Siêu đại gia trong trường học

Chương 174





Chương 174

“Báo cảnh sát đi. “

Lâm Dật tắt điện thoại, cậu quay đầu lại nói với Cố Phiến Phiến.

Cố Phiến Phiến gật đầu, khi ở trong phòng bệnh cô cũng đã biết chuyện xảy ra bên ngoài.

“Lâm thiếu gia, cậu quay về thung lũng Phỉ Thúy nghỉ ngơi đi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện của bác trai.”, Cố Phiến Phiến đắn đo nói.

Cô đã làm y tá từ bệnh viện nhỏ cho đến bệnh viện lớn, cô cũng có kinh nghiệm đối phó với những loại gây rối ở bệnh viện như này rồi.

Lâm Dật suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Ba chiếc xe chở các món đồ hơn 1 triệu tệ.

Liên tục chuyển hết tất cả món đồ vào trong phòng để quần áo của Lâm Dật ở tầng một của biệt thự thung lũng Phỉ Thúy.

Sau đó Cố Phiến Phiến tạm biệt cậu rồi lái xe thẳng đến bệnh viện.

“Giờ tôi sẽ không đến chỗ viện trưởng Lục nhậm chức, trước hết tôi có một số chuyện cần làm, anh mau đi thông báo cho mọi người biết.”

Cố Phiến Phiến đã thay một bộ đồng phục màu trắng của LV, trông cô cực kỳ lão luyện.

Cô ta vừa bước vào bệnh viện đã đưa ra ba chỉ thị cho giám đốc văn phòng, đó là 3 chỉ thị đầu tiên trong ngày nhậm chức của cô.

“Thứ nhất, đuổi hết ba người nhà Lâm Huệ ra khỏi phòng VIP, giao bọn họ cho bộ phận an ninh. Tôi đã liên hệ với Cục trưởng Cục Thành phố, cảnh sát sẽ nhanh chóng tới thôi, mấy người không phải lo lắng sẽ bị liên lụy gì cả.”

“Thứ hai, đưa Lâm Huệ vào hệ thống không trung thực, rồi đồng thời gửi đến cho các ngân hàng, đường sắt, bệnh viện và các ngành liên quan khác. Nếu hôm nay bà ta không thanh toán tiền viện phí đúng hạn, thì bà ta sẽ không thể đi tàu hỏa, máy bay hay thuê phòng khách sạn trong bảy năm tới. Hơn nữa hãy lập tức chuyển hết tất cả mọi khoản vay và các phúc lợi xã hội thành màu xanh, khi đó cho dù bà ta vào bệnh viện lấy thuốc cảm, nếu không đóng tiền đặt cọc thì chắc chắn sẽ không bệnh viện nào cấp thẻ chữa bệnh cho bà ta ”.

“Thứ ba, bảo lãnh đạo Cục giáo dục đang đợi ở bệnh viện về trước, rồi nói với họ rằng hôm nay Lâm Huệ sẽ bị đưa từ bệnh viện đến trại tạm giam, hơn nữa trong tháng sau bà ta sẽ có tên trong thông báo những kẻ ăn quỵt của toàn thành phố. Nếu không muốn công khai công ty và trường học của mình, thì những người này sẽ biết phải làm gì. “

“Thứ tư, về Ngũ Tấn và Ngũ Huệ Mẫn…”

Bước chân của Cố Phiến Phiến dừng lại, cô ta lắc đầu: “Bỏ đi, trước tiên anh cứ làm xong ba việc này, nếu cần bổ sung tôi sẽ gọi cho anh sau.”

Lâm Dật đã dặn cô nên để lại một con đường sống cho gia đình này.

Nếu không, chỉ dựa vào việc Ngũ Huệ Mẫn xé hóa đơn trước mặt mọi người rồi nhục mạ nhân viên, thì cô đã có thể gán rất nhiều tội danh cho cô ta, khiến cô ta phải chịu trách nhiệm trước các bộ phận cấp trên liên quan, sau đó thì bị đuổi việc.

Dù sao đây cũng là viện điều dưỡng.

Chỉ cần dựa vào cái tên này thì đã có thể đánh tiếng với bất kì bộ phận quan trọng cấp cao nào. Ngoài ra độ ảnh hưởng và sức uy hiếp cũng vô cùng đáng sợ.

Làm xong những việc này thì Cố Phiến Phiến đích thân chờ bên ngoài phòng bệnh.

