Siêu cấp thư đồng

Chương 418: Thư nhà

Hạ Anh Kiệt đã hạ quân lệnh, trong mắt ông lộ ra cả nỗi lo lắng và cả niềm mong đợi đối với hành động đêm mai của Triệu Tử Văn. Lo lắng Triệu tướng quân có thể bị thất bại. Nhưng lại khát khao mong chờ Đại Kinh chuyển bại thành thắng.
- Hôm nay nghị sự tới đây thôi đi.
Hạ Anh Kiệt thản nhiên buông một câu, thần sắc vẫn tràn ngập âu lo, sau đó chậm rãi bước ra khỏi Nghị sự đường, bóng lưng già lại có vẻ tiêu điều.
Một Hạ Anh Kiệt đã từng hăng hái đến thế nào, phong độ đến thế nào. Không ngờ là lúc già nua lại không thể chiếu cố được nữ tế, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi vào cảnh mạo hiểm như thế. Cái cảm giác vô lực này những tướng lĩnh khác không thể nào cảm thụ được.
Đêm mai sẽ là một trận chiến sinh tử. Các tướng lĩnh cần chuẩn bị rất nhiều việc, vì thế, rất nhanh chóng đi theo phía sau Hạ Nguyên soái rời khỏi Nghị sự đường.
Điền Hổ đi tới bên người Triệu Tử Văn, vỗ vỗ vai hắn:
- Triệu huynh, đêm mai ta sẽ đi cùng ngươi.
Triệu Tử Văn ý vị thâm trường nói:
- Ngươi không thể đi cùng ta. Ta có nhiệm vụ khác đã an bài ngươi đi làm rồi.
Lại còn có nhiệm vụ khác nữa? Điền Hổ đầu đầy mờ mịt, hoàn toàn không thể nghĩ ra được là còn có sự tình gì khác nữa, vội vàng hỏi lại:
- Triệu huynh ý nói là chuyện gì cơ?
- Lúc này vẫn chưa nói được.
Triệu Tử Văn thản nhiên cười đáp:
- Nhiệm vụ đó, đêm mai ta sẽ báo cho ngươi.
Triệu huynh này thật là thích thừa nước đục thả câu. Điền Hổ biết là có ép hỏi cũng chả được cái gì, sau khi liếc mắt khinh thường thì cũng đi ra khỏi Nghị sự đường, trong lòng có chút mong chờ khó hiểu. Cũng không biết là nhiệm vụ đó là gì nữa. Chẳng lẽ là Triệu huynh còn lưu lại đòn sát thủ sao?
- Tử Văn, nhất định phải bảo trọng!
Tào Thành chỉ nói một câu, than nhẹ một tiếng rồi đi theo sau Điền Hổ. Bởi vì trận tập kích bất ngờ này thật sự quá nguy hiểm, tỷ lệ có thể thành công là cực kỳ nhỏ bé.
- Nhất định!
Triệu Tử Văn gật đầu thật mạnh. Cho dù không suy nghĩ vì sĩ khí của đại quân cũng phải suy xét vì các vị kiều thê Lăng Nhi và Bảo Nhi nữa. Chẳng lẽ lại để cho cốt nhục trong bụng Bảo Nhi và Lăng Nhi sinh hạ rồi không có phụ thân sao?
Nghị sự đường không còn một bóng người, Triệu Tử Văn thở dài một hơi nhẹ nhõm. Sau đó chậm rãi lấy ra bức thư nhà vừa nhận được. Mở ra giấy viết thư, một mùi thơm thanh nhã xông vào mũi hắn, rất tươi mát, rất tao nhã. Triệu Tử Văn rất thích hương vị này, không khỏi hít hít vài cái, cảm thụ cái mùi đã xa cách từ lâu. Mọi sự chú ý của hắn giờ đây đều tập trung về trang giấy Tuyên Thành mỏng manh trước mặt.
