Siêu đại gia trong trường học

Chương 101





Chương 101

Thấy Lưu Minh ngẩn người nhìn chằm chằm Tưởng Dao như người mất hồn, An Hinh bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, cô ta vội vàng cọ ngực vào cánh tay Lưu Minh rồi nũng nịu nói: “Chồng à, anh đang nhìn gì vậy? Anh mau ra mặt giúp vợ đi!”

“À, ừ ừ.”

Lưu Minh sững sờ một lúc rồi mới lấy lại được tinh thần, sau đó vẻ mặt hắn ta tràn ngập nghi ngờ nhìn hai người trước mặt: “Quan hệ của hai người là gì?”

Tưởng Dao mỉm cười, cô thản nhiên nhìn Lưu Minh, rồi bình tĩnh nói: “Nhóc à, về nhà hỏi thử Lưu Tiến Hỷ xem tôi là ai, sau đó hãy tới đây tò mò chuyện của tôi, biết chưa?”

“Chúng ta đi thôi.” Lâm Dật nói.

“Anh, anh làm gì thế! Con nhỏ kia ức hiếp em như thế mà anh lại không làm gì? Anh có phải bạn trai em không vậy!”

An Hinh vô cùng tức giận, cô ta muốn đuổi theo hai người Tưởng Dao, nhưng lại bị Lưu Minh nắm lấy tay, hắn ta nói nhỏ: “Em biết Lưu Tiến Hỷ là ai không?”

“Em không quan tâm ông ta là ai. Cặp đôi chó má này dám làm nhục em, em nhất định không bỏ qua đâu! Anh không giúp em, vậy để tự em giải quyết!”

Đôi mắt An Hinh đỏ ngầu.

Lúc đầu cô ta chỉ nhìn thấy một mình Lâm Dật, khi đó trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ cậu, vì thế cô ta đã không cãi nhau với Tưởng Dao để báo thù nỗi xấu hổ hôm qua ngay trước mặt Lâm Dật.

Nhưng khi Tưởng Dao xuất hiện, cô vẫn tỏ vẻ không coi An Hinh cô ra gì, ngay cả Lưu Minh cũng thờ ơ đứng bên cạnh, lòng tự tôn của bản thân cô ta không cho phép cô ta chịu đựng thêm nữa, cho dù thế nào thì cô ta cũng phải đuổi theo Tưởng dao để lấy lại mặt mũi.

“Lưu Tiến Hỷ là bố của anh!”

Lưu Minh hất tay An Hinh ra, hắn ta nhỏ giọng gầm lên một tiếng.

“Bố anh thì…”

An Hinh kinh ngạc quay đầu lại, cô ta khó tin hỏi lại: “Lưu Tiến Hỷ là bố của anh?”

Ánh mắt Lưu Minh tối lại, hắn ta gật đầu nói: “Người phụ nữ đó có vẻ quen biết bố anh, trước khi biết rõ quan hệ của cô ta và bố anh, thì tốt nhất là em đừng có làm loạn, tránh gây ra chuyện gì.”

Mặc dù chỉ số thông minh của Lưu Minh không bằng được phú nhị đại chân chính như Quách Tường, nhưng khi gặp phải chuyện liên quan đến làm ăn và gia đình, thì hắn ta vẫn phân biệt được cái nào quan trọng hơn.

“Không thể như thế, con nhỏ đó làm sao quen bố anh được? Anh có nhầm lẫn không vậy?”

Gương mặt An Hinh tràn ngập vẻ không tin, làm sao con nhỏ đó có thể quen biết được ông chủ giàu có như Lưu Tiến Hỷ, không thể có chuyện đó được, An Hinh cũng không muốn tin điều đó.

Bỗng dưng ánh mắt An Hinh sáng lên, cô ta nắm lấy tay Lưu Minh nói: “Chồng à, trên đường tới đây anh đã nói với em, gần đây công ty anh đang tuyển nhân viên, còn bảo em có thể làm lễ tân hoặc làm nhân viên bên bộ phận PR, vừa rồi cô ta gọi tên bố anh, anh nói xem có phải cô ta là nhân viên mới của công ty nhà anh không?”

Lời của An Hinh khiến mắt Lưu Minh sáng lên. Công ty nhà hắn ta đúng là đang tuyển nhân viên, hơn nữa theo những gì bố hắn nói, ông dự định chi một khoản lớn để tuyển hai nhân tài xuất sắc về cho công ty, không những thế còn bảo hắn chiêu mộ nhân tài trong học viện quản lý kinh tế mà hắn đang học nữa.

