Siêu đại gia trong trường học

Chương 175





Chương 175

Lâm Trực Cương giận dữ rời khỏi phòng bệnh, điều này khiến cả nhà ba người Lâm Huệ không tin nổi.

Bọn họ cứ tưởng rằng chỉ cần mình dùng tình cảm anh em uy hiếp, rồi cả ba người thay nhau công kích thì Lâm Trực Cương cho dù phải đập nồi bán sắt, phải cầm cố nhà cửa cũng sẽ thay mình trả tiền viện phí.

Nhưng điều khiến cho họ không ngờ tới chính là.

Lâm Trực Cương sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa ông ta còn đứng về phía con trai mình.

Hiện giờ ông ấy không còn là người thật thà hiền lành, chỉ cần bọn họ nói thì sẽ khom lưng cúi đầu nghe theo như trong suy nghĩ của bọn họ trước kia nữa.

Nhìn thấy Lâm Trực Cương trực tiếp rời khỏi phòng bệnh, nhân viên bảo vệ canh giữ ở cửa cũng không cố kỵ nữa .

“Chuyển hết tất cả đồ vật mà họ đã sử dụng ra ngoài, rồi mang bọn họ tới phòng An ninh chờ cảnh sát đến tiếp tục xử lý.”

Bảo vệ vừa nói xong thì Ngũ Huệ Mẫn bất ngờ nhảy dựng lên, cô ta chỉ tay vào mặt nhân viên bảo vệ mắng: “Đứa nào trong đám bảo vệ chết tiệt chúng mày dám động vào mẹ tao, thì hôm nay tao đập chết đứa đấy!”

Ngũ Tấn cũng giận dữ đứng dậy, ông ta chặn lại nhân viên bảo vệ rồi lớn tiếng quát: “Chúng mày có biết bọn tao là ai không? Bọn tao đều là nhân viên công chức. Đám bảo vệ chúng mày định làm phản hả, dám làm thế với bọn tao. Chúng mày có tin bây giờ tao sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát đến bắt tất cả đi không?! “

“Nhân viên công chức?” Nhóm bảo vệ mỉm cười: “Nhân viên công chức có ý không trả tiền viện phí thì phải bỏ qua hả? Đừng nói lôi thôi nữa, mau đưa bọn họ đi!”

“Tao xem đứa nào trong chúng mày dám !”

Ngay lúc bảo vệ tiến tới thì Ngũ Tấn và Ngũ Huệ Mẫn lao lên đưa tay túm cổ áo đối phương, sau đó thì bỗng nghe tiếng Lâm Huệ hét lên “Ối dời ơi” từ trên giường bệnh phía sau họ, sau đó bà ta bắt đầu ôm đầu lăn lộn.

“Không được rồi! Không được rồi! Ối dời ơi, bệnh đau đầu lại tái phát rồi, Mẫn Mẫn con mau đi gọi bác sĩ cho mẹ, chồng ơi anh mau đuổi những người này ra ngoài đi! Em thấy khó thở quá!”

“Mau cút nhanh! Mấy người không thấy mẹ tôi bị tức giận thành thế này sao? Nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì, thì không ai trong các người thoát được đâu!”

Ngũ Huệ Mẫn nhân cơ hội chạy về phía giường bệnh nắm chặt tay Lâm Huệ, vẻ mặt cô ta vô cùng đau khổ.

“Ha ha, yên tâm đi, chỉ cần không phải người chết thì bệnh viện chúng tôi đều cứu sống được, mang bọn họ đi, đừng lằng nhằng tốn thời gian!”

Trong khi nói chuyện, bảo vệ đã trực tiếp vặn ngược tay Ngũ Tấn rồi khống chế ông ta trên mặt đất. Ngũ Huệ Mẫn cũng bị kéo ra khỏi giường bệnh, cô ta trơ mắt nhìn Lâm Huệ bị lôi từ trên giường bệnh xuống, sau đó bị đưa ra khỏi phòng bệnh cao cấp .

Một giờ sau.

Lâm Dật vừa đi đến cửa nhà Tưởng Dao thì nhận được tin nhắn từ Cố Phiến Phiến.

“Lâm Huệ đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Tôi sẽ báo cáo cho cậu ngay khi có tin tức mới.”

“Được.”

Lâm Dật trả lời tin nhắn rồi bấm chuông cửa.