Ánh mắt chuyển dời, khi Triệu Tử Văn nhìn thấy tờ giấy đầu tiên có vẽ hình một đứa trẻ con thì toàn thân đột nhiên chấn động. Đứa bé mi thanh mục tú, một đôi mắt rất lớn và rất linh động, cực kỳ đáng yêu. Triệu Tử Văn không thể nhịn nổi nhìn tiếp xuống dưới. Chỉ thấy dưới chân đứa bé có hai hàng chữ viết nhỏ nhắn khéo léo: "Tướng công, bảo bảo đã sinh rồi, là con gái. Lăng Nhi nhớ, rất nhớ huynh. Huynh nhanh trở về đặt tên cho bảo bảo nhé."
Nhìn đến đây, Triệu Tử Văn lập tức cảm thấy có một luồng nhiệt khí xông lên, một cảm giác hạnh phúc lớn lao tràn ngập trong lòng. Ta, Triệu Tử Văn đã có một con gái bảo bối rồi. Cảm giác huyết mạch tương liên khiến hắn lại càng oán hận lúc này đây không thể lập tức trở về Hàng Châu ngay được để ôm con gái bảo bối mới sinh ra, âu yếm hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Nhưng với tình hình trước mắt, chuyện này không thể nghi ngờ gì chỉ là người si nói mộng mà thôi.
Trên bức tranh còn nhòe vệt nước, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc và tưởng niệm. Khi Dư Tư Lăng gian nan sinh hạ được cốt nhục của Triệu Tử Văn, nàng vui sướng vừa khóc vừa cười, ôm thật chặt con gái bảo bối là kết tinh của mình và tướng công. Nhưng mà tướng công cũng không ở bên cạnh, nàng lại vô cùng nhớ nhung hắn.
Triệu Tử Văn trong lòng lại dâng trào nỗi áy náy. Sau khi Lăng Nhi sinh bảo bảo, tất cả những thời điểm thống khổ nhất, chính mình lại không thể bầu bạn bên cạnh nàng được. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bức họa của con gái bảo bối, nói nhỏ:
- Lăng Nhi, ta nhất định sẽ rất mau trở về đặt tên cho con.
Đại tuyết vẫn ào ào bay xuống, có thể tưởng tượng ra tiểu ny tử Lăng Nhi và con gái bảo bối, Triệu Tử Văn thấy trong lòng ấm áp. Khi từ từ mở ra trang giấy thứ hai, một bài thơ lập tức đập vào mắt hắn.
- Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn,
Sơn viễn thiên cao yên thủy hàn,
Tương tư phong diệp đan.
Cúc hoa khai, cúc hoa tàn,
Tắc nhạn cao phi nhân vị hoàn,
Nhất liêm phong nguyệt nhàn.
(Dịch nghĩa:
Một ngọn núi, hai ngọn núi,
Núi xa trời cao đầy sương khói lạnh,
Đỏ cả lá phong tương tư
Hoa cúc nở, hoa cúc tàn,
Chim nhạn nơi biên ải bay cao người còn chưa quay trở lại,
Một mành phong nguyệt buông lơi.
Tạm dịch thơ:
Một ngọn rồi hai ngọn núi xa,
Trời cao sương khói lạnh mới là,
Lá phong tương tư đều đỏ cả,
Cúc nở cúc tàn ai biết ta?
Chim nhạn biên quan cất cánh xa,
Người đi còn chưa trở lại nhà,
Một mành phong nguyệt buông lơi đó
Tương tư rồi ta lại mình ta.)
Cảnh tình trong ngôn từ miêu tả vừa đẹp lại vừa giống, tràn đầy ý tứ tưởng niệm. Tác phẩm xuất sắc thế này còn có thể là do ai viết ra được nữa? Triệu Tử Văn lộ ra nụ cười tươi vô cùng thân thiết, lẩm bẩm nói:
- An Nhi lại rất tiến bộ rồi.
Nghĩ đến ước định với Lý tài nữ, Triệu Tử Văn còn muốn đến Lý phủ để cầu hôn nữa. Tuy rằng Triệu Tử Văn chưa động phòng với Lý Dịch An nhưng Lý Dịch An là nữ tử ngoài mềm trong cứng. Sự si tình của nàng nhất định đều dành hết cho Triệu Tử Văn, cho dù hắn có không may chết trận chốn sa trường.
