Sổ ngũ phụng thiên

Chương 47: Bán nguyệt yến [hạ]



Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Tiếng tiêu trầm thấp uyển chuyển, như đau khổ tương tư. Trong lúc giật mình, lại giống như một cô gái ai oán đứng ở bờ sông, dung nhan như họa lại gầy yếu, nghĩ mình lại xót cho thân. Tiếng tiêu dần yếu, tiếng sáo lại nổi lên, trong trẻo cao vút, giống như khi cô gái đang bi thương u oán, một thiếu niên xuất hiện ở bờ bên kia, nhìn nàng dùng khúc nhạc để gửi tâm tình.

Tiêu sáo hợp làm một, càng lúc càng gần.

Phượng Tây Trác cũng học mọi người ngẩng đầu nhìn xung quanh. Bước vào nội đường là hai nam tử cao to tuấn mỹ. Người chấp tiêu mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt kiêu căng. Người thổi sáo môi dày tai rộng, nở nụ cười yếu ớt. Tuy là nam tử, lại diễn dịch tơ tình dây dưa nam nữ vô cùng nhịp nhàng ăn khớp, khiến người nghe quên đi thế tục.

Phượng Tây Trác nhỏ giọng nói: “Vì sao hai nam nhân lại thổi ‘Uyên Ương dẫn’?”

Uyên Ương dẫn là danh khúc tiền triều, kể về một đôi nam nữ mến nhau ở bờ sông, mượn hình ảnh uyên ương để thể hiện tình yêu, cuối cùng những có tình đã thuộc về nhau, có thể nói sang hèn cùng hưởng.

To con thấy hai người đến gần, chỉnh giọng nói đến mức thấp nhất giải thích: “Bọn họ là Tào Mạnh An, Chu Thanh Huyền.”

Phượng Tây Trác trừng mắt nhìn, “Thế thì sao?” Tên gọi là gì, cũng là nam nhân.

To con xê dịch thân thể về phía nàng, lại giống như nhớ ra cái gì nhìn thoáng qua bàn bên cạnh. Thấy cô gái nữ phẫn nam trang vẫn đang say mê trong nhạc khúc giống mọi người, không chú ý bên này, mới an tâm nói: “Bọn họ được gọi là Tiêu Sáo nhị mỹ, danh khí không thua Tam đại hoa khôi của Bách Hoa Châu.” Nói xong, lại tò mò hỏi, “Phượng cô chẳng lẽ chưa từng nghe qua?”

Nhị mỹ? Nghe rồi mới kỳ quái. Phượng Tây Trác nhìn tuấn dung tuổi trẻ đàng hoàng của bọn họ, bất giác sợ run cả người.

Tiếng tiêu cùng tiếng sáo hòa quyện vào nhau. Cảnh tượng đôi nam nữ thầm thương mến nhau được khắc họa vô cùng sống động.

Âm nhạc du dương cộng hưởng, khách khứa đang ngồi ở đây phần lớn đều đã cưới thê lập thiếp, kinh nghiệm phong nguyệt không thiếu, nhưng tình cảm đơn thuần ngây ngô, trong tiếng nhạc vẫn khiến không ít người nhớ lại.

Chỉ có Phượng Tây Trác đối cảm tình không hiểu biết, trong lòng lại nhớ đến Thu Nguyệt chưa lộ diện, có chút không kiên nhẫn.

May mà Uyên Ương dẫn cũng không dài, đến khi Phượng Tây Trác ngáp cái thứ sáu rốt cục chấm dứt.

Tào Mạnh An cùng Chu Thanh Huyền chắp tay thi lễ với bàn chủ, sau đó nhanh nhẹn rời đi, tiêu sái phi phàm.

Lão bà dưới sự nâng đỡ của phụ nhân trung niên cẩn thận đứng lên, xua tay cười nói: “Rốt cuộc vẫn là già rồi, mới ngồi một lúc như vậy, thắt lưng đã mỏi như uống một ca giấm.”

Chuyện cười cực nhạt, mọi người lại vẫn cười rộ lên.

Lão bà nói: “Hôm nay là sinh nhật Nguyệt Sắc, các ngươi ở lại chung vui với nó, lão thân phải đi nghỉ ngơi trước.” Sau đó chuyển hướng về phía các lão bằng hữu, “Các ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi, bằng không con cháu biết, đau lòng lại trách lão thân chậm trễ, không hiểu nhân tình.”

Lão hữu tự nhiên lắc đầu liên tục, có điều cuối cùng cũng lục tục đứng dậy.

Chờ sau khi những tiền bối đều đã rời đi, nội đường khôi phục vài phần náo nhiệt ầm ĩ.

