Siêu đại gia trong trường học

Chương 152





Chương 152

 

Lạnh quá…Trong đêm tối, Lâm Dật co rúm người lại, nhận thức của cậu vẫn dừng lại ở khoảnh khắc rơi từ trên núi xuống. Cậu nắm chặt tay Cố Phiến Phiến, hai người rơi từ trên núi xuống cùng với đá vụn và bùn đất. Lúc tưởng chừng cái chết đã cận kề thì cậu lại nhìn thấy Cố Phiến Phiến đang bổ nhào về phía mình, tiếp đó là màn đêm tối tăm.

 

Một lúc sau toàn thân đau nhức khiến Lâm Dật không kìm nổi mà rên rỉ. Nhưng tiếp đó, thân người cậu như được bao trùm bởi hơi ấm.

 

“Là cô sao Cố Phiến Phiến?” Lâm Dật khó khăn lắm mới mở miệng ra được nhưng đáp lại cậu chỉ là sự yên tĩnh.

 

“Cố Phiến Phiến?” Lâm Dật không kìm nổi mà khẽ gọi một tiếng.

 

“Vâng, thiếu gia, cậu không sao chứ?” Cuối cùng, Lâm Dật cũng nghe thấy giọng nói của Cố Phiến Phiến nên trong lòng như thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

“Tôi vẫn ổn, còn cô, cô thế nào rồi?” Trong đêm tối, Lâm Dật không nhìn thấy vật gì chỉ cảm nhận được một thân hình mềm mại đang nhào tới phía mình. Mặc dù mùi tanh của bùn đất rất nhức mũi nhưng cậu vẫn có thể ngửi được mùi hương trên người con gái.

 

“Tôi cũng không sao, nhưng hiện giờ nhìn tình hình bên ngoài dường như không ổn lắm. Thiếu gia, cậu phải chuẩn bị tâm lý đấy”. Cố Phiến Phiến trước nay luôn là người lạc quan, trước đây ở bệnh viện xảy ra chuyện lớn đến mức nào thì cũng không nghe thấy giọng nói run rẩy của cô.

 

“Ừm, cô bỏ tôi ra trước đi, tôi không sao đâu”. Cảm nhận được thân thể mềm mại dần buông lỏng ra, Lâm Dật được Cố Phiến Phiến đỡ ngồi dậy, lúc này một luồng ánh sáng chói mắt xuyên qua bóng tối, chiếu sáng cảnh sắc trước mặt.

 

Hang núi vừa hẹp vừa ẩm ướt, bên cạnh họ đều là bùn đất từ bên ngoài động chảy vào, từng tầng dày cộp rồi tràn cả lên mu bàn chân. Chỉ có điều, nơi mà mình nằm chắc là đã được Cố Phiến Phiến làm sạch rồi, mặc dù tầng này mỏng đi chút nhưng không ảnh hưởng gì.

 

“Cửa hang bị lấp rồi?” Sau khi thăm dò được nơi mình đang ở hiện tại thì Lâm Dật quay đầu nhìn về hướng có ánh sáng chiếu đến. Cửa hang đã bị mấy viên đá lớn chặn đứng lại, bùn đất còn lẫn cả nước mưa từ khe hở chảy vào trong, tiếng mưa rơi bên ngoài hang động truyền vào bên trong nghe thấy rõ mồn một.

 

“Cũng may là tôi phát hiện ra hang động này, lúc đó chưa đầy một phút, sườn núi mà chúng ta lăn xuống bị lở, sau đó hang động này bị chắn luôn”. Cố Phiến Phiến nói với vẻ rùng mình.

 

“Cảm ơn”. Lâm Dật quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Phiến Phiến cũng vội quay đầu lại nhưng cô lại quay mặt sang hướng khác.

 

“Cô sao vậy?” Lâm Dật nhau mày, giơ tay ra nâng gò má Cố Phiến Phiến, hỏi.

 

“Đừng, đừng nhìn…” Mặc dù Cố Phiến Phiến từ chối nhưng Lâm Dật cứ cố chấp hỏi. Khuôn mặt bị đá vụn lướt qua tạo thành một vệt, lúc này nhờ ánh sáng chói mắt kia nên Lâm Dật đã nhìn thấy.