Triệu Tử Văn chậm rãi bước ra khỏi Nghị sự đường, trong đại tuyết thong thả bước đi, bước về phía phòng ngủ. Từng mảng bông tuyết lớn rơi trên đầu vai, rơi trên tờ giấy, hắn không hề có chút cảm giác nào cả, chỉ tinh tế nhìn thư nhà mà mấy nàng hồng nhan tri kỷ vừa gửi tới.
Mỗi một trang giấy đều là của một vị tiểu thư viết, mặt sau từng trang là những con số ít ỏi, nhưng giữa những hàng chữ lại có một tình cảm nhớ nhung không rời dành cho Triệu Tử Văn.
"Tử Văn, huynh mau lên trở về đi. Muội nhớ huynh từng đêm từng ngày. Thực sự là không rời khỏi huynh được." Tiểu công chúa Hạ Bình đáng thương chỉ có mình Triệu Tử Văn là chỗ dựa, hay dựa dẫm vào hắn nhất. Đoạn đó chắc chắn là nàng viết ra.
"Bại hoại, chàng không phải nói là sẽ phải ức hiếp thiếp cả đời sao? Không cho phép chàng không giữ lời." Phương thức biểu đạt của Đại tiểu thư luôn không giống người thường như thế. Tình nghĩa nồng đậm trong đó không hề thua sút các vị tiểu thư khác.
"Tử Văn, chàng không phải đã từng nói với ta là có rất nhiều kiểu sao? Nếu chàng trở về sớm một chút, ta sẽ đáp ứng chàng. Nhanh lên trở về nhé." Đoạn tình thoại nồng nàn nóng bỏng này khiến Triệu Tử Văn đọc xong mà nóng cả đầu lên. Kiểu cách mới mẻ đa dạng đương nhiên là những tình thú chốn khuê phòng mà một nữ tử cổ đại không thể tiếp thụ được. Tiểu yêu tinh này ~ nghĩ đến thân thể mềm mại nóng bỏng và đầy đặn của Lương Mộ Phỉ, lại liên tưởng đến những tư thế mê người và sự đa dạng, Triệu Tử Văn cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô.
"Đại ca, muội rất nhớ huynh." Đó là câu ngắn nhất trong số mấy trang thư. Triệu Tử Văn lại cảm động nhất. Bảo Nhi nhu thuận đáng yêu không hề đề cập tới cốt nhục trong bụng, không muốn tạo thêm áp lực cho đại ca, chỉ có yên lặng chờ hắn, yên lặng tưởng nhớ hắn.
- Nha đầu ngốc!
Ánh mắt Triệu Tử Văn có chút ướt át.
Khi lướt mắt qua một trang giấy khác, nội dung trên trang giấy này lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Triệu Tử Văn. Đó không phải là vì những lời tình tứ trên thư, mà là nội dung cực kỳ đặc biệt: "Tử Văn, theo tình thế trước mắt, Lâm Giang Thành không có cách nào kiên trì được nữa. Đại tuyết lại làm giảm bớt tiến độ xây dựng Trường Thành, cục diện quả thực bất lợi cho chúng ta. Chẳng qua, trời giáng đại tuyết cũng không phải là vô ích đối với Đại Kinh. Đó chính là tạo cho Đại Kinh một cơ hội sáng tạo. Thiếp nghĩ chỉ có chàng mới có thể hiểu được."
Thật đúng là Gia Cát trong giới nữ, Triệu Tử Văn cười một tiếng, mới nghĩ một chút thôi mà không ngờ Tô Uyển Nhu lại nói đến chuyện này trong thư. Tô Uyển Nhu dùng tài trí của mình để trợ giúp Triệu Tử Văn. Hơn nữa, thời thời khắc khắc đều chú ý tới tình hình chiến đấu giữa Đại Kinh và Hung Nô, đủ để có thể thấy được, toàn bộ trái tim của nàng đều đặt trên người Triệu Tử Văn.
Một dòng nước ấm không ngừng cuồn cuộn trong lòng ngực, bàn tay nắm chặt thư nhà của mấy vị tri kỷ hồng nhan, ánh mắt Triệu Tử Văn nhìn cơn mưa tuyết kia, trong lòng lại càng thêm kiên định niềm tin: phải sống để trở về Hàng Châu!
