Siêu thần cơ giới sư

Chương 221: Game thủ tập hợp



Editor: Nguyetmai

Mười ba yêu cầu kiến thiết này đều là nền tảng của công cuộc xây dựng như dọn dẹp phế tích, mạng lưới điện nước, nơi ở, nhân số cư dân, dựng tường thành... cũng chính là hình thức ban đầu, "Khu tị nạn thứ ba" có đến mấy chục yêu cầu, đây mới chỉ là một phần nhỏ trong số đó.

"Bản kế hoạch kiến thiết ban đầu vốn là kế hoạch trong ba tháng, yêu cầu của mục tiêu là trong thời gian nhất định phải dựng lên hình thức ban đầu của khu tị nạn, bên khu tị nạn đầu tiên xây một tháng trời, tiến độ đại khái mới hoàn thành một nửa hình thức ban đầu, lấy họ để tham chiếu thì có vẻ thời gian ba tháng cũng tương đối dư dả..."

Bỗng Hàn Tiêu lại nhớ ra một chuyện: "Không đúng, bên chỗ Bennett có đến hàng chục nghìn nhân công, nếu dựa theo phương pháp làm nhiệm vụ bình thường thì thời gian sẽ rất eo hẹp đấy."

Đột nhiên phía trước vọng tới tiếng người xôn xao, đoàn xe vội dừng lại, chỉ thấy lối vào thành phố hoang đang có tới mấy nghìn người tụ tập.

"Có biến!"

Đội hộ vệ vội lao xuống xe, quây xung quanh đội ngũ, lúc này đám người kia cũng phát hiện ra đoàn xe và đang đi về phía này.

Đám người kia ăn mặc quái dị, người của Mạng Ngầm lập tức nhận ra thân phận của họ.

Dị Nhân!

Cảm giác căng thẳng trào lên, đối mặt với Dị Nhân thần bí mọi người đều cảm thấy thiếu tự tin, Dị Nhân còn nguy hiểm hơn dã thú nhiều bởi họ còn có thể hồi sinh nữa! Chỉ dựa vào tạo vật máy móc của Hắc U Linh các hạ thì sợ rằng không thể đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người được.

Hoàng Dự cực kỳ sợ hãi.

"Sao lại nhiều Dị Nhân thế này?! Sao họ lại tụ tập ở đây, lúc trước tổ chức phái người tới phế tích Khôi Thiết tìm hiểu địa hình rõ ràng chẳng có ai cơ mà!"

Trong tầm nhìn của Hàn Tiêu, ID trên đầu những game thủ này dày đặc đến nỗi khiến anh hoa cả mắt, lúc này anh hất vạt áo, hùng dũng bước xuống xe, đẩy đám người đứng chắn ra, khoanh tay đứng ngay phía trước.

Kẹp giữa hai bên, dáng đứng của anh thẳng tắp như một cây thương cắm thẳng giữa trời, một cơn gió nhẹ thổi tung cát bụi, vạt áo của anh bay phần phật, chẳng khác gì lá cờ đen tung bay đón gió, lên sân khấu với khí phách đế vương, lập tức khiến tất cả mọi người có mặt đều hướng tầm nhìn về phía anh.

Cảnh tượng khiến người của Mạng Ngầm kinh ngạc xảy ra, đám Dị Nhân vừa thấy Hàn Tiêu chẳng ngờ lập tức lại dừng bước.

"Hắc U Linh, chúng tôi tới làm nhiệm vụ." Đây là người thẳng tính.

"Nghe nói anh muốn xây dựng khu tị nạn nên chúng tôi tới hỗ trợ." Đây là người có cảm giác hòa nhập mạnh mẽ.

"Đợi lâu quá làm tôi suýt nữa thì tưởng chỉ là tin vịt thôi đấy." Đây là người thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Tiêu khoanh tay, thản nhiên gật đầu rất ra dáng: "Rất cảm ơn các vị đã ra tay giúp đỡ, hết thảy đều là vì phục vụ nhân dân, giờ đoàn xe của chúng tôi chuẩn bị vào thành phố, mong mọi người tránh đường, đợi chúng tôi ổn định và bắt đầu kế hoạch xây dựng khu tị nạn thì lúc đó sẽ có rất nhiều cơ hội làm việc."

Đám game thủ nghe thế đều ngoan ngoãn tránh đường.

Người của Mạng Ngầm há hốc mồm, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Những Dị Nhân kia chẳng ngờ vì Hắc U Linh nên chủ động tìm tới hỗ trợ, từ bao giờ mà Hắc U Linh lại có sức ảnh hưởng mạnh tới vậy trong quần thể Dị Nhân nhỉ?

Hoàng Dự ngẩn tò te, Hàn Tiêu dám chắc hoàn thành mọi việc trong một tháng vì anh có thể chỉ huy Dị Nhân ư?

