Siêu cấp thư đồng

Chương 43: Nhiệm vụ tới

- Ta nếu đáp ứng rồi, sao có thể giả được?

Đại tiểu thư cũng là người nói lời biết giữ lời, kiên định gật đầu nói..

- Tốt lắm….

Triệu Tử Văn gật đầu, đột nhiên biến sắc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư, cười ha hả nói:

- Bé con, cười cho đại gia một cái nào!

…………..

- Ai nha. Đại tiểu thư muốn giết người giết người…….

Nhìn Đại tiểu thư cầm cái chổi đuổi theo Hạ Văn chạy khắp phủ, Hạ Bình mỉm cười nói:

- Hạ Văn này cũng quá là yêu quái, ngay cả Đại tiểu thư cũng dám trêu đùa.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi Hạ Văn và Trần Trạng Nguyên đối câu đối, nhớ tới bộ dáng lay động chiếc quạt giấy đầy vẻ phong lưu phóng túng của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại đỏ lên.

- Hạ Văn, có bản lĩnh ngươi đừng chạy.

- Có bản lĩnh cô đừng đuổi theo…

Đại tiểu thư thật sự mệt không chạy nổi nữa. Ngẫm lại vừa rồi mình cầm chổi đuổi theo hắn chạy khắp phủ, nàng không khỏi ửng đỏ hai má. Sao mỗi lần đụng phải tên Hạ Văn này, mình đều mất đi chừng mực như vậy:

- Hạ Văn đáng giận, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi…

Triệu Tử Văn thấy Đại tiểu thư này mệt mỏi tới mức ngồi phục xuống liền phất tay về phía nàng nói:

- Đại tiểu thư, còn đuổi nữa không? Không đuổi nữa thì ta đi nhé!

Câu nói này khiến Đại tiểu thư dở khóc dở cười, cũng không biết Hạ Văn này mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì, cho tới bây giờ cũng không làm việc gì theo sách vở cả. Nàng oán hận trừng mắt nhìn hắn, ném cái chổi sang một bên, tức giận bỏ đi.

- Hạ Văn, ngươi thật lợi hại, ngay cả Trạng Nguyên cũng đều bị ngươi đánh đánh bại!

Hạ Bình thấy Đại tiểu thư nổi giận đùng đùng bỏ đi liền tiến tới, mỉm cười nói với Triệu Tử Văn.

- Bình thường bình thường, thiên hạ đệ tam!

Triệu Tử Văn cười nói.

Hạ Bình nhấp nháy đôi mắt xinh đẹp:

- Có phải Tô đại nhân thứ nhất, Tần đại nhân thứ hai, ngươi đệ tam hay không?

- Cũng có thể nói như vậy!

Người ta đều là đại tài tử trong lịch sử Trung Quốc, Triệu Tử Văn sao dám bon chen thứ nhất, thứ hai với bọn họ. Hiện tại hắn cũng đoán được đại khái Tô đại nhân là ai, tuy nhiên Tô gia có thể có hai đại tài tử, không thể nói chính xác là ai.

Hạ Bình gật đầu như gà mổ thóc, dáng vẻ xinh đẹp khiến Triệu Tử Văn nhìn thấy cười ha hả.

Thấy Hạ Văn nhìn mình ngây ngô cười, Hạ Bình vừa thẹn vừa mừng, ôm hai má nóng bừng vội vàng chạy đi…

Triệu Tử Văn bị cô bé này làm cho thất thần, sao lại đột nhiên bỏ chạy như vậy? Chẳng lẽ bởi vì ta có sức hấp dẫn quá lớn à?

-------------------------------

- Hầu tử thâu đào, hầu tử thâu đào.......

- Tiểu tử ngươi có thể đổi sang chiêu khác hay không? Sao cứ đánh xuống phía dưới ta vậy…

Ở vườn hoa sau Hạ phủ, Triệu Tử Văn đang tỷ thí võ công với Điền Hổ. Tuy nhiên Điền Hổ này cũng mạnh mẽ quá mức, bất cứ chiêu thức nào cũng vô dụng, chỉ có chiêu "Hầu tử thâu đào" này mới hữu dụng đối với y.

- Không đánh, không đánh!

Điền Hổ xua tay xin thôi. Tiểu tử này rất dâm đãng, y lại không dám nặng tay đối với hắn, đành phải bị đánh lui về phía sau từng bước, đành phải nhận thua.

Triệu Tử Văn cũng biết Điền Hổ này căn bản là không dùng tới công phu thực. Sức mạnh của y và kẻ ái nam ái nữ kia có lẽ là ngang nhau. Nếu y thực sự động thủ, chỉ sợ chưa được mấy chiêu, mình đã nằm úp mặt xuống đất rồi. Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười cười:

- Ngươi cũng quá mạnh mẽ, chút công phu này của ta căn bản không hề tác dụng gì đối với ngươi.

Điền Hổ thở dài:

- Chiêu thức này của ngươi tuy rằng hoa mỹ, động tác hoa lệ, nhưng căn bản là không thực dụng, sức mạnh và tốc độ kém rất xa so với các cao thủ, nhất là cước pháp của ngươi, ngươi vừa bước chân là đã lộ ra sơ hở.