Đạp bước lún sâu trong tuyết, Triệu Tử Văn đi về phía Kỵ binh đoàn. Một trận chiến đêm mai có rất nhiều sự tình cần phân phó. Phải có sự chuẩn bị ổn thỏa cho tất cả.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Bóng đêm dần dần buông xuống, thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến đêm của ngày hôm sau. Bên dưới cổng thành Lâm Giang đã sớm tập kết toàn bộ binh mã hơn bảy vạn người của Lâm Giang Thành. Chỉ có điều, cổng thành vẫn đóng chặt như trước.
Hạ Anh Kiệt đứng ngay phía trước chúng tướng sĩ, thần sắc nghiêm túc không nói không cười, ánh mắt lạnh như băng nhìn các tướng sĩ. Một đám tướng lĩnh còn lại đứng ngay bên cạnh và phía sau ông.
Tối nay là một trận chiến quyết định thắng thua. Chúng tướng sĩ đều có thể cảm thấy tình thế nghiêm trọng, đều đứng thẳng tắp, đến thở cũng không dám thở mạnh nữa. Lúc này đây, bầu không khí có phần trầm trọng, các tướng sĩ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương nữa.
Đại tuyết vẫn tàn sát bừa bãi như cuồng phong, táp trên mũ sắt, trên vai của các tướng sĩ. Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, trên vai họ không ngờ đã bị tuyết đọng lại thành từng mảng dày đến vài ly. Tuyết còn lớn hơn rất nhiều so với đêm qua.
Hơn bảy vạn người đứng chen chúc, trong gió tuyết rít gào tựa như một đám người tuyết đứng thẳng trong trận tuyết lớn, tràng diện thật hào hùng và hoành tráng.
Tuyết lớn như thế còn đi tập kích bất ngờ, đây không phải là thời cơ tốt nhất rồi. Trong thâm tâm các tướng lĩnh đều cho là thế. Nhưng bọn họ không ai lay chuyển được Triệu Tử Văn đã quyết tâm muốn đi. Ý tưởng của Triệu Tử Văn với bọn họ bất đồng. Giống như lời nói của Tô Uyển Nhu, đại tuyết có hại, tất có lợi. Một trận tuyết lớn thế này khó có thể gặp lại được một lần nữa.
- Chúng tướng sĩ nghe lệnh, hành động đêm nay toàn bộ do Triệu tướng quân chỉ huy. Ai không nghe theo mệnh lệnh, xử trí theo quân pháp!
Hạ Anh Kiệt vẫn không quên giao quyền chỉ huy cho Triệu Tử Văn, quát lên với hơn bảy vạn tướng sĩ.
- Tuân mệnh!
Chúng tướng sĩ lớn tiếng hô, tâm lý cũng hơi kích động. Lần trước Triệu tướng quân toàn quyền chỉ huy đã khiến Đại Kinh thu được một trận đại thắng. Lần này chỉ huy nhất định cũng có thể!
Tào Thành nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện ra chuyện gì, quay sang bên cạnh nói với Triệu Tử Văn:
- A, sao không thấy Điền huynh? Tử Văn, ngươi có biết hắn ở đâu không?
Triệu Tử Văn lãnh đạm đáp:
- Ta có nhiệm vụ khác giao cho Điền huynh. Chắc hắn đã đi làm nhiệm vụ đó rồi.
Còn có người ở bên ngoài, Tào Thành nghi hoặc hỏi:
- Nhiệm vụ gì mà sớm như thế đã để cho Điền Hổ rời khỏi Lâm Giang Thành rồi? Không biết Tử Văn ngươi có thể nói cho ta biết được không?
Triệu Tử Văn cười đáp:
- Lúc này còn chưa tiện nói. Đến lúc đó ngài sẽ biết.
Tào Thành cũng không tiện ép buộc. Dù sao chuyện Điền Hổ phải đi chắc chắn là tuyệt đối bí mật, chỉ có thể nói là Triệu tướng quân có lưu lại sự chuẩn bị phía sau. Xem ra mưu đồ của Triệu tướng quân thực sự là không tầm thường.
Xa xa có vô số ánh lửa ở bên ngoài thành Lâm Giang, đó là những ánh lửa phát ra từ doanh trướng của Hung Nô. Nói vậy, lúc này đây binh lính Hung Nô đang yên ổn ở trong doanh trướng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status