Siêu đại gia trong trường học

Chương 125





Chương 125

 

“Xin chào các vị lãnh đạo, chào sếp tổng Lý. Tôi là phó tổng giám sát tài chính của tập đoàn Lâm Khê, tôi tên là Lợi Ni, rất hân hạnh được gặp gỡ các vị.”

 

Lợi Ni là một người phụ nữ có óc quan sát rất nhạy bén.

 

Khi vừa mới bước vào phòng, cô ta đã nhanh chóng phát hiện ra Lý Huy, người vốn dĩ là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay lại đang ngồi ở chỗ rất bình thường.

 

Mà vị trí chủ tịch hiện giờ lại là một cậu nhóc.

 

Nhưng phía bên phải cậu ấy là một người đàn ông đứng tuổi khá mập mạp, dáng vẻ nghiêm túc cao ngạo, khí thế ông ấy hơn hẳn những người khác. Chắc hẳn ông ấy mới là chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay.

 

Thế nên sau khi tự giới thiệu. Ánh mắt của Lợi Ni đều tập trung về phía Thân Lương Tín.

 

“Lăng Tiêu Tiêu đâu rồi? Sao cô ấy không tới?”

 

Lý Huy cố đè nén sự tức giận trong lòng, ông ấy căng thẳng liếc nhìn Lâm Dật đang vô cùng bình tĩnh, sau đó mới nhỏ giọng hỏi.

 

“Lăng Tiêu Tiêu là nhân viên mới của công ty. Tôi nghĩ cô ấy không thích hợp tham gia vào các hoạt động cấp cao của tập đoàn.” Lợi Ni trả lời.

 

“Cô ấy không thích hợp? Thế thì cô thích hợp à?” Lý Huy đè nén cơn tức giận xuống, ông hỏi.

 

Lợi Ni đắc ý ưỡn ngực, cô ta đưa tay lên chỉnh lại gọng kính đen, sau đó giải thích: “Tôi là tổng giám sát tài chính của tập đoàn Lâm Khê, cũng là cấp trên của Lăng Tiêu Tiêu. Cô ấy có thể không biết phép tắc, nhưng tôi phải có trách nhiệm nhắc nhở cô ấy, để cô ấy biết việc gì nên làm và việc gì không nên làm, để không làm mất uy tín của tập đoàn Lâm Khê tại bữa tiệc cao cấp hôm nay.”

 

Nói xong, Lợi Ni cảm thấy vẫn chưa đủ để phân biệt sự chênh lệch giữa lãnh đạo và nhân viên, thế nên cô ta nhanh chóng bổ sung: “Đây là việc mà một tổng giám sát tài chính như tôi nên làm.”

 

“Cô.”

 

Lý Huy giận dữ thốt lên.

 

Ông thật sự không chịu nổi người phụ nữ ngu ngốc như Lợi Ni nữa rồi.

 

Lăng Tiêu Tiêu là người như thế nào, Lý Huy là người biết rõ nhất, nếu như không phải Lâm Dật đã từ chối, thì chắc chắc tổng giám sát ngày hôm nay sẽ là Lăng Tiêu Tiêu, phó giám đốc như cô ta có là gì?

 

Hơn nữa, cứ cho là Lăng Tiêu Tiêu không phải người của Lâm Dật đi nữa, thì một cô bé vừa tốt nghiệp đại học, vừa mới gia nhập công ty, là lãnh đạo, cô ta không quan tâm chiếu cố, đào tạo nghiệp vụ kĩ năng cho người mới thì thôi đi. Người ta vừa mới đi làm được một ngày, cô ta đã dùng danh nghĩa lãnh đạo cướp thiệp mời của người ta, còn mặt dày thay người ta tới dự tiệc, còn dám đứng đó nói khoác mà không biết xấu hổ, Lý Huy cảm thấy cái cô nàng này khiến ông mất mặt vô cùng.

 

Nhưng từ đầu tới giờ, Lợi Ni cũng không chú ý tới vẻ mặt đang không ngừng thay đổi của Lý Huy.

 

Theo cô ta, nhân vật chính của buổi tối nay chính là Thân Lương Tín, vì thế cô ta cần phải bộc lộ hết tài năng và năng lực của mình, để được Thân Lương Tính công nhận. Thế thì tối nay cô ta mới không phí công chèn ép Lăng Tiêu Tiêu, mà mục đích cướp lấy thiệp mời của cô ta cũng đã đạt được rồi.

