Siêu đại gia trong trường học

Chương 80





Chương 80

“Cứ giao cho cảnh sát đi.”

Lâm Dật khẽ thở dài.

Dù trong đầu cậu từng tưởng tượng cảnh tượng mình sẽ dùng vô số cách để hành hạ Vương Hải tới chết.

Nhưng khi chính mắt nhìn thấy một người sống sờ sờ quỳ trước mặt mình, dù bị đánh gãy hai chân mà vẫn liều mạng dập đầu cầu xin tha mạng…

Với sinh viên đại học vẫn chưa bước vào xã hội, quả thực cần có năng lực tiếp nhận về mặt tâm lý mạnh mẽ đến trình độ nhất định thì mới có thể thản nhiên đối diện với hình ảnh này.

“Quá nhân từ thì chỉ hại mình thôi!” Lưu Nhân Nhân khẽ thổi khói thuốc lá nói: “Trước khi bị tôi bắt được, gã còn lên kế hoạch sau khi giao dịch hôm nay xong, gã sẽ bắt cậu và cô gái lần trước, gã muốn đôi mắt cậu và thân xác của cô ấy. Đã vậy cậu còn định tha cho gã?”

Ánh mắt Lâm Dật nhìn Vương Hải bỗng trở nên lạnh như băng.

Vương Hải cũng phát hiện ra sự thay đổi của Lâm Dật, gã liều mạng xoay người, dập đầu với Lâm Dật.

Gã không biết rốt cuộc Lâm Dật có lai lịch gì.

Nhưng bây giờ gã đã biết, người có thể khiến Lưu Nhân Nhân đích thân ra mặt, hơn nữa, ngay cả đại ca Từ Cửu của gã và ông hoàng thế giới ngầm ở Nam Đô ngày trước đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, cũng đồng thời xuất hiện trong phòng bao này, chính là người mà gã có một trăm cái mạng cũng không đủ đụng vào.

Vậy mà tối qua gã còn ngu ngốc nghĩ, sau khi cuộc giao dịch hôm nay kết thúc, gã sẽ trừng trị thằng nhóc này thế nào, ngoài ra còn phải giành được nữ sinh học học viện âm nhạc kia.

Giờ hối hận cũng không kịp, gã chỉ có thể cầu xin Lâm Dật nương tay, tha cho gã một mạng.

Không lâu sau Lâm Dật đã nhìn thấy sàn nhà trước mặt Vương Hải lõng bõng bãi máu do dập đầu.

“Thôi vậy.” Lâm Dật thở dài: “Giao gã cho cảnh sát đi, dù sao nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì cả đời này gã sẽ không thể ra khỏi tù.”

Lưu Nhân Nhân cười, nhìn cậu rồi gật đầu nói: “Dập đầu thêm mấy cái đi, coi như là cảm ơn ơn cứu mạng của Lâm thiếu gia.”

Nghe xong, Vương Hải không để ý nhiều mà càng liều mạng dập đầu với Lâm Dật.

Gã hoàn toàn không quan tâm là sau khi bị cảnh sát bắt, mình sẽ bị xét xử thế nào. Chỉ cần gã không phải rơi vào trong tay Lưu Nhân Nhân nữa, dù bị bắn chết cũng tốt hơn sống không bằng chết

Đồng thời Vương Hải vẫn không cam tâm, chẳng qua Lâm Dật chỉ là sinh viên nghèo kiếp xác, dựa vào đâu mà có năng lực lớn đến nỗi khiến ông hoàng thế giới ngầm ở Nam Đô trước đây và hiện tại đồng thời tụ tập ở đây. Đây không phải điều ai cũng làm được.

Hơn nữa tại sao ngay cả Lưu Nhân Nhân cũng gọi cậu ta là Lâm thiếu gia.

Vương Hải tự nhận mình cực kỳ hiểu rõ về xã hội thượng lưu ở Nam Đô, nhưng cho tới giờ gã chưa từng nghe nói có gia tộc lớn nào họ Lâm. Lẽ nào tên Lâm Dật này là người đến từ thủ đô?

Dường như Lưu Nhân Nhân thấy rõ sự tuyệt vọng, sự không cam lòng trong mắt Vương Hải,

Cô ta khẽ bật cười rồi cúi người kề đôi môi đỏ mọng bên tai Vương Hải, nhẹ nhàng nói từ.