Triệu Tử Văn không thể phủ nhận gật gật đầu. Lúc trước hắn học Tae Kwon Do chính là nhìn trúng động tác hoa mỹ của nó, động tác ra chân đặc biệt đẹp mắt, cho nên mới học Tae Kwon Do, đáng tiếc Tae Kwon Do này của hắn gặp phải kẻ gà mờ thì còn đá được chứ nếu gặp cao thủ chân chính thì tự mình bị đá bay trước tiên, giống như lúc trước bị kẻ ái nam ái nữ đó đánh bất tỉnh…

- Tuy nhiên…

Điền Hổ đổi giọng nói:

- Quyền pháp của ngươi khá độc đáo, thế công hung mãnh, nhưng tiếc sức lực và tốc độ không đủ…

Thái quyền này là cha hắn dạy cho, chỉ có điều hắn không dụng tâm học nên hỏa hậu kém một chút. Triệu Tử Văn cười nói:

- Đúng vậy, quyền pháp đó của ta lợi hại nhất chính là đòn nặng, chính là đòn khuỷu tay, nhưng đối mặt với các cao thủ như ngươi thì không dùng được.

Điền Hổ vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói:

- Đừng nản chí, ngươi đã có cơ sở võ công, chỉ cần luyện tập thêm là sớm hay muộn cũng sẽ trở thành cao thủ. Hiện tại ngươi cứ luyện tập từ cơ bản, mỗi ngày nâng đá để luyện sức mạnh, tập trung bình tấn luyện hạ bàn.

- Ngày nào ta cũng luyện thế này rồi còn gì nữa?

Triệu Tử Văn vẻ mặt đau khổ nói, đã nhiều ngày nay, sáng nào hắn cũng dậy sớm, tập trung bình tấn, nâng đá lớn, buổi chiều còn phải tới gặp Bảo Nhi để chuẩn bị chuyện cửa hàng độc quyền. Mỗi ngày đều chạy xuôi chạy ngược, không muốn mệt cũng không được.

- Đương nhiên, luyện công phu là phải kiên trì bền bỉ, nếu một ngày không luyện sẽ bỏ dở nửa chừng!

Điền Hổ nghiêm mặt nói.

Triệu Tử Văn kiên định gật gật đầu, nếu không luyện thành cao thủ cùng cấp bậc với Điền Hổ, vậy thì báo thù cái rắm. Nhớ tới tên ái nam ái nữ đáng giận kia, hắn liền vận sức toàn thân quát:

- Được rồi, ta có sợ ai bao giờ đâu!

…………

- Khả dĩ rồi…

Điền Hổ nhìn Triệu Tử Văn đang đứng thế trung bình tấn, đầu đầy mồ hôi, trong lòng cũng có chút tán thưởng, không ngờ hắn cũng có vài phần kiên cường, thật sự là hiếm có. Tần đại nhân quả nhiên là không nhìn lầm người.

Điền Hổ lại nghiêm mặt nói:

- Hôm qua Tần đại nhân gửi thư tới!

- Gửi thư tới!

Triệu Tử Văn đứng lên:

- Tần đại nhân nói gì? Có phải phân nhiệm vụ xuống hay không?

Điền Hổ gật gật đầu, hạ giọng nói:

- Ừ, Tần đại nhân muốn chúng ta lấy một món đồ gì đó ở Hạ phủ.

- Món đồ gì đó, là cái gì vậy?

Triệu Tử Văn hỏi. Vị Tần đại nhân đó quả nhiên không phải chỉ muốn đơn giản là giám thị Hạ phủ, hóa ra là muốn ăn trộm đồ vật này nọ. Lần này khẳng định là sai ta đi! Hừ! Thấy chuyện khó nhằn là lại sai ta đi làm tên trộm vặt, lão bất tử này…

- Triệu huynh, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?

Điền Hổ thấy Triệu Tử Văn ngẩn người, liền hỏi.

- À, không có gì…

Triệu Tử Văn bất đắc dĩ thở dài, đây đều là chuyện "hợp tình hợp lý", không làm cũng phải làm, trừ phi ngươi không muốn giữ cái đầu này nữa. Hắn nói mà vẻ mặt đầy đau khổ:

- Khi nào thì hành động?

Điền Hổ nói:

- Bây giờ còn chưa tới lúc, bởi vì ngày mai ngươi sẽ đi cùng với Hạ Văn Đăng tới Hàn Sơn Tự, chờ ngươi trở về sẽ hành động.

- Ngày mai phải đi?

Triệu Tử Văn cũng nhớ rõ phu nhân từng nói với hắn việc tới Hàn Sơn Tự, nhưng không ngờ tên gia đinh này còn biết trước cả mình, không khỏi có chút kinh ngạc.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Tử Văn, Điền Hổ cười nói:

- Ta là nghe tiểu nha hoàn bên người phu nhân nói, hẳn là không giả. Ngày mai ngươi sẽ xuất phát đi Hàn Sơn Tự, cho nên chuyện này trở về sẽ bàn sau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status