Siêu đại gia trong trường học

Chương 189





Chương 189

Lâm Mai Mai nghe thấy thế thì sắc mặt biến đổi, chỉ nói vài câu rồi chia tay, không thèm để ý đến mấy lời tiếp theo của Khâu Linh. Từ sau buổi tối hôm qua rời khỏi quán bar, Quách Tường giống như bốc hơi, đến giờ vẫn không liên lạc được.

Cô ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng có thể cảm nhận được dường như Quách Tường đang cố ý tránh mình. Cô ta cũng đoán được chuyện giữa mình và Lợi Bân đã bại lộ, cũng biết được tính cách của những công tử này không muốn có gì dính líu đến mình nữa. Vì vậy hôm nay cô ta giấu Lợi Bân, hẹn Khâu Linh đến đây để xem có thể tìm được ‘con mồi’ nào nữa từ sau khi để tuột mất công tử như Quách Tường không. Nếu không thì túi xách Gucci tháng sau ra loại mới nhất sẽ không có ai mua cho.

Hai người họ đứng ở cửa vừa trang điểm vừa tìm kiếm con mồi tối nay. Đồng thời lúc này ở bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen dừng ở không xa có một đôi nam nữ đứng đó với sắc mặt không dễ coi cho lắm.

“Chị à, chị nói xem đại gia Trình kia có quá đáng không cơ chứ? Tập đoàn Quách Thị của chúng ta dù sao cũng là tập đoàn bất động sản nổi tiếng Nam Đô, vợ ông ta sinh nhật mà ông ta không phát thiệp mời cho chúng ta thì thôi, chúng ta đích thân đến mà cửa lớn cũng không cho chúng ta vào. Đây là ý gì vậy, cứ như mình đi xin ăn không bằng, mất mặt chết đi được”, Quách Tường mặc đồ âu màu đen, đứng ở cửa xe chỗ ghế ngồi phụ xe Rolls-Royce Phantom, vừa bấm điện thoại vừa lẩm bẩm.

“Nói năng mà không chú ý đến hoàn cảnh gì cả?”, Quách Y Hàm khẽ nhau mày, trách mắng: “Hiện giờ còn rất nhiều người có quyền thế hơn mình mà còn phải đợi ngoài cửa, người ta còn chưa nói gì mà em đã oán trách cái gì vậy”.

“Không phải em oán trách, chuyện này rõ ràng chị đến là được mà, sao phải lôi em đi cùng. Hôm nay em hẹn mấy người bạn đến hộp đêm chơi, không hiểu bố nghĩ gì mà cứ bắt chúng ta cùng đi, đúng là làm việc thừa mà”. Quách Tường rõ ràng thấy không vui, trước nay hắn ta chỉ biết tiêu tiền thôi chứ chưa từng phải đợi người khác như này.

“Em…”. Thấy Quách Tường không nhẫn nại rồi mở cửa xe chui vào trong mà Quách Y Hàm lắc đầu, cảm thấy bất lực với người em trai không có chí hướng của mình. Đồng thời trong lòng cô thầm nghĩ, hiện giờ đang là giai đoạn quan trọng chuyển ngành của tập đoàn, tất cả đều trong quá trình chuẩn bị và lên kế hoạch. Nhưng hai ngày trước trong cuộc họp của tập đoàn, bố cô lại trực tiếp bổ nhiệm Quách Tường là phó tổng công ty, còn giao dự án lớn của tòa nhà chưa hoàn thành vào tay Quách Tường nữa. Điều này lại xuất hiện sự không ổn định sau khi cô về nước và nỗ lực bao nhiêu lâu trong công ty.

Đợi nửa tiếng đồng hồ, Quách Y Hàm đột nhiên nhau mày, dặn dò lái xe trông chừng Quách Tường. Sau đó cô xoay người rời đi, đi về phía đường đối diện. Lúc này xe và người trên đường rất nhiều. Trên đường đi, cô gặp biết bao nhiêu cảnh trêu ghẹo nhưng lúc cô khó khăn lắm mới chen được sang đường đối diện, nhìn thấy nhà vệ sinh công cộng ở phía trước thì cô lại không kìm nổi mà nhau mày. Bởi lẽ, người đông quá. Ở gần đây hình như chỉ có mỗi nhà vệ sinh này thôi, nam nữ xếp thành hai hàng dài trăm mét, ai nấy đều với vẻ mặt mót tiểu khó chịu, đều xếp hàng đợi đến lượt.