“Hà…”

Con ngươi của Vương Hải đột nhiên co rút kịch liệt, gã nhìn Lâm Dật, im lặng chốc lát rồi chợt ngẩng đầu cười to.

“Không ngờ lại là người của Hà gia! Ha ha ha ha, không ngờ lại là Hà gia! Lâm Dật là đại thiếu gia nhà họ Hà, ha ha ha ha, hai con đàn ba ngu ngốc kia nói với tôi rằng cậu ta chỉ là thằng nhóc nông thôn không tiền không thế. Nhưng, nhưng thật không ngờ cậu ta lại là đại thiếu gia nhà họ Hà, ha ha ha ha!”

“Thiếu gia, người của sở trưởng Hà đã tới dưới lầu, chúng ta đi thôi.”

Lúc Vương Hải gào thét, Tưởng Dao nhỏ giọng nói bên tai Lâm Dật.

Lâm Dật gật đầu rồi hỏi: “Vậy còn họ thì sao?”

Tưởng Dao phức tạp nhìn Lưu Nhân Nhân, thở dài nói: “Họ không sao, có người phụ nữ này ở đây, sở trưởng Hà sẽ không làm khó họ.”

“Đúng vậy, giám đốc Tưởng, ở đây đã có tôi lo, sau khi về đừng nói lung tung là được.”

Lưu Nhân Nhân dùng ngón tay kẹp thuốc lá, nhìn Lâm Dật và Tưởng Dao, nói với giọng rất sâu xa.

Tưởng Dao không nói gì mà chỉ gật đầu rồi theo sau Lâm Dật rời khỏi KTV



Trên xe.

Lâm Dật nhìn Tưởng Dao đang chuyên tâm lái xe, mở miệng hỏi: “Cô quen Lưu Nhân Nhân à?”

“Vâng.” Tưởng Dao không trả lời rõ.

“Hơn nữa ,hình như Lưu Nhân Nhân cũng biết tôi?” Lâm Dật hỏi tiếp.

“Vâng.”

“Cô ta là ai?”

Tưởng Dao nhếch bờ môi đỏ mọng, cười gượng nói: “Cậu nghĩ tôi có thể nói ra sao?”

“Nhưng chẳng phải cô là thư ký của tôi ư?” Lâm Dật tò mò hỏi.

Cậu cứ nghĩ lần đầu gặp Lưu Nhân Nhân chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ có phần thú vị đi.

Nhưng qua hai việc Lưu Nhân Nhân làm, dường như sau mọi chuyện còn có sự cố ý.

Tưởng Dao im lặng trong chốc lát rồi khẽ mở miệng nói: “Nếu được, chờ có cơ hội, thiếu gia có thể đích thân hỏi sếp tổng Hà.”

“Hả?”

Lâm Dật ngạc nhiên ngẩng đầu, qua kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy ánh mắt phức tạp và khuôn mặt khó xử của Tưởng Dao.

Xe đã chạy tới viện điều dưỡng, Lâm Dật định tạm thời không suy nghĩ tới chuyện này nữa.

Ngoài vợ chồng Hà Chấn Đông ra, quan hệ giữa cậu và nhà họ Hà khá vi diệu.

Gia tộc khổng lổ như vậy không thể chỉ có chi của Hà Chấn Đông.

Dù bố ruột của cậu – Hà Chấn Đông là người nắm quyền hiện tại của Hà gia, nhưng cậu mơ hồ đoán được trong gia tộc lớn này chắc chắn tồn tại một số ân oán, vướng mắc mà người ngoài không biết.

Ví dụ như chú ba Hà Chấn Nam của cậu.

Ai có thể ngờ, vì năm đó làm cậu thất lạc, trước đây đường đường là cục trưởng cục công an tỉnh lại không dám đến nhà anh cả, hai chú thím cũng hơn mười năm chưa qua lại.

“Đúng là phiền phức…”

Lâm Dật thở dài, sau đó điều chỉnh tâm trạng bước vào phòng ICU.

Nhưng vừa bước vào phòng bệnh, Lâm Dật đã không nhịn được thay đổi vẻ mặt.

Đây vốn là phòng hồi sức tích cực dành cho bệnh nhân nhưng giờ lại có sự xuất hiện của hai người trung niên ăn mặc lôi thôi.

