Siêu cấp thư đồng

Chương 354: Ba câu hỏi

Hơn mười tên đàn ông cường tráng vội vàng giơ bàn tay cứng như thép nói:
- Để ta tới, ta trả lời, ta trả lời trước!
- Đúng là một đám ngu ngốc!
Một vị công tử hào hoa phong nhã hừ nhẹ một tiếng rất khinh thường.
Mười vị hán tử kia vừa nghe thấy lời này thì lửa giận lập tức bùng ra, mắt hổ trở nên sáng ngời, tất cả đều chĩa mũi dùi về phía tên công tử kia rồi gầm lên:
- Ngươi nói gì, tên mặt trắng kia!
Vị công tử mặt trắng khinh miệt nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết trả lời trước sẽ có hại sao, đúng là đồ đầu gỗ!
Chỉ có ba vấn đề, ai trả lời trước thì chắc chắn kẻ đó sẽ chịu thiệt. Một câu nói kia lập tức làm đám này tỉnh người lại, mọi người càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Kẻ nào càng kiên trì thì có thể nghe được rất nhiều câu trả lời của đám người đi trước. Lúc đó hắn có thể từ trong những câu trả lời trước mà loại trừ những câu trả lời sai tìm ra đáp án đúng nhất, vì vậy mà lúc này không tên nào dám tiến lên phía trước.
Những vị công tử đã sớm nghĩ ra vấn đề ảo diệu này lại thầm mắng tên công tử mặt trắng kia lắm mồm. Nếu để đám người thô kệch kia lên trước thì chúng chắc chắn sẽ không trả lời đúng vấn đề, mà lúc đó bọn họ sẽ ngư ông đắc lợi, không phải rất tốt sao? Nhưng vị công tử mặt trắng kia lại tỏ ra mình quá thông minh, điều này lập tức làm cho nhiều người có kế hoạch bị hớ, không khỏi làm người ta cảm thấy tức giận.
Đột nhiên Hạng Long Không tiến lên một bước:
- Nếu tất cả mọi người không ai muốn tiên phong, tại hạ Hạng Long Không sẽ xung phong đi đầu vậy.
Cũng nữ bên cạnh Hưng Bình công chúa khẽ mỉm cười nói:
- Bát Hoàng tử điện hạ thật hào sảng!
Nàng dịu dàng xoay người tiến vào trong mành, cũng không biết nàng ta đang nói gì với Hưng Bình công chúa bên trong.
Vì sao Bát Hoàng tử lại phải tiên phong, trong lòng Triệu Tử Văn thầm cười khổ. Lão Hoàng đế phái ngươi tới tham gia tuyển chọn Phò mã, chắc chắn cũng không muốn ngươi tiến ra làm chim đầu đàn. Tâm tư của lão Hoàng đế rất đơn giản, nếu đã không thể ngăn cản thế lực của An Vương làm phản thì Bát Hoàng tử dựa vào vị trí Phò mã Tây Lương, tốt xấu gì cũng giữ được tính mạng. Nhưng vị Bát Hoàng tử này lại không thèm để ý, cũng không biết đang quan tâm đến vấn đề gì. Có thể nói ngoài Triệu Tử Văn thì tất cả mọi người đều cao hứng, có người tiến lên tiên phong, đây là một việc không gì tốt hơn.
Mọi người loáng thoáng nghe thấy tiểu cung nữ nói:
- Công chúa, quả thật muốn hỏi vấn đề này sao? Điều này không tốt lắm đâu!
Hưng Bình công chúa muốn hỏi vấn đề gì, mọi người nhất thời đều cảm thấy vô cùng kỳ quái, vì sao tiểu cung nữ kia lại trở nên khó coi như vậy? Hưng Bình công chúa ngồi phía sau mành, đôi lông mày đen nhánh của nàng khẽ nhăn lại. Tiểu cung nữ kia lập tức sợ đến mức phải vội vàng đi ra khỏi mành. Sau khi vị cung nữ này bình tâm trở lại thì khẽ cười nói:
- Công chúa điện hạ có ba vấn đề xin thỉnh giáo, câu hỏi đầu tiên là: Xin hỏi Bát Hoàng tử, nếu túi tiền của ngài mất, ngài sẽ làm gì?