“Chuyện ở bệnh viện đã giải quyết xong chưa? Tôi đang giúp cậu xem vé máy bay đi Đông Kinh.”

Tưởng Dao mở cửa mỉm cười nói.

“Ừ, cô nấu cơm chưa?” Lâm Dật ngẩng đầu hỏi.

Tưởng Dao đi giày cao gót quả thật có cao hơn Lâm Dật một chút.

Tuổi tác tầm hai mươi bảy hai mươi tám, khuôn mặt hay vóc dáng của cô đều không có vẻ ngây ngô, trông cô hấp dẫn như một trái đào chín mọng.

“Ừ, tôi có làm mấy loại hải sản cậu thích ăn, uống chút rượu nhé. Khó lắm mới giải quyết được cái đám người thân kia, đây cũng là 1 chuyện đáng mừng.”

Tưởng Dao cười duyên dáng, cô dẫn Lâm Dật đi vào biệt thự.

Có lẽ là do thói hư tật xấu xuất phát từ trong xương tủy của cánh đàn ông, cũng có thể do tình tiết bà chị cool ngầu ở sâu trong lòng Lâm Dật đã phát huy tác dụng, hoặc là do khuyết thiếu trong nội tâm nên cậu sinh ra cảm giác ỷ lại vào phụ nữ.

Dù không muốn thừa nhận nhưng Lâm Dật thật sự thích cảm giác ở bên Tưởng Dao.

Khi hai người ở bên nhau, cậu thật sự cảm thấy thư thái và tràn ngập cảm giác an toàn.

“Uống nước hay cà phê?”

Tưởng Dao nói xong thì đi vào nhà bếp.

“Nước lọc đi, buổi tối tôi còn muốn ngủ một giấc thật ngon.” Lâm Dật cười nói.

“Vậy thì uống rượu đi. Tôi có một chai rượu vang Count Emo Capodilista đã ủ nhiều năm rồi, đúng dịp hôm nay đem nó ra uống luôn.”

Có vẻ tâm trạng của Tưởng Dao khá tốt, có lẽ có liên quan đến chuyện Lâm Dật đã trải qua trong hai ngày này hôm nay.

Cô ấy có thể hiểu rõ được cảm giác bị người thân làm phiền, cảm giác tức giận đến mức khó thở.

Nếu không năm đó cô cũng không lựa chọn kiên quyết rời khỏi Thủ Đô, một mình ra nước ngoài học tập, sau đó lại đến làm việc và sinh sống tại Nam Đô, nơi cách xa gia đình hàng nghìn km như này.

Ánh đèn dịu nhẹ hòa với màu sắc ấm áp, mùi thơm của hải sản tỏa ra khắp nơi, cộng thêm hai miếng bông cải xanh và một phần salad trái cây nhỏ, trông vô cùng ngon miệng.

Tưởng Dao dùng tư thế tao nhã cắt con hàu Pháp trên đĩa trước mặt, nhưng lại không cho vào miệng thưởng thức luôn, cô nhìn Lâm Dật đang ngồi đối diện hỏi: “Cậu thật sự định đi Đông Kinh sớm vậy sao?”

“Ừ, gần đây tôi hơi mệt mỏi, tôi muốn đến đó nghỉ ngơi hai ngày.”, Lâm Dật gật đầu trả lời.

“Theo tin tức mới nhất từ Đông Kinh truyền tới, Sở An Nhiên đang hồi phục tốt, nhưng mà cho dù cậu có đi thì chỉ sợ cũng không thể gặp được cô ấy.”, Tưởng Dao ngập ngừng hỏi.

“Tôi biết.”, Lâm Dật nói. Cậu dùng khăn trắng lau khóe miệng rồi không chút giấu diếm nói: “Chủ yếu tôi muốn đi thay đổi không khí và tâm trạng trước buổi tiệc họp mặt của gia tộc, hai ngày sau tôi sẽ trở về.”

“Tôi nghĩ cậu không nên đi thì tốt hơn.”, Tưởng Dao cười nói.

“Tại sao?”, Lâm Dật khó hiểu hỏi.

“Tôi lo rằng nếu cậu đến Đông Kinh, thì ngay cả mặt Sở An Nhiên cũng không thấy được, điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Hay là cậu thử thay đổi sự chú ý, tham gia một ít hoạt động thể thao, có khi hiệu quả còn tốt hơn.” .

“Hoạt động thể thao?”, Lâm Dật nhíu mày, cậu cúi xuống cắt hàu trên đĩa.