Đối với Hải Lam Tinh mà nói thì Dị Nhân là một hiện tượng hết sức quái dị, ai nấy đều rất cảnh giác, giữ tâm thế đề phòng khi tiếp xúc với Dị Nhân, thái độ cũng tương đối lạnh lùng, thế nên thấy cảnh này Hoàng Dự chỉ cảm thấy khó mà tin nổi.

Hắc U Linh làm thế nào vậy? Dựa vào cái gì mà Dị Nhân lại kính trọng anh như thế?

"Phải báo cáo chuyện này với ngài Bennett..." Hoàng Dự thầm nghĩ như vậy.

Có thêm game thủ gia nhập nên đội ngũ trong nháy mắt đã tăng lên gấp mấy lần, một đường tiến thẳng vào phế tích Khôi Thiết.

Đoàn xe tìm điểm đỗ, Conifer do dự hỏi: "Thưa ngài, chúng ta cần dọn ra một khu vực để đóng quân trước, giờ không còn sớm nữa, tốt nhất là phải hoàn thành trước khi trời tối hẳn, người của chúng ta không có nhiều, nhất định cần bắt tay vào việc ngay."

"Anh đi tìm đám Dị Nhân kia hỗ trợ đi."

"Tôi á?" Conifer hơi sợ sệt.

"Có tôi ở đây mà, anh sợ gì chứ?" Hàn Tiêu vỗ vai y.

Conifer không chối được nữa nên đành xuống xe, lấy loa ra, chuẩn bị một lát rồi hướng về phía game thủ hô lớn: "Tôi cần một số người dọn dẹp xung quanh để lấy chỗ đóng quân an toàn, nếu mọi người đã tới giúp thì xin làm phiền các vị vậy."

Những lời này lập tức kích hoạt nhiệm vụ, các game thủ đều nhận được thông báo, thoáng cái họ đã tản ra rồi lập tức bắt tay vào việc.

Xung quanh trong nháy mắt trở thành hiện trường thi công, dọn dẹp rác rưởi và dã thú.

Conifer sửng sốt mãi, không ngờ đám Dị Nhân này lại nể mặt như vậy.

Y quay đầu nhìn Hàn Tiêu ngồi trong xe, lập tức hiểu ra, không phải Dị Nhân nể mặt y mà là nể mặt vị cấp trên thần bí này mới đúng.

...

Có các game thủ giúp đỡ nên chỉ đến chạng vạng là một khu vực an toàn đã được dọn ra, đây là một sân thể dục, rất thích hợp để cắm trại dã ngoại, côn trùng và dã thú nguy hiểm xung quanh đều đã bị game thủ đuổi sạch.

Người của Mạng Ngầm được Hàn Tiêu cho phép nên bố trí các pháo đài gấp thành hệ thống phòng thủ tự động xung quanh sân thể dục, rất nhiều game thủ đứng xung quanh quan sát với vẻ tò mò.

Dùng xe làm lá chắn bảo vệ các lều vải, game thủ thì nghỉ ngơi ở chỗ trống còn lại, trong sân thể dục tiếng người ồn ào xôn xao, mấy nghìn game thủ ở đây giao lưu, không ít người quen biết nhau, thậm chí có người bắt đầu mở quầy bán hàng, có cảm giác rất náo nhiệt và xua tan không khí hiu quạnh lượn lờ trong thành phố bỏ hoang này.

Phế tích đã lặng yên mấy chục năm lần thứ hai vang lên tiếng động.

"Đại... đại thần!"

Lúc Hạo Thiên đang bị bé gấu quấn lấy thì đột nhiên nghe có người gọi mình, Bích Không Du Du và các thành viên cốt cán của công hội Thiên Không Lĩnh Vực đang ở phía sau, nhìn hắn bằng vẻ mặt tràn trề kích động.

Hạo Thiên khẽ gật đầu, hắn nhìn mọi người rồi nói: "Vất vả rồi, mọi người làm tốt lắm."

"Đều là việc chúng tôi nên làm mà."

Bích Không Du Du hào hứng đáp lại, Thiên Không Lĩnh Vực là công hội cấp dưới của câu lạc bộ Trường Không, mà Hạo Thiên lại là trụ cột của Trường Không, hai bên có quan hệ đồng nghiệp thế nên cũng có quen biết.

Công hội của câu lạc bộ luôn dốc lòng trợ giúp tuyển thủ chuyên nghiệp, vì các tuyển thủ chuyên nghiệp chính là bộ mặt của câu lạc bộ. Địa vị của Hạo Thiên rất cao, hắn cũng là thần tượng trong công hội của mình.

Một nguyên nhân quan trọng khiến Bích Không Du Du dẫn người tới khu tị nạn chính vì biết Hạo Thiên đang đi theo Hắc U Linh, thế nên y mới tới hỗ trợ.