Mà cô nàng vừa rồi, cho dù là khí chất hay là khí thế, thì nhìn qua cũng không phải người bình thường, phải là người đã từng làm qua chức vụ quản lý mới hun đúc được thành khí chất khác biệt như thế, không chừng cô ấy đúng là nhân viên mới trong công ty nhà hắn ta.

Nếu thật sự như thế…

Nghĩ tới đường cong cơ thể hoàn hảo và khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Dao, Lưu Minh cảm thấy ngọn lửa trong lòng hắn bỗng bùng cháy phừng phừng…

An Hinh nắm lấy tay Lưu Minh, vẻ mặt cô ta lạnh lùng, cô ta độc ác nói: “Chồng à, lát nữa khi ăn cơm anh nhớ hỏi thử xem, nếu công ty nhà anh thật sự tuyển con nhỏ đó, thì em nhất định sẽ khiến cô ta sống không bằng chết, bắt cô ta phải quỳ xuống trước mặt em xin lỗi mới thôi.”

An Hinh nghĩ rằng chỉ cần cô ta muốn, thì bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể trở thành vợ của Lưu Minh, trở thành con dâu của Lưu Tiến Hỷ, đến lúc đó người nào trong công ty Lưu gia lại dám không nghe lời cô ta, một con nhỏ chết tiệt mà thôi, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ xử đẹp ả!

Ánh mắt Lưu Minh xuất hiện vẻ chế nhạo, hắn ta liếc nhìn An Hinh rồi cười nói: “Em yêu yên tâm đi, cô ta không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu, em cứ chờ xem.”



“Cậu đồng cảm với cô ta sao?” Tưởng Dao nhìn Lâm Dật rồi cười hỏi.

“Cô ấy là một cô gái đáng thương.” Lâm Dật gián tiếp thừa nhận.

“Người đáng thương nhưng vẫn có chỗ đáng hận. Đừng vì cô ta là con gái mà nảy sinh cảm giác thương xót, sức tàn phá của cô nàng như thế có thể ngang một đám đàn ông đấy, cậu không tin thì đợi tối nay lên diễn đàn của các cậu mà xem, tất cả mọi người trong trường sẽ biết chuyện cậu bám váy đàn bà, nếu bọn họ hiểu nhầm, tôi có thể ra mặt giải quyết giúp cậu.” Tưởng Dao thản nhiên nói.

Nếu đã nói nam nữ bình đẳng, vậy thì, mọi thứ đều nên bình đẳng.

Cho dù là quyền hưởng thụ, nghĩa vụ đáp lại, hay là yêu và hận.

Nếu không thể chịu được hậu quả của sự thất bại, vậy thì tốt nhất không nên tham gia vào trò chơi.

Lâm Dật gật đầu, khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo nữ, cậu vỗ đầu một cái rồi quay lại nói: “Quên thanh toán quần áo kia rồi.”

“Quần áo gì thế?” Tưởng Dao cũng tò mò không biết tại sao Lâm Dật lại đi một mình tới cửa hàng quần áo nữ, nhưng cô không chủ động hỏi lý do.

Lâm Dật nghĩ ngợi một lát, rồi nói với Tưởng Dao về việc chiều nay cậu với Sở An Nhiên sẽ đi xem hòa nhạc.

Tưởng Dao lập tức cười nói: “Đi nghe hòa nhạc hả, vậy vào cửa hàng này đi. Quần áo của cửa hàng này đẹp hơn cửa hàng ban nãy cậu vào đấy.”

Lâm Dật ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc bọn họ đi ngang qua cửa hàng quần áo dành cho nữ: Louis Vuitton.

Cửa hàng này rõ ràng cao cấp hơn cửa hàng Chanel vừa rồi nhiều..

Chí ít là thiết kế của nó có vẻ như thế.

Ngoài ra diện tích của cửa hàng này cũng rộng hơn cửa hàng Chanel những ba lần.

Bên trong cửa hàng có đầy đủ mọi thứ.

Cà vạt nam, áo sơ mi, quần tây, thắt lưng.

Còn có những đồ dành cho chị em phụ nữ mua sắm nữa.

Giá cả đương nhiên cũng cao hơn bên cửa hàng Chanel.