Tưởng Dao nhìn thấy phản ứng của Lâm Dật, cô dịu dàng cười nói: “Chèo thuyền, lặn, lướt sóng… Bất cứ môn thể thao nào kích thích thần kinh não bộ đều khiến cậu thả lỏng tâm trạng, giảm bớt rất nhiều cảm xúc tiêu cực đọng lại ở não, rất phù hợp với trạng thái hiện tại của cậu.”

“Tôi không biết môn thể thao nào mà cô nói cả.”

Lâm Dật cười khổ lắc đầu.

Những môn thể thao này căn bản không phải gia đình bình thường nào cũng có thể chơi.

Đến bây giờ cậu còn chưa được nhìn thấy biển nữa, chứ đừng nói đến những môn thể thao sang chảnh trên biển này.

“Tôi có thể đưa cậu đi.” Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười của Tưởng Dao quay sang nhìn Lâm Dật, “ Chờ tôi giải quyết xong việc của tập đoàn, chúng ta có thể bay thẳng đến Tam Á, lúc này trên biển cũng không có nhiều người lắm, tôi có thể từ từ dạy cho cậu những môn thể thao tôi vừa nói, cậu thấy thế nào? “

Lâm Dật ngẩng đầu, cậu nhìn đôi mắt nhỏ hẹp quyến rũ của Tưởng Dao rồi gật đầu, sau đó thì vùi đầu ăn.

Đồ ăn ngon cùng với tiếng nói chuyện khe khẽ, không khí bữa tối tương đối hài hòa.

Khi Lâm Dật đi về, Tưởng Dao còn đưa cho cậu nửa chai rượu vang chưa uống hết, rượu vang có tác dụng giúp ngủ ngon, thích hợp với trạng thái hiện tại của Lâm Dật.

Đêm đó Cố Phiến Phiến không trở về.

Vào ngày đầu tiên nhậm chức, công việc mà cô ta phải bàn giao chồng chất như núi.

Đặc biệt là về chuyện của Lâm Huệ, Cố Phiến Phiến phải luôn chú ý, đồng thời có tin tức gì thì lập tức báo ngay cho Lâm Dật đầu tiên.

Lâm Dật ngồi trên ghế sô pha cầm chai rượu, cậu vừa uống vừa gửi tin nhắn WeChat cho Tô Chí Quan để hỏi về buổi họp mặt gia tộc sắp tới.

Buổi họp mặt gia tộc do Tô Duyệt Như sắp xếp.

Mục đích chính là để mừng gia đình họ đoàn tụ trở lại sau 19 năm, đồng thời chính thức đưa Lâm Dật lên nắm quyền, để mọi người trong Hà gia và Tô gia có thể thấy đứa con trai duy nhất của vợ chồng Hà Chấn Đông, và cũng là con trai độc đinh duy nhất của Hà gia.

Loại cảm giác được cung phụng này khiến Lâm Dật cảm thấy không được tự nhiên.

Nhất là sau bao nhiêu năm sống bình thường, giờ bỗng dưng cậu phải tiếp xúc với nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu, như thế khó tránh khỏi áp lực trong lòng.

“Chắc hôm đó Tô Mặc Nhiễm cũng đi? Còn cậu thì khi nào đi, có lái xe không, có thể đưa tôi đi cùng được không?”

Bây giờ Lâm Dật rất mong có thể đi cùng với người quen biết, tránh cho bản thân đến lúc đó gặp phải xấu hổ .

“Chị họ tôi chắc chắn sẽ đi, nhưng anh nghĩ gì vậy, tôi đi xe thì cũng không thẻ đưa anh đi cùng được. Anh là con cả đại diện cho Hà gia, tối hôm đó nên đi với bố mẹ anh, đi theo Tô gia chúng tôi làm gì”.

Tô Chí Quan gửi tin nhắn thoại, bên trong có tiếng nhạc ồn ào, có vẻ như hắn đã xuất viện, giờ đang đi quẩy ở bên ngoài.

“Vậy thì cậu cứ chơi đi, tôi đi ngủ trước.”

Lâm Dật vừa gửi tin nhắn âm thanh xong, thì bỗng dưng xuất hiện một ava cô nàng xinh đẹp, đồng thời hiện ra những tin nhắn màu đỏ chưa đọc.

“Cho cậu mười lăm phút, LiveHouse, đến ngay cho tôi!!”

———————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 135 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status