Sổ ngũ phụng thiên

Chương 62: Giết hổ lang [thượng]



Gió đêm nhè nhẹ thổi, làm lay động những chiếc lá sen trên mặt ao, đóa hoa trắng như tuyết, nhẹ nhàng đung đưa.

Trên giường đá bên cạnh ao, Nam Nguyệt Phi Hoa nhàn nhã nằm ngang. Ống tay áo đỏ như mây, tóc đen như sương, phong tình vô hạn, yêu mị hơn cả hoa bên hồ.

Một hồ lô rượu từ trên trời giáng xuống, hắn tiện tay bắt lấy, mở nút bình ngửi hỏi: “Thanh nhưỡng của Thủy Thượng Cư?”

Thượng Vũ Nhạc chậm rãi bước xuống từ trên đường nhỏ, áo đen như mực, tú lệ vô song, “So với Giai nhưỡng của Nam Nguyệt quốc thì thế nào?”

“Giống như rượu Quỳnh và nước thôi.”

“Giải thích thế nào?”

Nam Nguyệt Phi Hoa chậm rãi uống một ngụm, “Không có rượu Quỳnh, chỉ có tiếc nuối. Không có nước, chỉ có chết.”

Thượng Vũ Nhạc ngồi xuống giường đá bên cạnh hắn, thở dài nói: “Quả là tha hương hoàng kim trăm vạn, không bằng một bát cơm nhà.”

Nam Nguyệt Phi Hoa quay đầu nhìn chằm chằm nàng, “Thượng đại vương gia đâu?”

“Tất nhiên là đã dẫn theo ái thê trở về kinh.”

“Ừ, đúng là yêu vợ.” Miệng hắn cong lên, như cười mà không phải cười.

Thượng Vũ Nhạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi thưởng thức hắn?”

“Tại sao lại không chứ? Khó có kẻ hữu dũng vô mưu như thế. Nếu Đại Tuyên nhiều thêm vài Vương gia như vậy, giấc mộng nữ đế của nàng sẽ rất nhanh trở thành hiện thực.”

“Ít nhất vẫn còn Thượng Tín.”

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, tóc mai vén bên vành tai rủ xuống, “Đáng tiếc, một cây làm chẳng nên non.”

Thượng Vũ Nhạc mím môi cười. Nhìn không ra đồng ý hay phủ nhận.

“Thu hoạch ở Phàn Châu thế nào?”

“Trưởng Tôn thế gia của cải trăm vạn, không hổ danh là Thủ phủ của Đại Tuyên.”

“Sản nghiệp dưới danh Trưởng Tôn gia vô số, luôn có các mối làm ăn với Tây Hoang, Bắc Di, ngay cả trong Nam Nguyệt quốc bọn họ cũng có không ít chi nhánh tiền trang. Danh gọi Thủ phủ tự nhiên không phải chỉ cho sang.”

“Gia chủ hiện tại là một người mù.”

“Trưởng Tôn Nguyệt Sắc không bước chân ra khỏi cửa, lại quản lý khối sản nghiệp đồ sộ như thế gọn gàng ngăn nắp, có phải người mù hay không cũng không quan trọng.” Hắn ngửa đầu uống rượu, giọt rượu trong suốt theo khóe môi trượt xuống, đọng lại ở góc áo.

Thượng Vũ Nhạc dùng tay áo lau đi vết rượu bên miệng hắn, lạnh nhạt nói: “Nếu hắn là một người mù không biết võ công thì sao?”

“Trưởng Tôn thế gia giàu có là thế, biết bao nhiêu kẻ đồng ý bán mạng vì hắn, cần gì phải học võ?”

“Xem ra, hắn chỉ là một thương nhân.”

Nam Nguyệt Phi Hoa liếm liếm chút rượu còn sót lại bên môi, nói: “Đó chẳng phải mục đích hắn tổ chức Bán Nguyệt yến hay sao?”

“Hắn không muốn cuốn vào sự phân tranh của thiên hạ?” Thượng Vũ Nhạc khẽ thở dài.

Nam Nguyệt Phi Hoa hơi nhíu mi, nửa tiếc hận nửa trêu chọc nói: “Ừ, như thế thật sự là đáng tiếc. Xét về gia thế, năng lực, bộ dạng, Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đều là sự lựa chọn tốt cho vị trí Hoàng phu.”

“Trưởng Tôn Nguyệt Sắc ái mộ Phượng Tây Trác.”

“Ồ?”

Nàng liếc nhìn hắn, “Thật ra, xét về gia thế, năng lực, bộ dạng, ngươi cũng không kém.”

Hắn híp mắt quơ quơ hồ lô, “Có lẽ, ta cũng ái mộ Trác nhi.”