Ca múa lại vang lên. Phượng Tây Trác nhìn ngắm ca cơ không có tiêu chuẩn như Bách Hoa Châu và Tiêu Sáo nhị mỹ, biết vì làm vui lòng lão tổ tông của Trưởng Tôn gia, trò hay đều biểu diễn trước tiên, chỉ là vì sao không thấy Thu Nguyệt?

Nàng theo bản năng nhìn về phía Thượng Truân, hắn đang tán gẫu đến quên cả sự đời. Nhưng vừa rồi rồi nụ cười xấu xa của hắn lại khắc sâu trong đầu nàng, càng nghĩ càng cảm thấy như là cười gian sau khi thực hiện được trò đùa. Bất an ở trong lòng càng lúc càng lớn.

Lục Quang vừa vặn đi đến phía bàn của nàng, “Phượng cô nương, Trưởng Tôn công tử sai nô tỳ tới hỏi cô nương có tận hứng hay không?”

Phượng Tây Trác giữ chặt nàng, nhẹ giọng nói: “Vì sao Thu Nguyệt không tới?”

Lục Quang sửng sốt một chút, khẽ đảo con ngươi nói: “Hôm nay ca múa là chính, Thu Nguyệt cô nương tự nhiên không cần xuất hiện.”

Nhưng hôm nay là sinh nhật Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, nàng tuyệt đối không thể vắng mặt: “Mang ta đến Vi Hương viện.”

Lục Quang lộ vẻ khó xử.

Lúc này Phượng Tây Trác mới nhớ ra Tử Khí không ở, nhiệm vụ hầu hạ Trưởng Tôn Nguyệt Sắc ở trên người nàng, nhân tiện nói: “Không sao. Ta đi ra bên ngoài tìm một người dẫn đường cũng được.”

Lục Quang nghĩ nghĩ nói: “Cô nương chờ ta đi báo cáo công tử.”

Nàng rời đi còn phải báo lại cho Trưởng Tôn Nguyệt Sắc? Phượng Tây Trác cảm thấy chính mình hết sức quan trọng rồi. 

To con ngẩng đầu, “Phượng cô và Lục Quang cô nương rất quen thuộc sao?”

Phượng Tây Trác không yên lòng thuận miệng nói: “So với miếng thịt trên chiếc đũa của ngươi còn quen hơn.”

To con cắn một miếng thịt, cảm thán nói: “Quả nhiên rất quen thuộc.”

Lục Quang quay lại, “Phượng cô nương, mời.”

Phượng Tây Trác quay đầu nhìn Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, thấy hắn một mình ngồi ở bàn, kinh ngạc nói: “Trưởng Tôn công tử làm sao bây giờ?”

Lục Quang nói: “Công tử đều có an bài, Phượng cô nương không cần lo lắng.”

Phượng Tây Trác nhớ tới thân thủ nhanh nhẹn của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, xác thực không tới phiên nàng lo lắng, yên tâm mà đi ra ngoài.

Đi đến bên ngoài, sớm có xe ngựa chờ.

Lục Quang cùng Phượng Tây Trác lên xe. Vó ngựa kéo bánh xe, lộc cộc đi trong đêm vắng.

Vi Hương viện là một viện nằm gần với nội phủ. Thu Nguyệt, Hải Đường, Vũ Vô Hạ ở cùng một chỗ.

Khi Phượng Tây Trác cùng Lục Quang đến nơi, toàn bộ sân yên lặng như tờ. Hiển nhiên Hải Đường và Vũ Vô Hạ còn chưa trở về.

Trong không khí có tiếng khóc vô cùng nhỏ.

Lục Quang thấy Phượng Tây Trác đột nhiên chuyển hướng, đi về phía sau núi giả, không khỏi hỏi: “Phượng cô nương?”

Phượng Tây Trác đưa tay lên miệng làm tư thế xuỵt.

Phía sau núi đá giả lởm chởm, trong hang cao bằng nửa người, có một cô gái đang vùi đầu khóc.

Phượng Tây Trác tới gần vài bước, thấp giọng kêu: “Ánh Hồng?”

Ánh Hồng run lên, ngẩng đầu, hai con mắt đỏ như đèn lồng, trũng đến nỗi không mở ra được, “Tiểu Phong?”

Phượng Tây Trác thấy nàng như thế càng cảm thấy bất an, nắm chặt tay nàng hỏi: “Sao ngươi lại ở trong này? Xảy ra chuyện gì?”

