Sổ ngũ phụng thiên

Chương 38: Nhiều khách ghé thăm [hạ]



Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Phàn Châu trong thời kỳ Thuấn đế, thu nhập hàng năm từ thuế chỉ xếp hạng trung bình, thỉnh thoàng còn bị vỡ đê ngập lụt, cần triều đình tiếp tế. Nhưng đến khi Tuyên hoàng băng hà, Phàn Châu bắt đầu canh tác ruộng bậc thang, dẫn nước sông, mở đường buôn bán với Tây Hoang, đời sống dân chúng bỗng nhiên được cải thiện đáng kể. Đến thời của Tĩnh đế, đã sánh ngang với Hoán Châu nổi tiếng vô cùng giàu có, rồi dần thay thế cho Ung Châu, trở thành trụ cột tài chính của phía tây Đại Tuyên.

Tiên Đô là thành thị lớn nhất Phàn Châu, cũng từ một thành hoang có đất lại không có nhà, dần dần trở thành nơi tụ tập của thương nhân các nước buôn bán. Chỉ mới là bến đò, đã có thể thể thấy được những chiếc thuyền thương gia của ngoại quốc khác hoàn toàn với những con thuyền hình mái đình cong đặc trưng của Đại Tuyên, hoặc hình như đĩnh vàng, hoặc hình như cây cung. Thương nhân ra vào cao lớn dị thường, ngũ quan sâu sắc, quần áo tươi đẹp, trang sức sặc sỡ, hoặc cười to hoặc nói to, thật là sinh động thú vị, khác hoàn toàn với con dân Đại Tuyên đường nét khuôn mặt mờ nhạt, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Những con thuyền đi theo hai bên thuyền Bách Hoa Châu treo cờ màu cam chậm rãi tiến vào trong cảng, lần lượt đậu ở hai bên, chừa ra vị trí chính giữa.

Trên thuyền, Trương lão vội vàng chỉ huy đám hán tử chạy thuyền đến vị trí trống kia để thả neo. Ánh Hồng ở trong phòng Thu Nguyệt, vì nàng cẩn thận trang điểm. Còn lại Phượng Tây Trác một người giống như du hồn bay từ nơi này đến nơi khác.

Trên bến, hơn mười chiếc xe ngựa gỗ hoa lê xếp thành hai hàng trái phải, tách ra dòng người, chậm rãi đi đến trước những con thuyền vừa cập bến. Trên xe ngựa nhảy xuống hai thiếu niên một nam một nữ, mặt mày thanh tú, cử chỉ đoan trang, thong dong chờ ở một bên.

Phượng Tây Trác đang nhàm chán ghé vào lan can, nhìn thấy bọn họ ánh mắt sáng lên, cất tiếng chào hỏi: “Thời tiết nóng quá, các ngươi mặc nhiều như vậy không khó chịu sao?”

Cô gái khẽ cười: “Đa tạ cô nương quan tâm, nô tỳ không nóng.”

Thiếu niên bên người nàng đột nhiên nghiêng đầu nói thầm điều gì đó, cô gái đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức tỏ vẻ vô cùng vui sướng, ánh mắt nhìn Phượng Tây Trác lập tức khác hẳn.

Phượng Tây Trác dựng thẳng lỗ tai cũng chỉ mơ hồ nghe được loáng thoáng vài chữ: ‘Công tử… bức họa’.

“Xin hỏi…” Cô gái dưới sự giựt dây của thiếu niên bên cạnh đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy phía sau nàng, Thu Nguyệt dưới được Ánh Hồng và Mục Thiên hộ tống, che mặt bước ra, thân thể yếu ớt ở trong gió nhẹ nhàng như muốn tung bay.

“Cung nghênh Thu Nguyệt cô nương.” Cô gái cùng thiếu niên lập tức trở nên nghiêm túc, hành lễ nói.

Gót sen của Thu Nguyệt uyển chuyển rời thuyền, thướt tha yểu điệu kéo lại ánh mắt của không ít khách khứa đang muốn bước lên xe ngựa.

“Trưởng Tôn công tử mời, Thu Nguyệt vô cùng vinh hạnh.” Hoa dung đẹp đẽ như ánh trăng giấu sau lớp lụa mỏng, lời nói nhỏ nhẹ như chim hoàng oanh.

Thiếu niên nhìn một tay của mỹ nhân vươn ra, ngượng ngùng nghiêng người nhường đường: “Xin mời Thu Nguyệt cô nương.”