Nàng duỗi tay chống cằm, nụ cười nhàn nhạt, “Như thế thì thật khéo. Trong Tứ đại công tử, lại có ba người vì Phượng Tây Trác mà khom lưng.”

Nam Nguyệt Phi Hoa uống nốt chỗ rượu trong hồ lô.

“Nếu có một ngày, ta ngồi trên ngôi cửu ngũ, ngươi sẽ ở lại sao?” Gió đêm đứt quãng, thổi bay giọng nói của nàng ra bốn phía, như có như không.

Nam Nguyệt Phi Hoa đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao, cười yếu ớt: “Nếu có ngày ta trở lại Nam Nguyệt đăng cơ, nàng sẽ đi theo ta sao?”

Trên đời này có rất nhiều chuyện, chưa bắt đầu, đã chấm dứt.

Có rất nhiều người, ngay từ khi quen biết, đã có một kết cục nhất định.

“Có lẽ đến ngày đó, ta sẽ tự mình lãnh binh nam hạ, thu Nam Nguyệt vào bản đồ Đại Tuyên.” Nàng cười dịu dàng, nhưng ý lạnh trong lời nói lại hoàn toàn tương phản.

Nam Nguyệt Phi Hoa chậm rãi ngồi dậy, vén tóc đen quấn quanh vạt áo về phía sau đầu, “Ồ? Như thế bản Thái tử, mỏi mắt mong chờ.”

Tõm.

Hồ lô rơi xuống ao sen, nghiêng ngả hai cái, lẳng lặng nằm ở bên dưới lá sen.

“Xem ra thế cục thiên hạ, sẽ chẳng khác gì nước ao này, im ắng không có gì hứng khởi.” Nam Nguyệt Phi Hoa duỗi tay khua loạn mặt nước.

“Chưa chắc.”

Hắn thu tay lại, nghiêng người về phía nàng, ánh nước lấp loáng phản chiếu trong con ngươi, rạng ngời rực rỡ, “Nàng lại chuẩn bị ra tay với nơi nào?”

“Ngươi nói xem?”

Hắn trừng mắt nhìn, “Phàn Châu.” Không phải nghi vấn, là khẳng định.

“Phàn Châu ở phía nam Tần Châu, phía bắc Tân Ung, phía tây Thụy Châu, nằm trong sự bao bọc những vùng khác của ta. Trưởng Tôn thế gia lại phú giáp thiên hạ. Địa thế thuận lợi như vậy, sức hấp dẫn như vậy, ngươi cảm thấy ta không nên ra tay sao?”

“Trưởng Tôn Nguyệt Sắc dùng Bán Nguyệt yến để triển lãm tài lực với thiên hạ, ý là ‘không dễ chọc’. Lấy diện mạo vốn có tuyên cáo với thiên hạ, ý là ‘không nên chọc’.” Lời giải thích của hắn không giống nhắc nhở, ngược lại giống khiêu khích.

Thượng Vũ Nhạc cong khóe miệng, nói: “Không sai, người trong thiên hạ đều cảm thấy Trưởng Tôn Nguyệt Sắc không dễ chọc cũng không nên chọc, có điều, chính bởi vì người trong thiên hạ đều nghĩ như vậy, cho nên ta cố tình làm ngược lại. Dù sao có thể nắm thiên hạ này, chỉ có một người. Ta sẽ trở thành một người không giống những người còn lại đó.”

“Chậc chậc, đủ ngông cuồng.” Nam Nguyệt Phi Hoa quay đầu, ngón tay khẽ nhấc cằm dưới của nàng, “Có điều… Chính vì điểm này, khiến cho người khác không thể chối từ.”

Nàng cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt dưới hàng lông mi thật dài của hắn, “Ngươi không phản đối?”

Hắn ngẩng đầu, cười đến câu hồn đoạt phách, “Nguyện làm tiên phong. Có điều…” Hắn vòng hai chân lên, vạt áo trượt xuống, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, chậm rãi chuyển thân thể đến bên người nàng, cổ tay chống ở vòng eo của nàng, cả người như vòng lấy thân hình vẫn ngồi yên bất động của nàng, “Một đêm trăng sao, khung cảnh tươi đẹp thế này, lại nói mấy chuyện đánh đánh giết giết, không khỏi rất mất phong tình.”

Thượng Vũ Nhạc nắm lấy một đoạn tóc dài ở trên vai hắn, giọng nói đột nhiên trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, khó phân biệt nam nữ, “Nhưng bản thế tử, xưa nay không có hứng thú với nam sủng.” Nàng đứng lên, sợi tóc ở trong tay bay xuống.

Ý cười của hắn vẫn không giảm, thản nhiên nằm trở lại giường đá.