Cô đợi bảo vệ đuổi gia đình Lâm Huệ ra khỏi phòng bệnh, sau đó thì đưa bố Lâm Dật về nhà.

“Sao lại là chúng mày? Ai cho chúng mày vào đây, cút ra ngoài cho tao, đây là phòng bệnh của tao. Chúng mày đang xâm phạm đời tư của bệnh nhân, mau cút ra ngoài cho tao, nếu không tao sẽ gọi cảnh sát bắt tất chúng mày nhốt vào tù!”

Ngay khi nhân viên bảo vệ vừa mở cửa bước vào phòng bệnh, bên trong lập tức truyền ra tiếng la hét điên cuồng của Lâm Huệ.

“Xin lỗi, hiện giờ bà bị nghi ngờ khất nợ tiền viện phí, bệnh viện chúng tôi quyết định sẽ dừng tất cả dịch vụ tính phí mà bà đang dùng. Hơn nữa bà cũng không thể tự tiện rời đi khi chưa thanh toán xong viện phí, vì thế mời bà theo chúng tôi đến phòng An ninh.” Trưởng bộ phận an ninh nói.

“Lâm Trực Cương, anh nhìn thấy chưa? Đây là bệnh viện mà con trai anh giới thiệu cho chúng em đấy! Tiền chữa bệnh tận 790 ngàn tệ, bây giờ còn muốn bắt người, anh mau nhìn đi! Nếu anh không trả tiền viện phí này, em sẽ coi như không có người anh trai như ông, sau này hai nhà chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ! ” Lâm Huệ ngồi ở trên giường, bà ta nắm bả vai chất vấn Lâm Trực Cương

“Nhưng mà anh không trả được 790 ngàn tệ…”

Lâm Trực Cương khó xử nói.

Tuy rằng ông cũng muốn giúp đỡ cô em hai này, nhưng nghĩ đến những gì lúc trước Lâm Dật nói với ông qua điện thoại, thì ông không khỏi chần chừ.

“Sao lại không có tiền? Không có tiền thì anh thuê biệt thự đẹp như thế cho ai xem? Hơn nữa anh đừng tưởng tôi không biết, năm nào nhà nước cũng trợ cấp cho nông thôn một khoản tiền. Mặc dù em đã chuyển đi nhưng tem có hộ khẩu ở nông thôn, gia đình anh nhận số tiền trợ cấp đó không phải cũng nhận luôn phần của chúng tôi sao? Dù sao em cũng mặc kệ, tình cảnh hiện giờ của em đều là do gia đình anh gây ra. Nếu anh không trả tiền viện phí cho em, em không để yên cho anh đâu! “

Lâm Huệ tỏ thái độ rất cứng rắn.

Theo quan điểm của bà, gia đình Lâm Trực Cương ở nông thôn sống rất hà tiện, thậm chí đến cái xe cũng tiếc không mua, thế nên họ chắc chắn dành dụm được rất nhiều tiền tiết kiệm.

Chẳng qua chỉ không muốn lấy ra thôi.

“Đúng thế, bác cả à, nhà chúng cháu đang sống tốt ở Nam Đô, nhưng nhà bác vừa tới thì đã thành ra thế này, nếu không phải vì Lâm Dật, mẹ con cháu sẽ không kẹt trong bệnh viện rồi nợ nần nhiều tiền viện phí như thế, khoản tiền này nhà bác nhất định phải chịu.”

Ngũ Huệ Mẫn cũng bĩu môi, cô ta khó chịu nói.

“Trực Cương, nói thật dựa vào điều kiện của gia đình chúng em, anh nghĩ rằng bệnh viện này có thể làm gì chúng em? Dù sao chúng em cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm như thế, anh nghĩ chúng em không quen ai trong bộ y tế sao? Hiện giờ chúng em là đang niệm tình cảm gia đình, nếu không em sẽ trực tiếp gọi điện cho lãnh đạo bộ y tế, chỉ ít phút là xong thôi. Sau này anh tính cắt đứt quan hệ với em gái ruột và cháu gái ngoại của mình hả? Tiền bạc hay tình cảm gia đình quan trọng hơn, ngay cả việc này anh cũng không rõ sao? “

Ngũ Tấn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi dùng giọng điệu giáo dục nói với Lâm Trực Cương.