Trong các game thủ tới khu tị nạn này chỉ có mình Thiên Không Lĩnh Vực là công hội lớn, các game thủ khác đều là game thủ giải trí. Bánh Bao Đánh Chó bị nhận ra ngay, là một chủ kênh video đang rất hot nên anh ta có rất nhiều fan, mà fan của anh ta cũng vô cùng nhiệt tình.

"Tác giả chết tiệt, đừng có chạy!"

"Đưa đầu sang đây mau, tôi cho anh xem báu vật này!"

"Nếm thử sự phẫn nộ của người da đen đi!"

"Vẫn chưa cập nhật à?! Tôi đánh gãy chân anh luôn!"

Một đám fan hâm mộ lòng đầy căn hờn vung vũ khí đuổi giết Bánh Bao, tiếng kêu la ầm ĩ, các game thủ xung quanh đều tránh ra một bên, vui vẻ xem náo nhiệt, còn có người bắt đầu rao bán đồ ăn vặt, tiếng hô hoán ồn ào, những tiếng hô "chém chết anh ta đi" xen lẫn với tiếng cười ha hả không ngừng vang lên.

Trong lúc chạy trốn Bánh Bao còn không quên quay phim lại, anh ta hô lớn với màn ảnh: "Lần này gặp mặt rất suôn sẻ, fan của tôi vô cùng nhiệt tình, tục ngữ nói đánh là thương mắng là yêu, càng yêu càng phải hại cho thê thảm, nếu không tương sát sao mà tương ái được chứ, lòng tôi hạnh phúc lắm."

"Nào, lại đây cười một cái với màn hình cho anh đây xem nào."

Bánh Bao quay đầu chụp các game thủ đang đuổi giết mình, phát huy khí phách không sợ chết một cách hoàn hảo nhất. Đây là bản lĩnh chủ kênh video tự mình tu luyện ra, nếu không tìm đường chết thì sao có thể thu thập được những tư liệu sống động mà game thủ bình thường không thể gặp được chứ.

"Cẩu tặc, ăn một búa của tôi đi!"

Vụt!

Một chiếc búa bay vèo qua đầu.

Bánh Bao sợ tới mức co đầu rụt cổ, chạy vụt đi như một cơn gió mà không hề quay đầu lại nữa, đám game thủ truy đuổi đằng sau mệt đến thở hồng hộc.

"Mẹ nó, anh ta sao lại nhanh thế, điểm thể lực của tôi sắp cạn rồi đây."

"Dù sao anh ta cũng đi theo Hắc U Linh, cấp bậc cao hơn chúng ta mà..."

"A a a, người châu Âu khốn khiếp!"

Game thủ bên ngoài chơi đùa vui vẻ, trong này Cuồng Đao Nộ Kiếm cũng đang rất nghiêm túc, lúc này hắn đang đứng trước một lựa chọn cực kỳ quan trọng.

Thành công tiến giai, đối mặt với ba con đường pháo thủ, cơ giới sư và cơ võ giả, Cuồng Đao bắt đầu phân vân.

Sức chiến đấu của cơ giới sư mà Hàn Tiêu thể hiện quả thực mạnh tới mức đáng sợ, nhưng từ ý nguyện cá nhân thì Cuồng Đao lại nghiêng về cơ võ giả hơn, trực giác cho hắn biết con đường cơ giới sư không thích hợp với mình.

Lúc trước Hàn Tiêu cũng góp ý với hắn, cho rằng hắn có tiềm lực cận chiến, ám chỉ con đường cơ võ giả phù hợp với hắn nhất.

ID này sẽ phải tham gia thi đấu chuyên nghiệp, nếu chọn sai rồi lại luyện một ID khác thì rất mất thời gian, thế nên lần lựa chọn này vô cùng quan trọng.

Cuồng Đao Nộ Kiếm xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng quyết định dùng cách quăng đồng xu...

Nghe nói ngay nháy mắt khi đồng xu được quăng lên cao thì trong lòng cũng sẽ có đáp án.

Vì nơi đóng quân của đoàn xe không được tự ý ra vào nên các game thủ tự lập một phiên chợ tự do ngay gần đó, đợi Hắc U Linh đi ra tuyên bố nhiệm vụ.

Một nữ game thủ nhỏ nhắn lanh lợi, lưng đeo ba lô còn lớn hơn người đi giữa chợ, tò mò đánh giá xung quanh.

Xuyên qua chợ, Phong Nguyệt dừng bước trước nơi đóng quân, cô hít sâu một hơi, nắm chặt chiếc điện thoại trên tay.

"Cuối cùng cũng tới Level 20..."

Khuôn mặt đáng yêu lúc này để lộ ra cảm xúc hồi hộp lẫn mong chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status