 

“Ha ha, nếu đã như thế, vậy tiếp theo giám đốc Lợi sẽ thay thế Lăng Tiêu Tiêu tham dự dự án mới, sau đó chuyển đến công trường làm tổng giám sát tài chính hả?”

 

Thân Lương Tín cười nhạt, ông chặn lời nói của Lý Huy.

 

Thấy Thân Lương Tín chủ động hỏi mình, Lợi Ni vui mừng ra mặt, cô ta nói: “Đương nhiên rồi, với tư cách là tổng giám sát của tập đoàn Lâm Khê, tôi cho rằng trình độ và năng lực của Lăng Tiêu Tiêu hoàn toàn không đủ tư cách để đảm nhận trách nhiệm nặng nề này. Hơn nữa, tôi cũng mới nhận được một thông tin, mới tối hôm qua Lăng Tiêu Tiêu đã bị đuổi khỏi bộ phận tài chính của tập đoàn Vinh Nghiệp. Không biết cô ấy đã dùng thủ đoạn gì để nhảy sang công ty chúng ta, rồi trực tiếp vào bộ phận tài chính. Đối với chuyện này tôi sẽ giữ nguyên ý kiến của mình, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ dùng quyền lợi của mình để tới bộ phận nhân sự chất vấn.”

 

Bây giờ Lợi Ni đã hoàn tin tưởng rằng, Lăng Tiêu Tiêu có thể vào tập đoàn Lâm Khê, là do cô ta có quan hệ với đám thư kí lẳng lơ trong phòng chủ tịch. Nếu không cô ấy sẽ không bị đuổi khỏi tập đoàn Vinh Nghiệp, mà sau khi bị đuổi còn không dám nói gì.

 

“Lợi Ni, mong cô chú ý cách ăn nói của mình.”

 

Lý Huy không nhịn được nữa, ông sợ rằng con nhỏ ngu ngốc này lại nói thêm điều gì chọc giận tới Lâm thiếu gia nữa, thì ngay cả ông ấy cũng bị vạ lây, phải chịu đựng cơn giận của Hà gia.

 

“Sếp tổng Lý, ông cứ yên tâm. Tôi đã kêu Lăng Tiêu Tiêu viết đơn từ chức, sáng mai sẽ gửi đến phòng làm việc của tôi, chắc chắn tôi sẽ không bắt bộ phận nhân sự hay những phòng ban khác phải chịu trách nhiệm.”

 

Lợi Ni tưởng rằng tổng Lý tổng đang lo lắng việc đấu tranh nội bộ trong tập đoàn sẽ bị người ngoài nghe thấy, nên cô ta vội vàng giải thích rằng mình đã sắp xếp êm thấm cả rồi.

 

“Gì cơ? Cô ấy lại bị đuổi việc?” Lâm Dật không nhịn được tức giận nói.

 

Nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng thấy không có gì lạ.

 

Xã hội bây giờ, để mọi người luôn yêu thích mình, thì ngoại trừ việc có chút danh vọng tiếng tăm thì mới được tất cả mọi người nịnh nọt. Còn nếu không, cho dù càng cố gắng, năng lực càng tốt thì càng dễ bị chèn ép, điều này cũng không có gì lạ.

 

Bản chất con người không phải ai cũng mong bạn sống tốt, kể cả người thân, bạn bè.

 

Lâm Dật không ngờ bản thân chỉ nói một câu bâng quơ, mà lại khiến Lý Huy suýt nữa té xuống đất.

 

Đồng thời mặt mũi Lợi Sĩ Vinh cũng tái mét.

 

Bây giờ ông ta mới biết chuyện Lăng Tiêu Tiêu từng làm việc trong công ty mình, hơn nữa còn bị đuổi việc.

 

Mặc dù ông ta không giống Lý Huy, được Lâm Dật gọi điện cho, nhưng ông ta cũng biết được quan hệ giữa Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu không tệ.

 

Nghĩ tới việc công ty của mình vừa đuổi bạn Lâm Dật, ông ta không nhịn được run rẩy cầm cầm khăn giấy trên bàn lên lau mồ hôi lạnh sau ót.

 

“Vâng, đúng là thế…”

 

Lý Huy toát mồ hôi lạnh, nhưng lại bị Thân Lương Tín cắt lời, anh ta nói: “Nếu như thế, bây giờ cô hãy nhanh chóng báo cáo qua về dự án này đi, nói đơn giản thôi, không cần phải quá rõ ràng.”