 

“Tôi còn tưởng rằng chuyện gì lớn lắm, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, đâu đến mức không dám để người khác nhìn thấy”. Lâm Dật cười sau đó nhìn kỹ lại chút rồi nói: “Không sao đâu, chút vết thương ngoài da, đợi lúc quay về tôi sẽ bảo bệnh viện sắp cho cho cô bác sĩ khâu da tốt nhất, xử lý một chút là xong ý mà, không sao đâu”.

 

“Thật không?” Cố Phiến Phiến không tin, hỏi.

 

“Tất nhiên rồi, dù gì thì tôi cũng ở bệnh viện lâu rồi, bệnh lâu thành bác sĩ mà. Chút bệnh vặt này là có thể nhìn ra, không sao đâu, đừng lo”. Lâm Dật cười an ủi cô. Đồng thời lúc này trong lòng cậu đang như tơ vò. Cũng may, trong bóng tối Cố Phiến Phiến không nhìn rõ sự biến đổi về thần sắc trong mắt Lâm Dật. Vừa mới ổn định lại tinh thần thì Cố Phiến Phiến lại nói có chút thất vọng: “Lâm thiếu gia, có thể chúng ta mất liên lạc với thế giới bên ngoài rồi”.

 

“Mất liên lạc?” Lâm Dật nhau mày nói.

 

“Vâng! Lúc điện thoại của cậu rơi xuống thì hỏng rồi, hiện giờ không mở lên được. Mặc dù điện thoại của tôi vẫn được nhưng trong động không có tín hiệu nên cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài được”. Cố Phiến Phiến giải thích.

 

“Rơi hỏng rồi sao?” Lúc này Lâm Dật mới để ý đến linh kiện điện thoại rơi nát bét là điện thoại của mình, lập tức không kìm nổi mà mắng lớn: “Điện thoại đểu gì vậy, mấy trăm nghìn tệ, mẹ kiếp, sau này không bao giờ tôi mua hãng đểu đó nữa”.

 

“Nhưng thiếu gia cũng đừng lo lắng, tôi tin là đợi hai bạn học của cậu chạy thoát ra ngoài sẽ nói cho cảnh sát biết thông tin, cảnh sát nhất định sẽ đến cứu chúng ta”. Cố Phiến Phiến nhỏ giọng an ủi.

 

“Có thoát được không?” Lâm Dật lắc đầu. Cậu quá hiểu về thể lực của mấy người bạn cùng phòng mình. Thi thể dục chạy có nghìn mét mà họ đã mệt đến mức suýt không thở nổi. Trong hoàn cảnh như này mà chạy đua với hai tên ngoại quốc thân hình vạm vỡ, chỉ e hiện giờ họ còn thê thảm hơn cả mình, nói không chừng còn có nguy hiểm đến tính mạng nữa. Nhưng tình hình trước mắt, quan trọng nhất vẫn là phải làm ổn định lòng quân.

 

Dù thế nào đi nữa thì Cố Phiến Phiến cũng là một cô gái, mặc dù cô ấy đã cố gắng hết sức thể hiện ra sự điềm tĩnh nhưng Lâm Dật vẫn có thể từ lòng bàn tay lạnh buốt của Cố Phiến Phiến mà cảm nhận được sự bất lực và khủng hoảng trong lòng cô.

 

“Ừm! Họ sẽ đến tìm chúng ta”. Lâm Dật cười nói.

 

Mười hai giờ ba mươi phút…Mưa bên ngoài hang động vẫn không giảm đi chút nào, không khí bên trong thì ngày càng lạnh hơn. Hai người ngồi sóng vai nhau, dựa sát vào nhau để sưởi ấm cho nhau, cố gắng qua được từng giây phút khó khăn này.

 

“Nếu hôm nay là ngày cuối cùng được sống thì cậu định làm gì?” Cố Phiến Phiến co rúm người trong lồng ngực của Lâm Dật, mặc dù người con trai này nhỏ hơn cô mấy tuổi nhưng lúc này, Cố Phiến Phiến vô hình dung cảm nhận được sự an toàn từ cậu. Điều mà khiến cô có thể cảm nhận được sự ấm áp trong lúc tuyệt vọng nhất.