Thu Nguyệt hơi hơi vuốt cằm, dưới sự nâng đỡ của Mục Thiên đi vào trong xe ngựa. Ánh Hồng quay đầu, thấy Phượng Tây Trác còn đang nằm úp sấp ở trên thuyền tội nghiệp nhìn bọn họ, tức giận nói: “Còn không mau đuổi kịp.”

Ánh mắt ảm đạm của Phượng Tây Trác lập tức biến thành ánh lửa hừng hực, vội vàng vọt từ trên thuyền xuống.

Cô gái khẽ đảo mắt một cái, ngăn ở phía trước nàng, nói: “Xe ngựa nhỏ hẹp, xin mời vị cô nương này đi một chiếc xe khác.”

Phượng Tây Trác nhìn nàng, lại nhìn chiếc xe ngựa xa hoa rõ ràng có thể chứa đến bảy tám người, ngón tay buồn bực kéo kéo bộ quần áo nha hoàn trên người. Quả nhiên là người phải dựa vào quần áo, phật phải dựa vào kim trang. Đều do Ánh Hồng sống chết không muốn cho nàng mượn quần áo, làm hại nàng ngay cả làm người hầu đều không đủ tư cách.

Cô gái quay sang nói với thiếu niên: “Huynh đi trước, ta theo sau liền.”

Buồn bực của Phượng Tây Trác vơi đi hơn nửa. Đạo đãi khách của Trưởng Tôn thế gia cuối cùng cũng tạm được, ít nhất không vứt nàng một mình ở chỗ này.

Ánh Hồng do dự nhìn Thu Nguyệt, Thu Nguyệt lại đã chui vào trong xe ngựa. Mục Thiên ngồi ở vị trí của cô gái lúc nãy, cùng thiếu niên song song đánh xe.

Nhìn xe ngựa lục tục rời khỏi bến tàu, trong lòng Phượng Tây Trác suy nghĩ trăm chuyện. Rõ ràng có rất nhiều nô bộc nhìn qua cũng không khá hơn nàng là bao có thể cùng chủ nhân lên xe, hơn nữa có xe còn rất đông người, vì sao chỉ một mình nàng bị giữ lại? Nhớ tới vừa rồi thiếu niên ghé vào bên tai cô gái nói gì đó. Chẳng lẽ… Nàng được vẽ lên bức họa để truy nã?

Cô gái thấy nàng thật lâu không nói, chủ động thăm hỏi: “Cô nương thoạt nhìn khí chất bất phàm, không biết đại danh là gì?”

Phượng Tây Trác nói: “Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến.”

Cô gái nói: “Cô nương thoạt nhìn không giống người của Bách Hoa Châu.”

Phượng Tây Trác nói: “Ha ha, thật không? Người không thể chỉ nhìn tướng mạo.”

Cô gái che miệng cười nói: “Cô nương nói chuyện thật thú vị. Có điều vì sao phải mặc quần áo của nam bộc?”

Phượng Tây Trác quay một vòng nói: “Sở thích đặc biệt.”

Nụ cười của cô gái càng sâu, “Càng nhìn càng thấy cô nương không giống người của Bách Hoa Châu.”

Phượng Tây Trác hỏi ngược lại: “Vậy ngươi cảm thấy ta giống người nào?”

“Ừm, Tự Tại sơn?” Trong mắt cô gái hiện lên một chút giảo hoạt.

Phượng Tây Trác cố nén đắc ý, khiêm tốn thỉnh giáo: “Làm sao nhìn ra được?”

“Trực giác.”

Có quỷ mới tin ngươi. Phượng Tây Trác lắc đầu nói: “Sai lệch ngàn dặm.”

Lúc này, lại có hai chiến thuyền chậm rãi tiến đến, đều là quan thuyền.

Phượng Tây Trác nhìn Thượng Tín và Thượng Truân đứng ở đầu thuyền, trong lòng âm thầm kêu khổ. Tự lần đó, thuyền Thượng Truân chậm rãi giảm tốc, rời khỏi đội ngũ hộ hoa, không ngờ nàng lại chạm mặt ở đây.

Thuyền càng đến càng gần, khoảng chừng cách hai ba trượng, Thượng Truân tung người nhảy khỏi thuyền đáp xuống trước mặt các nàng, “Tiểu thư nhà ngươi đâu?”

“Mới vừa đi.” Phượng Tây Trác tốt bụng chỉ cho một con đường, “Hiện tại đuổi theo, tuyệt đối kịp.”

Cô gái thấy hắn mặc long bào, vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tỳ tham kiến Thuận Bình vương.”

Phượng Tây Trác lại một lần nữa chậm chạp, từ từ cúi thấp người xuống, hàm hồ nói: “Tham kiến Vương gia.”