"Túi tiền mất sẽ làm gì sao?" Vấn đề này là một câu hỏi khó có thể giải thích được. Khi câu hỏi vừa được đưa ra, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, cũng không thể hiểu được công chúa đang mong chờ đáp án gì. Khó trách cung nữ kia khó mở miệng, vấn đề này căn bản làm đầu người ta đầy sương mù, cũng khó lần mò được cái gì bên trong.
Hạng Long Không cười nhạt nói:
- Tất nhiên câu trả lời đúng nhất là phải tìm trở về, có phải không?
Tiểu cung nữ nói:
- Điều này có đúng hay không, tỳ nữ cũng chẳng biết, tất cả đều do công chúa điện hạ quyết định. Câu hỏi thứ hai: Bát Hoàng tử điện hạ có cho rằng đàn ông có nên năm thê tứ thiếp, thê thiếp thành đoàn không?
Câu hỏi này so với câu lúc nãy còn dễ hơn rất nhiều, cũng không làm người ta cảm thấy mù mờ, không biết trả lời sao cho phù hợp.
Hạng Long Không cũng chẳng hiểu vì sao Hưng Bình công chúa lại hỏi vấn đề này. Y cười nói:
- Đàn ông có nên năm thê tứ thiếp hay không, là vấn đề thuộc về cá nhân mỗi người. Dù sao tại hạ cũng không phải loại người muốn duy trì quy luật thê thiếp hàng đàn.
Tên này thật là ngốc, chẳng lẽ không biết nói không nên sao? Công chúa là lá ngọc cành vàng, sao có thể cùng bất kỳ người con gái nào khác chung tướng công chứ? Vấn đề này rõ ràng muốn khảo sát Phò mã gia tương lai có chung tình với công chúa không. Trong lòng đám người ở đây đều mừng thầm, cũng đã thầm nghĩ ra đáp án chính xác nhất.
- Công chúa điện hạ nói vấn đề thứ ba sẽ không cần hỏi nữa.
Tiểu cung nữ chỉ vào một phòng trà nhỏ trong đại sảnh cười nói:
- Mời Bát Hoàng tử qua bên kia nghỉ ngơi, mười người tiếp theo.
Một vị hán tử thô cuồng tràn đầy tự tin đi ra, gã cao giọng nói:
- Hai vấn đề đầu tiên của công chúa không cần phải hỏi lại. Ta đều đã nghe rõ, sẽ trả lời hai câu hỏi này trước.
Gã cũng không đợi tiểu cung nữ phải mở miệng, không cần phân trần nói:
- Túi tiền của ta sao lại rơi đi đơn giản như vậy, chắn chắn là có tên tiểu tặc nào đó cướp mất, cho nên ta phải tìm tên tiểu tặc kia để lấy về, sau đó đánh cho hắn một trận. Còn vấn đề đàn ông có nên năm thê tứ thiếp hay không, ta tuyệt đối chỉ yêu một mình công chúa, những cô gái khác chỉ là hoa cỏ trong mắt thôi.
Đúng là nịnh hót một cách trần trụi! Tất cả đám người vừa nghe xong đã cảm thấy nổi cả da gà, vô sỉ, đúng là vô sỉ.
Triệu Tử Văn thật sự cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hắn than nhẹ một tiếng, người có thể vô sỉ đến mức độ thế này đúng là đã tiến đến một cảnh giới tuyệt diệu rồi.
Tiểu cung nữ rất muốn cười nhưng không dám lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì cố nhịn mà đỏ ửng lên. Hưng Bình công chúa ở phía sau rèm lại không có bất kỳ biểu cảm nào, bộ dáng vẫn rất bình tĩnh và tự nhiên. Hình bóng thon thả và xinh đẹp của nàng giống như tiên tử rơi xuống phàm trần, đẹp một cách lung linh, xinh đẹp không gì có thể sánh được.
- Vâng, vị công tử này cũng không cần hỏi lại câu thứ ba, mời ngài về bên kia nghỉ ngơi.
Tiểu cung nữ gương mặt trở nên đỏ bừng nói.
Nghe thấy những lời này thì tên đàn ông thẳng thắn kia lập tức giống như gà trống bại trận. Gã rất muốn xông lên phía trước giữ chặt lấy tiểu cung nữ kia để quát lên một tiếng:
- Ngươi có lầm không đấy, những điều ta nói hoàn toàn đúng mà!