 

“Tôi á, quay về trước đây thôi xem bản thân mình nửa phần đời trước đã làm được những gì, để lại tiếc nuối gì, dù sao thì đã không bù đắp được rồi, thầm hối hận trong lòng thôi”. Lâm Dật cười nói.

 

“Ồ”. Cố Phiến Phiến gật đầu rồi áp má về phía ngực Lâm Dật.

 

“Cô thì sao?” Lâm Dật cúi đầu, hỏi.

 

“Để cho cậu được sống tiếp”. Cố Phiến Phiến không nghĩ ngợi nhiều mà mở miệng nói.

 

“Tôi ư?” Lâm Dật không hiểu mà cười, nói: “Mọi người đều sắp chết rồi, sao cô vẫn muốn tôi được sống?”

 

Cố Phiến Phiến lắc đầu, khẽ giọng nói: “Đợi thật sự đến lúc đó thì sẽ nói cho cậu, giờ nói thì không ổn”.

 

Lâm Dật ngây người ra. Nhưng ngay lập tức trong đầu cậu xuất hiện cảnh tượng một đội cứu viện nước ngoài cứu hết những người bị nạn ra.

 

“Tôi không có thói quen ăn thịt người đâu”. Lâm Dật giận dỗi dùng tay đập nhẹ vào lưng Cố Phiến Phiến nhưng lại quên là lúc này cơ thể cô đang rất yếu. Cố Phiến Phiến thấy đau rồi ngay lập tức kêu lên một tiếng.

 

“Cậu…Cậu có phản ứng rồi…” Cố Phiến Phiến lúc này chỉ đỏ mặt nói một câu.

 

Lâm Dật đỏ mặt, hai người áp sát vào nhau, trên người mình có bất cứ sự thay đổi nhỏ nào nên Cố Phiến Phiến có thể cảm nhận rất rõ ràng.

 

“Có cần tôi giúp không?” Cố Phiến Phiến giơ tay ra, trong lúc hai thân thể dựa sát vào nhau…..

 

“Hự…” Tự dưng hai người cảm thấy nóng ran và dường như xua tan được cái lạnh trên người. Mặc dù hai người tiếp xúc với nhau nhưng vẫn luôn để ra khoảng cách.

 

Nhưng lần này Lâm Dật có thể cảm nhận được Cố Phiến Phiến dường như đã mặc định đây là lần cuối cùng trong đời nên muốn vượt bước cuối cùng với cậu. Nhưng hoàn cảnh này thì không lý tưởng lắm, không dễ triển khai…Lâm Dật sắp khóc đến nơi rồi.

 

“Lâm Dật và Cố Phiến Phiến có ở bên trong không?” Ngay lúc này, giọng nói có lực đột nhiên vang ở bên ngoài động.

 

“Có ạ” Dường như là theo bản năng, hai người cùng hô lên đồng thời nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt kích động nhìn về phía ánh sáng từ ngoài hang động chiếu vào. Lúc này còn có cả tiếng ồn của máy bay trực thăng như làm phá vỡ những tiếng rí rách của hạt mưa.

 

“Hai người đừng lo lắng, cố gắng trấn tĩnh, tôi là Chương Tự Kiến- đội trưởng đội đặc nhiệm Ngân Hùng của quân khu Nam Đô, nhận lệnh đến đây để cứu hai người”. Nói xong, tảng đá lớn chắn ngang cửa động đã được dây sắt kéo lên, tiếp đó, âm thanh của máy bay trực thăng ù ù bên tai, mắt thấy cửa động đã được mở ra với luồng ánh sáng đầu tiên, tảng đá lớn được máy bay kéo lên trên.

 

Từng luồng ánh sáng mạnh chiếu vào trong, hơn chục binh sĩ đặc chủng mặc vũ trang đứng ngay ngắn ngoài cửa động. Đội trưởng dẫn đầu đứng nghiêm và chào theo nghi thức quân đội.

 

“Xin chào, tôi là Chương Tự Kiến- đội trưởng đội đặc nhiệm Ngân Hùng của quân khu Nam Đô, nhận lệnh đến cứu hai người. Xin hai người cứ yên tâm, kẻ địch đã bị bắt, hai người có thể an toàn rời khỏi đây rồi”.

———————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 135 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status