Thượng Truân không để các nàng đứng dậy ngay, mà là hỏi: “Làm sao ngươi biết ta là Thuận Bình vương?”

Cô gái cười nói: “Khí chất của Vương gia tự nhiên mà thành, vạn người có một, nô tỳ có mắt không tròng, cũng quyết không nhận sai.”

Khóe miệng Thượng Truân khẽ nhếch.

Phượng Tây Trác thầm nghĩ trong lòng: Câu này cũng tuyệt đối là ma quỷ.

“Vậy ngươi có nhận được bổn vương?” Thượng Tín cũng chậm rãi đi tới.

Cô gái nói: “Nô tỳ tham kiến Kiêu Dương vương.”

Phượng Tây Trác đang suy nghĩ có phải học tập cúi đầu hô tiếp hay không, đã nghe thấy Thượng Tín nói: “Cũng có chút mắt nhìn, đều đứng lên đi.”

“Tạ ơn Vương gia.” Cô gái vui vẻ kéo Phượng Tây Trác đứng lên.

Thượng Truân có thâm ý nhìn hắn nói: “Không ngờ Tín đệ vẫn là người thương hoa tiếc ngọc.”

Khuôn mặt của Thượng Tín cứng đờ, không được tự nhiên quay đầu nói: “Quận chúa còn đang ở trên thuyền.”

Lúc này, một chiếc thuyền quan khác cũng đã cập bờ.

Thượng Truân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đa tạ Tín đệ nhắc nhở.” Sau đó phất tay áo đi về phía thuyền cập bến.

Thượng Tín vẫn đứng im tại chỗ.

Hiện tại giả điên hay là giả ngốc đây? Trong đầu Phượng Tây Trác loạn vô cùng.

Cô gái nhìn hai người, chậm rãi lui vài bước.

Lại thêm hai chiếc xe ngựa của Trưởng Tôn gia rầm rộ đến, giống hệt như lúc trước, đến trước thuyền thì đồng loạt ngừng lại.

Cô gái với  với một cô nương khác ở trên xe, cô nương kia lập tức nhảy xuống khỏi xe.

“Cô nương, chúng ta đi thôi.” Cô gái nhìn về phía Phượng Tây Trác hô lên.

Thượng Tín lại được một thiếu niên mời đến một chiếc xe ngựa khác.

Phượng Tây Trác rón ra rón rén dựa vào xe ngựa, đang muốn nhảy lên trên, chợt nghe thấy Thượng Tín ngập ngừng hỏi: “Không thể ngồi một chiếc sao?”

Không thể, không thể, không thể… Phượng Tây Trác dùng ánh mắt vô cùng nhiệt liệt nhìn thẳng cô gái.

Cô gái mỉm cười nói: “Vương gia muốn ngồi chung với vị cô nương này sao?”

Phượng Tây Trác cảm thấy lưng bị hai ánh mắt dán chặt, lập tức làm bộ ngẩng đầu nhìn trời.

Giây lát, “Ai nói!” Ngay sau đó là một loạt tiếng bước lên xe, rầm, cửa xe bị đóng thật mạnh. Người hầu đứng ở bên thuyền chờ thấy hắn lên xe, cũng dùng hết sức bình sinh chạy tới.

Cô gái quay đầu nhìn phía Phượng Tây Trác, “Cô nương, mời lên xe.”

Phượng Tây Trác vội vàng chui vào. Đóng cửa lại, nàng vén lên rèm cửa sổ, ló ra nửa cái đầu.

Trên thuyền của Cảnh Hi quận chúa, xuất hiện một chiếc kiệu quan màu vàng nhạt, nâng kiệu là bốn nữ tử dáng người uyển chuyển, chỉ thấy các nàng nhẹ nhàng nhún chân, đã mang cả người và kiệu từ trên thuyền sang đến bờ. Tư thế tuyệt đẹp như thiên nữ hạ phàm.

Thượng Truân đi theo phía sau các nàng, ngược lại giống như người hầu.

Bên ngoài cửa xe, khóe miệng cô gái cong cong nở nụ cười, dùng giọng nói mà người bên ngoài khó nghe,  nói: “Phượng cô nương, lên đường thôi.”

*Leo: Trời ơi, sao ta thích anh Tín quá, ngoài cứng trong mềm vốn là hình mẫu lý tưởng của ta mà, tiếc là… anh không phải nam chính… huhu

Nhưng không sao, nam chính sắp lên sàn rồi, ta cũng yêu anh ấy lắm lắm. Hãy tin tưởng và ủng hộ ta đi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status