Nhưng dù sao nơi đây cũng là Hoàng cung, gã sao dám làm càn? Gã đành phải nhấc chân lên, co cổ lại, chậm rãi đi về phía bên kia với vẻ mặt đau khổ.
- Ha ha ha!
Nhiều người không nhịn được phải bật cười thành tiếng, bộ dạng giống như cười trên nổi đau của kẻ khác.
Triệu Tử Văn cảm thấy dở khóc dở cười đối với kẻ dở hơi này. Nhưng kỳ quái là Hưng Bình công chúa vì sao lại hỏi hai vấn đề này chứ? Dù sao Phò mã cũng do chính tay nàng chọn, có thể làm khó dễ Phò mã gia tương lai nhưng cũng không thể hồ đồ thế này được.
Một vị công tử to cao thô ráp đột nhiên đi ra:
- Tại hạ Hoàn Nhan Liệt ngưỡng mộ quý danh công chúa từ lâu, hôm nay đặc biệt đi đến tiếp kiến!
Hoàn Nhan Liệt! Vừa mới nói ra tên họ đã làm đám người ở đây phải sợ hãi. Vì sao đệ nhất dũng sĩ của Hung Nô lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ y muốn lấy Hưng Bình công chúa của Tây Lương làm vợ à? Không nhớ ngày xưa ai tấn công Hưng Khánh thành, lúc đó Hưng Khánh thành vẫn còn có vài ngàn dân chúng vô tội chưa kịp chạy nữa.
Hoàn Nhan Liệt xuất hiện lập tức làm cho tất cả thanh niên Tây Lương đang tranh đấu với nhau rất gay gắt lại có chung mối thù. Tất cả đều căm tức nhìn vị khách không mời mà đến này, cũng không biết tên Chiêu Hôn sứ mờ mắt hay sao, lại cho tên này tiến vào, chẳng lẽ Thái tử Tây Lương không biết à?
Bóng dáng mông lung và xinh đẹp, vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông đầy đặn, cái cổ cao quý và tuyệt đẹp, đúng là một báu vật tuyệt thế. Trong mắt Hoàn Nhan Liệt bắn ra những luồng sáng si mê và tham lam, muốn đem vị Hưng Bình công chúa này chiếm làm của riêng. Cặp lông mày đen nhanh của Hưng Bình công chúa khẽ cau lại, nàng khẽ hỏi nhỏ vị tiểu cung nữ kia cái gì đó.
Vị tiểu cung nữ kia cũng là một cô gái có kinh nghiệm, nàng cũng không có chút kinh hoàng nào mà chỉ mỉm cười nói:
- Thì ra là Hoàn Nhan tướng quân đại danh vang dội. Xin hỏi Hoàn Nhan tướng quân, nếu túi tiền của ngài bị mất, ngài sẽ làm gì?
Hoàn Nhan Liệt đã tính trước rất kỹ, y ngạo nghễ nói:
-Thử hỏi thiên hạ ai dám động đến túi tiền của ta? Nếu túi tiền bị mất, chắc chắn sẽ rơi trên đường, chỉ cần quay lại đường cũ là thấy.
"Ngươi thật ba hoa!" Mọi người đều tức giận thầm mắng, tất cả đều hận không thể coi tên Hoàn Nhan Liệt ngày hôm nay là một tiểu tặc.
Tiểu cung nữ lại hỏi tiếp:
- Câu hỏi thứ hai: Hoàn Nhan tướng quân có cho rằng đàn ông trên đời phải năm thê tứ thiếp, thê thiếp đầy đống không?
Hoàn Nhan Liệt cười nói:
- Điều này phải xem người đó có thân phận gì, mỹ nữ xứng anh hùng. Nếu là anh hùng cái thế thì thê thiếp thành đàn có sao đâu?
Trong mắt y tràn đầy khinh miệt. Y quét ánh mắt về phía những thanh niên bình thường của Tây Lương, nói rõ y là vị anh hùng cái thế mà mình vừa nói.