Giờ phải làm sao đây? Quách Y Hàm với đôi mắt đẹp lo lắng, cô đã nhịn rất lâu rồi. Mặc dù vẫn có thể kiên trì được một lúc nữa nhưng mắt thấy thời gian Hồng Diệp Trinh tổ chức tiệc sắp đến rồi, lúc đó đội xe của Trình Đại Niên sẽ xuất hiện ở cổng tòa nhà Bách Hoa. Đây là cơ hội duy nhất cô có thể tiếp xúc với ông ta. Một khi bỏ lỡ thì công sức cả ngày hôm nay sẽ đều vô ích.

Cậu em trai vô dụng của mình thì không trông mong được gì rồi. Quan trọng là có thể chấp nhận chen chúc trong nhà vệ sinh công cộng đã tiêu tan hết dũng khí của nữ tổng tài cực phẩm này rồi, giờ đây còn không có cơ hội vào nhà vệ sinh nữa. Điều này khiến cô cảm thấy uất ức và xấu hổ nữa.

Đang lúc do dự thì cô nhìn thấy ở đường đối diện có một khu rừng nhỏ như ẩn mình trong đêm tối. Thân là tổng tài của tập đoàn Quách Thị lại là nữ tổng tài cực phẩm nổi tiếng của Nam Đô thì sao Quách Y Hàm lại có kiểu ‘giải quyết’ bên ngoài như vậy được.

Cô mơ màng nhớ lại từng có lần sáng sớm chạy bộ qua đây có phát hiện phía sau khu rừng có một nhà vệ sinh dành cho nhân viên vệ sinh. Nhà vệ sinh không to, lụp xụp, thông thường không khiến người khác chú ý được. Hơn nữa lúc này nhân viên vệ sinh cũng tan làm rồi, giờ mà qua đó thì có thể giải quyết được vấn đề trước mắt.

Quách Y Hàm hít một hơi thật sâu, lúc này cũng không để ý đến thân phận tổng tài của mình, nhấc váy lên rồi cất bước đi vào khu rừng.

Tòa nhà Bách Hoa nằm sát với bờ sông Nam Hải của thành phố Nam Đô, khu rừng nhỏ đối diện đường là khu vực xanh của thành phố, diện tích không lớn lắm, dựa sát vào bên bờ và cũng khiến cho thành phố này được trong lành hơn rất nhiều.

Quách Y Hàm cẩn thận đi về phía khu rừng, một chiếc váy dạ hội màu đen được đính kim cương và đôi giày cao gót pha lê đính kim cương tinh xảo khiến cô đi trên nền đất không bằng phẳng này cũng khó. Cô chỉ có thể dùng tay kéo váy lên rồi đi về phía ngôi nhà nhỏ ở trong rừng sâu.

“Có ai không?”, đi đến trước cửa của căn nhà, Quách Y Hàm nhỏ giọng hỏi.

“Nếu không có ai thì tôi vào nhé?” Đứng ở cửa đợi một lát, Quách Y Hàm cắn bờ môi rồi đi về phía cửa.

…………………

“Á…?” Một tiếng kêu thất thanh làm vang cả ngôi nhà nhỏ lên khiến Quách Y Hàm đang vén váy lên ngồi xuống trong màn đêm nhìn thấy một khuôn mặt xanh đét. Khuôn mặt đó lúc này sững sờ nhìn cô. Nói một cách chính xác là nhìn chằm chằm vào chiếc váy lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

Bốn mắt nhìn nhau đến nỗi như muốn ngừng thở.