Nhìn gia đình ba người Lâm Huệ, còn cả nhân viên bảo vệ đang canh giữ ở cửa phòng bệnh, Lâm Trực Cương cắn chặt răng giậm chân nói: “Em hai em rể, hay là tôi trả một nửa số tiền 790 ngàn tệ, tôi đưa cho hai người 400 ngàn tệ, còn lại 390 ngàn tệ thì hai người tự nghĩ cách được không? “

400 ngàn tệ?

Khi nghe đến con số này, đôi mắt của cả gia đình Lâm Huệ sáng lên.

Nhưng ngay sau đó Lâm Huệ và Ngũ Tấn liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lập tức tỏ vẻ cao cao tại thượng lạnh lùng nói: “Anh cả, em nghĩ nên nói cho anh hiểu rõ, chúng em không phải đang thảo luận cùng anh. Số tiền này vốn dĩ nên do anh trả. Nếu không phải do đứa con ngoan của anh thì làm sao chúng em lại có thể nợ một số tiền lớn như vậy chứ? Hơn nữa anh thậm chí còn bỏ ra được 400000 tệ, chả lẽ anh còn để ý 390 ngàn tệ còn lại sao? “

“Đúng thế, anh cũng phải trả 390 ngàn tệ, chỉ dựa vào việc hộ khẩu nhà chúng em vẫn để ở nông thôn nhiều năm trời, nên nhà anh đã nhận cả số tiền được nhà nước trợ cấp phân cho chúng tôi, bây giờ anh trả tiền coi như là lấy số tiền đó của chúng em trả thôi.”, Ngũ Tấn thản nhiên nói.

“Tiền được phân gì chứ? Tiền đó phân chia dựa vào nhân số hộ gia đình trong thôn, mỗi năm mỗi người chỉ nhận được chưa tới năm trăm tệ. Sau khi mọi người chuyển đi thì cũng không còn được nhận tiền nữa, tôi chưa từng nhận tiền thay các người.” Lâm Trực Cương bối rối nói.

“Sao anh không hiểu người khác nói gì thế hả? Em đang cho anh bậc thang để xuống, anh không hiểu thì em nói thẳng luôn nhé, anh phải trả tất cả tiền viện phí này? Đúng là cái loại nông dân chân lấm tay bùn có khác, nói khéo léo một chút mà cũng không hiểu.” Ngũ Tấn tức giận nói.

Lâm Trực Cương ngây ra.

Ông sững sờ nhìn Ngũ Tấn rồi nói: “Ý của chú là tôi phải giúp mấy người trả toàn bộ 790 ngàn tệ, 390 ngàn còn lại tôi cũng phải giúp trả nốt sao?”

Ngũ Tấn cau mày nói: “Sao lại gọi là anh giúp? Số tiền này vốn nên do anh trả, nếu không phải vì gia đình anh thì chúng em cũng chẳng vướng vào chuyện này. Cho nên nhà các anh phải chịu trách nhiệm, có hiểu không?”

“Ôi trời, anh cả tôi là nông dân mà, anh nói với ông ta những đạo lý này thì anh ấy cũng không hiểu đâu, chỉ cần yêu cầu anh ta trả tiền là được. Mau đến phòng thanh toán trả tiền đi. Tôi mệt muốn chết rồi, sắp không thở nổi rồi đây này.”, Lâm Huệ sốt ruột nói.

Lâm Trực Cương cũng đã dần dần hiểu ra.

Ông đứng dậy rồi gật đầu nói, “Tôi là nông dân, tôi không hiểu những gì các người học được ở trường và công ty. Nhưng hôm trước khi các người vào nhà tôi, các người đã bắt Dật Dật phải nhờ người quen sắp xếp cho các người vào bệnh viện này khám bệnh, tôi tận mắt nhìn thấy cả. Không ai bắt các người phải đến đây, là do mấy người muốn đến, kết quả giờ không trả nổi tiền chữa bệnh thì lại tìm đến tôi. Tôi nói cho các người biết, đừng lấy việc đoạn tuyệt quan hệ ra uy hiếp tôi. Tôi là nông dân nhưng mắt tôi không mù, tôi vẫn có thể phân biệt đúng sai, vốn dĩ chuyện này là các người sai. Cô là em hai tôi, nhưng Dật Dật là con trai tôi. Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không trả cho các người một xu, cứ làm bất cứ điều gì mấy người thích đi!”

———————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 135 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status