Lâm Dật từng gặp người phụ nữ trung niên đó, tóc bà ta bóng nhẫy, người mặc áo phông rộng thùng thình. Bà ta tức giận nhìn chằm chằm vào Sở An Nhiên, không ngừng lải nhải: “Mày có biết xấu hổ không? Chuyện lớn như nhảy lầu tự sát cũng không nói với bố mẹ. Đây rốt cuộc là cái bệnh viện hiểm độc gì thế, ép con gái tôi đến bước đường này, còn vờ vĩnh muốn đưa chúng tôi tới viện phúc lợi. Nếu không phải tôi thông minh, đích thân tới bệnh viện xem xét thì không biết còn bị giấu giếm tới khi nào!”

Người đứng cạnh bà Sở là bố của Sở An Nhiên, Sở Giang.

Nhìn Sở Giang chưa tới 50 tuổi nhưng lại không có sự chín chắn, điềm tĩnh của một người đàn ông trung niên. Đầu tóc ông ta tóc rối tung, người mặc áo sơ mi xanh sắp bị giặt tới trắng phớ cùng chiếc quần đùi màu đen, chân đi đôi dép sandal vàng, đúng là đàn ông trung niên lôi thôi điển hình.

Ông ta đứng một bên, dù không nói nhiều nhưng vẫn không nhịn được mở miệng nói đôi câu: “Nhiên Nhiên, con nói thật đi, có phải lãnh đạo của bệnh viện ép con làm gì không. Bố mẹ sẽ giải quyết giúp con, con cứ yên tâm, mạnh dạn nói ra! Nếu bố mẹ không xử lý được, bố vẫn có thể gọi điện cho Quách Tường, tuy bệnh viện này có vẻ sang trọng nhưng sao sánh bằng nhà họ Quách được! Hơn nữa sau này con sẽ là con dâu nhà họ Quách, chắc chắn Quách Chí sẽ phân xử cho con. Con cứ yên tâm nói ra.”

Hai người nhìn chằm chằm vào Sở An Nhiên, không ngừng lải nhải mà không hề để ý đôi mắt đã mắt đỏ bừng và bờ môi run rẩy của cô ấy.

“Đây là phòng ICU, ai cho hai người vào?”

Lâm Dật mở miệng, sau lưng cậu vang lên giọng nói tức giận.

Người trong phòng bệnh đồng loạt ngoảnh đầu nhìn thì thấy Vương Trung Sinh mặc áo blouse trắng đang tức giận bước vào.

“Được lắm, tôi đang muốn tìm ông đấy!”

Nhìn thấy Vương Trung Sinh, bà Sở tiến lên hai bước, túm cổ áo ông ta mắng chửi: “Ông chính là cấp trên của Sở An Nhiên đúng không, tôi nói cho ông biết, hôm nay nếu ông không cho chúng tôi lời giải thích hợp lý, ông có tin tôi gọi người dỡ cái bệnh viện rách nát của ông không!”

“Mẹ, mẹ đừng…”

Sở An Nhiên mấy lần mấp máy môi nhưng cuối cùng mới thốt ra tiếng nói từ cổ họng.

“Đừng cái gì!” Bà ta hung tợn kéo tay Vương Trung Sinh: “Ông nói đi, con gái tôi ngã tới nông nỗi này, bệnh viện các ông định giải quyết thế nào? Đưa ra giải quyết công hay tư đây?

Thấy vậy, Lâm Dật cau mày. Có vẻ hai người này vừa vào phòng bệnh chưa bao lâu, dường như bọn họ không hề quan tâm đến bệnh tình của Sở An Nhiên mà ngược lại gấp gáp đòi tiền bồi thường.

Vương Trung Sinh gọi bảo vệ của bệnh viện theo sau mình đến. Thấy bà Sở ra tay, bảo vệ định tiến lên ngăn cản nhưng lại bị Vương Trung Sinh đưa tay ngăn lại.

Ông ta nhìn khuôn mặt bừng bừng tức giận của bà Sở, khẽ mỉm cười nói: “Bà cứ buông tay trước, chuyện bồi thường cũng dễ bàn thôi. Bà muốn bao nhiêu, cứ ra giá đi, tôi đưa cho bà ngay.”

“Thật sao?”

Ngay cả bà Sở cũng không ngờ Vương Trung Sinh lại chủ động nhắc đến chuyện bồi thường cho mình, mà mục đích hôm nay bà ta biết tin chạy đến đây chính là đòi tiền.

———————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 135 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status