“What!” Nhìn thấy chủ nhân khuôn mặt xanh đó đột nhiên chuyển sang màu đen, tiếp đó là luồng ánh sáng mạnh chiếu lên khuôn mặt mình. Quách Y Hàm theo bản năng giơ tay lên ôm mặt nhưng quên mất động tác của mình đang ngồi xổm, hơn nữa chiếc váy dài và đôi giày cao gót mười hai phân khiến chân vừa chẹo sang một bên thì cô liền ngã về sau.

“What…” Tên kia lại hét lên một tiếng thảm thiết, lúc này Quách Y Hàm cảm nhận được eo mình bị hai cánh tay có lực ôm chặt lấy, còn thân người mình ngã xuống thì đồng thời cũng ngồi lên người đối phương. Gần như trong lúc này cô cảm thấy…

“Lưu manh…” Lúc xác định được phía sau mình là người chứ không phải là ma thì Quách Y Hàm bắt đầu có phản ứng. Cô hoảng loạn muốn đứng dậy nhưng phát hiện phần eo mình bị hai cánh tay ôm chặt lấy. Vừa mới nhấc được người lên thì lại mất thăng bằng rồi lại ngồi sụp xuống.

“BỤP…” Cả ngôi nhà nhỏ đều tràn đầy hơi thở lạnh của người đàn ông đang đau đớn không ngớt.

“Anh là ai, còn không mau buông tôi ra”. Quách Y Hàm cắn môi mình đến chảy máu. Cô có thể đoán được, lúc này cô đang ở tư thế kỳ quái nào và bị người đàn ông phía sau ôm chặt. Nếu bình thường không phải là bố cô nhấn mạnh việc phải quý trọng thân thể thì khéo lúc này cô đã ngất đi rồi.

Ai có thể nói cho cô ấy biết đã xảy ra chuyện gì rồi….?

Bản thân mình ngọc khiết băng thanh, vốn là người ít người dám với tới nhưng tại đây, trong một nhà vệ sinh chuyên dùng cho nhân viên vệ sinh, cô lại bị một người đàn ông lạ lẫm hủy hoại sao? Quan trọng là người đàn ông đó đến lúc này vẫn đang ôm chặt eo của cô và không có ý buông ra.

Hơn nữa thứ đó lại đang…

Quách Y Hàm cố gắng vứt bỏ những cảnh tượng kinh hãi trong đầu mình, hai tay nắm chặt hai tay ở eo mình, thấp giọng nói: “Tôi cho anh cơ hội lần này, hãy buông tay ra thì tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra”, trong lúc nói, ngữ khí của cô không che giấu nổi sát khí. Sở dĩ cô không dám kêu lớn lên vì hiện giờ cô cần làm rõ tình hình trước mặt, cũng sợ làm kẻ phía sau tức giận và làm ra những việc mất lý trí.

“Tôi, tôi không buông”. Người đàn ông phía sau nén giọng nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì buông tay ra thì tôi sẽ rơi xuống hố tiêu mất”.

“Vậy phải làm thế nào?”

“Tôi đếm từ một đến ba, tôi cứ ở phía sau ôm cô thế này rồi chúng ta cùng đứng lên, được không?”

Quách Y Hàm cảm thấy trong đầu có chút choáng váng nhưng tình cảnh trước mặt khiến cô chỉ có thể làm theo lời đối phương nói.

“Được!”, cô cắn răng nói.

“Một…Hai…Ba”, hai người dường như đứng lên cùng lúc, Quách Y Hàm thu tay lại rồi tát bốp một cái lên mặt của người phía sau.

“What! Cô làm cái gì vậy?”, Lâm Dật ôm mặt, nước mắt như sắp rơi xuống.

“Anh kẹt vào trong rồi”

“Á…”, vẫn chưa đợi Lâm Dật phản ứng lại, vừa buông lỏng chỗ nào đó ra, tiếp đó cô gái bước về trước hai bước quay đầu lại, dùng đèn pin trong điện thoại chiếu sáng thì lộ ra gương mặt quen thuộc.

“Là anh…”

“Là cô…”, hai người đồng thời lên tiếng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 135 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status