Không có thứ gì có giá dưới 15 ngàn tệ, hơn nữa phụ kiện cà vạt, thắt lưng cũng phải hơn 3 ngàn tệ rồi.

Bởi vì mặt tiền cửa hàng lớn, cho nên nhân viên phục vụ bên trong cũng nhiều hơn một chút.

Khi hai người bước vào cửa hàng, thì lập tức nhận được nhiều sự chú ý.

“Cô gái này khí chất quá. Tôi làm việc trong cửa hàng này lâu rồi, nhưng chưa từng thấy cô gái nào có thân hình và khí chất hoàn hảo như cô ấy.”

“Cô ấy cũng rất đẹp nữa, mắt cô ấy phẫu thuật đúng không, nếu không làm sao đẹp như thế được?!”

“Chàng trai kia là ai thế? Trông có vẻ còn nhỏ, còn mặc áo khoắc ngắn nữa, trông có vẻ khá phách lối…”

Lâm Dật suýt không nhịn được mà quay lại mắng đám người đó một trận, ai bảo mặc áo khoắc ngắn là phách lối hả?

Đây là nội hàm đấy.

Nội hàm đấy có hiểu không?

Thôi bỏ đi, một đám phụ nữ nhiều chuyện, có nói thì các cô cũng không hiểu được đâu.

Sau khi đi qua một số quầy, từ chối vài lời giới thiệu nồng nhiệt của người phục vụ, Tưởng Dao dừng lại trước một dãy giá treo quần áo phụ nữ rồi đứng ngắm nhìn.

Hiện giờ Lâm Dật cảm thấy rất thoải mái.

Không biết tại sao Lâm Dật lại cảm thấy bản thân cậu có vẻ khá ỷ lại Tưởng Dao.

Khi đi mua sắm quần áo, cậu không phải suy nghĩ gì, chỉ cần ngồi một lúc, Tưởng Dao chắc chắn sẽ chọn được những món đồ mà cậu ưng ý nhất, rồi mang tới cho cậu xem.

Còn về chuyện trong cuộc sống, chuyện cậu nghĩ hay không nghĩ ra được, Tưởng Dao đều có thể suy nghĩ kỹ lưỡng rồi chuẩn bị một cách chu đáo, nếu không cậu sẽ làm dây mơ rễ má ra nhiều bước.

Còn trong phương diện làm ăn thì càng không phải nói tới, tư duy và tầm nhìn của cô ấy thật sự vô cùng biến thái…

Lâm Dật bỗng dưng cảm thấy, nếu một ngày nào đó Tưởng Dao thật sự rời bỏ cậu, không còn ở bên cạnh cậu nữa, cậu có thể trở thành kẻ vô dụng, cái gì cũng không biết hay không?

Nhìn Tưởng Dao đang đứng trước mặt cậu tập trung lựa chọn quần áo, Lâm Dật bỗng dưng mở miệng nói: “Cô mà mặc bộ này thì chắc chắn sẽ rất đẹp?”

“Hả?”

Tưởng Dao kinh ngạc quay đầu lại, cô khó hiểu hỏi: “Ý cậu là tôi mặc nó sao?”

Lâm Dật gật đầu: “Không phải hôm qua áo khoác của cô bị rách hả? Cứ coi như tôi đền cho cô bộ này đi.”

Nhắc đến chuyện đã xảy ra ở Hà Phủ tối qua, Lâm Dật nhận thấy đôi mắt xinh đẹp của Tưởng Dao bỗng xuất hiện vẻ phức tạp, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.

Mặc dù cô ấy che giấu rất tốt, nhưng Lâm Dật đã có chuẩn bị từ trước, nên cậu vẫn phát hiện ra.

Lâm Dật thầm nghĩ, xem ra trong lòng cô ấy vẫn chưa thể tháo bỏ được khúc mắc ngày hôm qua, nhưng rốt cuộc là tại sao? Đợi khi quay về, cậu nhất định phải nhớ kỹ lại tình tiết mới được.

Tưởng Dao chỉ bất ngờ một lát, nhưng sau đó lập tức vui vẻ gật đầu.

Tưởng Dao cũng chọn vài bộ quần áo cho Sở An Nhiên, sau khi đợi Lâm Dật thanh toán xong, hai người đi tới cổng tòa nhà Thương Hạ.

“À… Công ty còn có việc phải làm, tôi không đưa cậu về nữa nhé.”

Tưởng Dao cắn môi, cô nhìn Lâm Dật nói.

———————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 135 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status