Ánh Hồng che miệng nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy nước mắt, “Tiểu thư…” Ánh mắt lại liếc đến Lục Quang ở phía sau, ngón tay đặt trong bàn tay Phượng Tây Trác đột nhiên run rẩy, “Nàng là…”

Lục Quang cười tủm tỉm nói: “Nô tỳ là nha hoàn của Trưởng Tôn gia, kêu Lục Quang.”

Phượng Tây Trác nghe nàng nói một nửa, không khỏi vội la lên: “Ngươi vừa rồi nói tiểu thư làm sao?”

Ánh Hồng cúi đầu nói: “Tiểu thư… thân thể tiểu thư không thoải mái.”

Rõ ràng là nói có lệ.

Lại nghe Lục Quang nói: “Ta đi gọi đại phu.”

“Không cần.” Ánh Hồng kéo tay Phượng Tây Trác vội nói, “Tiểu Phong là tiểu nhị của tiệm thuốc, trước kia tiểu thư cũng đã được nàng chẩn trị, có nàng ở đây là được rồi.”

Phượng Tây Trác ngẩn ra, do dự có nên nói là Lục Quang đã biết thân phận của nàng.

Lục Quang thản nhiên cười, “Vậy ta đến phòng bếp nấu bát súp. Thu Nguyệt cô nương giao cho Tiểu Phong cô nương.”

Phượng Tây Trác thấy nàng không vạch trần, cũng chỉ phải tiếp tục đâm lao theo lao.

Chờ Lục Quang đi rồi, Ánh Hồng mới chui ra khỏi động, dùng tay áo lau mắt.

Phượng Tây Trác gấp gáp: “Rốt cuộc tiểu thư làm sao vậy?”

Ánh Hồng lau mắt một chút, sau đó kéo nàng đi về phía đông phòng.

Phượng Tây Trác không biết đi bao xa, càng đi càng nóng lòng như lửa đốt, một đường không ngừng hỏi. Ánh Hồng chỉ nghe không đáp, ngẫu nhiên bị hỏi nóng nảy, lại khóc nức nở hai tiếng. Phượng Tây Trác không thể làm gì hơn, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trong sương phòng thắp đèn.

Trương lão cùng Mục Thiên một trái một phải canh giữ trước cửa, thấy các nàng tiến vào, Trương lão vội hỏi nói: “Không phải ngươi đi múc nước sao?”

Ánh Hồng cả kinh nói: “Thôi chết.” Dứt lời, xoay người lại đi ra ngoài.

Mục Thiên nhìn Phượng Tây Trác, trong mắt chỉ có sự đề phòng, “Ngươi tới làm cái gì?”

Phượng Tây Trác cười làm lành nói: “Ta đến thăm tiểu thư.”

“Nếu đã đi rồi còn trở về làm gì.” Mục Thiên lạnh lùng nói.

“Thật ra ta không rời đi, chỉ là vì…”

Mục Thiên liếc nhìn nàng, nói, “Lại muốn bịa chuyện sao?”

Phượng Tây Trác cắn môi dưới, lúc trước quả thật là lừa bọn họ, điểm ấy không thể cãi lại: “Vô luận ta từng nói cái gì, ít nhất cảm kích của ta với tiểu thư là thật.”

Mục Thiên trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, sắc mặt thoáng dịu đi, “Ngươi đi đi, ý tốt của ngươi ta sẽ chuyển cáo cho tiểu thư.”

Phượng Tây Trác có chút tức giận, “Mục đại gia, ta nghĩ khách của Thu Nguyệt tiểu thư còn không tới phiên ngươi đuổi?”

Trương lão thấy không khí càng lúc càng khẩn trương, vội hoà giải nói: “Các ngươi mỗi người nói ít đi một câu, chuyện chính trước mắt là nên an ủi tiểu thư như thế nào.”

Mục Thiên lộ ra sát khí, “Loại sự tình này phải an ủi thế nào? Báo thù mới là cách tốt nhất!”

Phượng Tây Trác gấp đến độ nhảy dựng lên, “Thu Nguyệt rốt cuộc thế nào!”

Đột nhiên, Ánh Hồng từ bên ngoài vội vàng chạy vào, thở không ra hơi nói: “Sầm tổng quản cùng Hải đường, Vũ Vô Hạ đến đây.”

Mục Thiên nhíu mày. Sắc mặt Trương lão cũng vô cùng khó coi.

Phượng Tây Trác thừa dịp bọn họ không chú ý, lắc mình đi tới trước của phòng, nhanh chóng đẩy cửa bước vào, nhanh tay đóng cửa, làm liền một mạch.

Không kịp đắc ý, đến khi nàng xoay người, cả người lại giống như bị một chậu nước đá hắt vào, lạnh run từng trận. Trong phòng, Thu Nguyệt đang nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng như độc xà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status