm nay là giáo trường luận võ của Đại Kinh ta và Hung Nô. Con thân là quận chúa Đại Kinh, không thể không xem được.
- Con muốn đến trò chuyện với mẫu thân.
Tiểu quận chúa nói nhưng ánh nhìn như trống rỗng.
Một câu nói này như con dao đâm thẳng vào trong lòng Hoài Vương, khiến ông cảm thấy vô cùng đau đớn. Ông thật sự không thể hiểu rõ được. "Không phải là chưa quyết định chuyện gả cho Hung Nô sao? Vì sao mà tính cách của An Ninh lại đột nhiên đại biến đến thế này!"
Hoài Vương đè nén cảm xúc bi thương, mấp máy hồi lâu mới chậm rãi nói ra được:
- Con ...... Đi đi thôi!
Thấy phụ vương đã đáp ứng, Hạng An Ninh quay sang nói với lão Hoàng đế:
- Hoàng thúc, cháu muốn hồi phủ nghỉ ngơi.
- Sao thế? Không thoải mái sao?
Lão Hoàng đế trên ghế rồng nghiêng tai hỏi, ánh mắt nhìn An Ninh quận chúa chợt lóe lên ánh sáng lạnh.
Hạng An Ninh biết rõ không thể khi quân, thản nhiên lắc đầu nói:
- An Ninh chỉ không muốn xem cái cảnh đánh đánh giết giết này thôi.
Qua việc hòa thân lần này, lão Hoàng đế và quận chúa duy nhất còn lại của hoàng thất này đã không còn thân tình gì đáng nói nữa rồi. Lão lạnh lùng phán:
- Đường đường là quận chúa Đại Kinh, có thể nào tự tiện rời khỏi vị trí được. Chờ khi nào luận võ xong thì ngươi có thể hồi phủ!
Hạng An Ninh tự biết mình chỉ là một con cờ của Hoàng thúc, căn bản là không có quyền nói đến chuyện quyền lợi. Ánh mắt nàng vẫn lạnh băng như trước, trong lòng tràn ngập nỗi thê lương, quay trở lại chỗ ngồi. Nàng nhìn về phía chân trời xanh thẳm phía xa xa. Nỗi thống khổ vì bị thất trinh, gông xiềng từ đám hỏi, hai sự việc này làm cho nàng thật sự chỉ muốn từ trên cổng thành này nhao đầu xuống mà chết quách cho xong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status