 

Chân mày Lợi Ni nhíu lại, cô ta nói: “Bản báo cáo kia tôi đã đưa cho cấp dưới làm. Nếu bây giờ sếp cần, tôi sẽ gọi cô ấy lên đây báo cáo cho sếp.”

 

Thật ra Lợi Ni không hề xem qua bản báo cáo kia, tâm tư của cô ta đều đặt hết vào buổi tiệc hôm nay. Sáng nay cô ta còn ngồi ở phòng làm việc trang điểm hơn một tiếng.”

 

“Không cần phải phiền phức như thế, cô nói vài câu là được rồi.” Thân Lương Tín nói.

 

“Việc này… bởi vì chiều nay có quá nhiều dự án tài chính, nên tôi vẫn chưa kịp xem qua báo cáo của dự án mới. Nhưng tôi biết nhân viên đó đang ở gần đây, để tôi gọi cô ấy tới ngay.” Lợi Ni bình tĩnh nói.

 

“Chưa xem qua?” Thân Lương Tín cười nhạt nói: “Nhưng bây giờ tôi muốn nghe thì phải làm sao? Cô là giám đốc bộ phận tài chính, chúng tôi muốn nghe tổng quan về tài chính, không lẽ còn phải chờ cô nửa tiếng à?”

 

“Việc này, việc này….”

 

Lợi Ni lập tức luống cuống.

 

Không phải cô ta không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.

 

Vì thế cô ta mới không cho Lăng Tiêu Tiêu tan làm, bắt cô ấy ở lại phòng làm việc báo cáo ngân sách, nhằm đối phó với tình huống như bây giờ.

 

Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu cô ta làm chuyện này.

 

Sau khi lên làm phó tổng giám sát phòng tài chính, Lợi Ni không còn tiếp quản công việc này nữa.

 

Tất cả công việc đều để cho cấp dưới làm. Sau khi bọn họ làm xong, cô ta sẽ dùng nó để báo cáo cho công ty rồi lập công.

 

Điều này cũng dẫn đến việc, mọi người ở tập đoàn Lâm Khê cũng chỉ biết đến một mình Lợi Ni, còn lại thì không biết ai trong bộ phận tài chính cả.

 

Thế nên đến bây giờ, bộ phận tài chính lớn như thế cũng chỉ có mình Lợi Ni làm phó tổng giám sát, còn vị trí giám đốc vẫn để trống. Những cấp dưới mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không làm được gì, bọn họ sợ chọc giận Lợi Ni thì sẽ bị đuổi khỏi công ty.

 

Đây luôn là một nguyên tắc bất thành văn của bộ phận tài chính. Vì điều này nên Lợi Ni cũng giành được không ít công trạng, tiền lương và thưởng cũng tăng lên, chỉ trong hai năm ngắn ngủ đã mua được một chiếc BMW series 3.

 

Nhưng những ông lớn này hiển nhiên không trúng chiêu của cô ta. Còn bắt cô ta phải tự mình báo cáo, cô ta thậm chí còn chưa đọc được một trang nào trong bản báo cáo, thế nên cô ta có biết chữ gì đâu.

 

“Có chuyện gì khó à?” Thân Lương Tín cười nói.

 

“Tôi thấy với tư cách là người lãnh đạo, trách nhiệm của tôi chính là quản lý hệ thống phòng ban, để nhân viên tiến hành nhiệm vụ, hoàn thành tốt nhiệm vụ tổng công ty giao cho. Vì thế tôi không cần phải xem từng bản báo cáo tài chính của các nhân viên.” Lợi Ni hít sâu, cô ta cương quyết giải thích.

 

“Nhưng bây giờ cô không phải là phó tổng giám sát của phòng tài chính, giờ cô đã là người giám sát của dự án mới. Mặc dù chức vụ phó phòng tài chính cao hơn giám sát tài chính. Nhưng nếu như cô không hoàn thành tốt nhiệm vụ của người giám sát dự án. Thế thì buổi tiệc tối nay cô cũng không có tư cách tham gia. Hiện giờ cô đã tham gia, nhưng lại không thể hoàn thành trách nhiệm của một người giám sát. Lý tổng à, đây là nghiệp vụ và trình độ làm việc của lãnh đạo trong tập đoàn ông đó hả?”

 

Thân Lương Tín cầm lấy ly rượu thản nhiên hỏi.

———————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 135 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status