"Tên ma Vương giết người như rác này còn muốn Hưng Bình công chúa làm tiểu thiếp cho hắn sao? Mơ tưởng!" Trong lòng mọi người đều cảm thấy rất tức giận, tất cả đều sinh ra cảm giác muốn rút đao liều mạng.
Triệu Tử Văn cũng không thể hiểu nổi, vì sao tên Hoàn Nhan Liệt cũng lọt vào vòng này được? Chẳng lẽ Quốc chủ Tây Lương cũng giống như lão Hoàng đế, muốn đem Hưng Bình công chúa gả cho đại tướng quân Hung Nô, cầu xin được thái bình à?
Trong mắt Hoàn Nhan Liệt đầy vẻ cao ngạo, y thấy tất cả đám người ở đây đều tỏ ra khó chịu, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng. Nhưng cũng chưa ai biết được câu hỏi thứ ba, tất cả mọi người lại hy vọng tiểu cung nữ hỏi ra vấn đề kia.
Khóe miệng mùi đàn hương của Hưng Bình công chúa lại khẽ nhếch lên, nàng hướng về phía tiểu cung nữ nói ra điều gì đó. Tiểu cung nữ lại uyển chuyển xoay người rồi hướng về phía Hoàn Nhan Liệt nói:
- Hoàn Nhan tướng quân, câu hỏi thứ ba: Nếu có thể quay ngược thời gian, ngài sẽ hy vọng trở lại chỗ nào?
- Tại sao lại phải quay ngược thời gian trở lại chứ? Ngày hôm nay đã công thành danh toại, chẳng lẽ còn chưa toại nguyện sao?
Trong cặp mắt hổ của Hoàn Nhan Liệt bắn ra những luồng sáng tự tin, y kiêu ngạo nói.
- Hoàn Nhan tướng quân quả thật đã công thành danh toại, nhưng ngươi lại dùng máu của tộc nhân Hoa Hạ chúng ta tạo thành!
Triệu Tử Văn lạnh lùng nhìn tên Hoàn Nhan Liệt ngông cuồng tự đại, giọng nói của hắn lạnh lùng đến cực điểm, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn giết người cho thống khoái.
Tất cả đều nhìn về phía phát ra âm thanh, lại nhìn thấy một bóng người hùng dũng đang đứng một mình trong góc. Ánh mắt người này đen trắng rõ ràng đang bùng ra những luồng sáng lạnh lùng cực điểm, một loại khí phách hiên ngang đột nhiên sinh ra.
Khi hai đại nhân vật giằng co với nhau thì tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng áp bức. Hoàn Nhan Liệt hừ lạnh một tiếng, y biết rõ tương lai chính mình sẽ có một trận chiến với tên Triệu Tử Văn này. Lúc này Hoàn Nhan Liệt cũng không thèm tức giận với tên kia, cứ đợi đến khi gặp lại trên chiến trường. Hắn dùng ánh mắt tràn đầy khiêu khích nhìn về phía Triệu Tử Văn, sau đó lại chuyển ánh mắt về phía Hưng Bình công chúa ngồi sau rèm.
- Hoàn Nhan tướng quân, mời ngài sang bên kia nghỉ ngơi!
Giọng nói của tiểu cung nữ vẫn rất nhỏ nhẹ như cũ, nhưng nàng không phải chỉ tay về phía mái đình uống trà mà lại là một bàn tiệc cách tấm mành không xa.
"Chẳng lẽ đây là đãi ngộ đặc biệt sao?" Tất cả mọi người đều vô thức nghĩ đến điều này. Sự tự tin của Hoàn Nhan Liệt lại nâng cao lên rất nhiều. Y cất bước tiến về phía bàn tiệc rồi yên ổn ngồi xuống.
Hạng Long Uyên đã nghe rõ ba vấn đề mà Hưng Bình công chúa truyền cho cung nữ để vị này nói ra với tất cả mọi người. Y tuy dự đoán được ý nghĩ sâu xa bên trong, nhưng lại không hiểu vị công chúa kia muốn câu trả lời thế nào. Khi chính mình nghĩ đến ba vấn đề này, thì phải trả lời thế nào đây?
- Vị này là Thế tử Đại Kinh sao? Chẳng biết Vương tử có đồng ý trả lời ba câu hỏi của công chúa không?
Tiểu cung nữ mỉm cười tha thiết rồi nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status