*

Quyên Châu chính là một trong năm châu bảo vệ Đế Châu. Trong năm châu, có Thích Châu và Thắng Châu tiếp giáp với Bắc Di, bao năm qua chịu đủ khổ chiến, có rất ít liên quan kinh tế với Đế Châu. Đại Ung và Tân Ung tuy rằng cách đã bị phân tách, nhưng dù sao cũng từng cùng một châu, chiếu ứng lẫn nhau đương nhiên những châu khác không thể so sánh với. Miễn Châu từ khi khai quốc tới nay, đã là đất phong của Lam quận vương, mấy năm gần đây ngoại từ danh phận, đã sớm trở thành một nơi độc lập. Chỉ có Quyên Châu, trước kia là đất phong của Tuyên đế, từ sau khi hắn đăng cơ, Đế Châu và Quyên Châu được thông thương dễ dàng, quan hệ như keo như sơn.

Hiện tại mỗi châu đều có một tâm tư, bụng dạ khó lường, duy chỉ có Quyên Châu và Đế Châu, vẫn nằm trong sự khống chế của Hoàng đế. Nhưng đối với những hoàng thân quốc thích chỉ được sắc phong mà không có đất phong mà nói, Quyên Châu giống như vườn hoa mà bọn họ có thể tùy ý chơi đùa không cần kiêng dè.

Đám người Phượng Tây Trác càng tiến sâu vào Quyên Châu, cuộc sống của dân chúng càng khó khăn.

Nếu nói cuộc sống ở Phàn Châu phồn vinh ca múa, Thụy Châu giàu nghèo không chênh lệch, thì Quyên Châu lại ba bữa khó tìm. Đi đến nơi đây, Phượng Tây Trác và Lục Quang cũng chẳng còn tâm tình chơi đùa, ra roi thúc ngựa, hy vọng có thể sớm đến Miễn châu.

Cho dù như vậy, trên đường các nàng vẫn gặp phải cướp bóc vài lần, phần lớn đều là dân đói. Lúc đầu, Phượng Tây Trác thấy cuộc sống bọn họ không dễ dàng nên hạ thủ lưu tình, còn đưa chút lương khô ngân lượng. Ai ngờ bọn họ ăn quen bén mùi, lại tụ tập thêm càng nhiều người đến, thậm chí đánh không đi, mắng không sợ, trên người Lộ thúc Hồng thúc đã có không ít vết thương ngoài da, có hai kẻ còn mưu đồ trêu ghẹo Lục Quang.

Phượng Tây Trác không thể nhịn được nữa, giết vài tên thủ lĩnh, mới khiến bọn họ sợ tới mức giải tán, không dám vuốt râu hùm. Từ đó cũng bình an vô sự, đến trung tuần tháng chín, tới một tòa thành lớn cuối cùng ở phía đông bắc Quyên Châu. Tuy nói là thành lớn, nhưng bên trong thành Hưng Hòe vô cùng tiêu điều. Dân chúng trong thành luôn mang vẻ cảnh giác, qua lại vội vàng. Trên đường bụi cuốn mù mịt, mặc quần áo trắng đi dạo một vòng, trở về có thể nhuộm thành màu xám.

Đám người Phượng Tây Trác không có ý lưu lại, bổ sung lương khô và nước uống đầy đủ, lên xe ngựa đi thẳng đến cửa thành phía bắc.

Ra ngoài thành, trời đất trống trải, ruộng lúa mạch đã được thu hoạch bảy tám phần, lại không thấy một người nông nhân, thỉnh thoảng chỉ thấy mấy người rơm đã bị quạ mổ tơi bời đứng lẻ loi ở bờ ruộng.

Lại đi về phía trước, ruộng đồng cũng ít đi, cuối đường là một cánh rừng xanh um dầy đặc.

Hoàng thúc nhíu mày nói: “Giang hồ có câu: Thấy rừng đừng vào. Chúng ta vẫn nên đi đường vòng thôi.”

Lục Quang nói: “Cánh rừng này thoạt nhìn ngang dọc không chỉ trăm dặm, sợ là cố ý dùng để ngăn cách hai châu Quyên, Miễn. Cho dù muốn đi đường vòng cũng không được.”

Phượng Tây Trác cười nói: “Người giang hồ sở dĩ nói thấy rừng đừng vào, là sợ có người mai phục bên trong. Nhưng các ngươi đừng quên, ta là tổ tông của cường đạo. Vài trò mèo sao có thể giấu diếm được pháp nhãn của ta?”

So với Hoàng thúc cẩn thận, Hồng thúc lại là người đỉnh đạc, nghe vậy cười nói: “Đúng vậy. Dọc đường đi này chúng ta gặp phải không ít cướp bóc, có lần nào không phải thoải mái xử lý? Hoàng đại ca, sao tự nhiên huynh lại sợ bóng sợ gió như thế?”

Hoàng thúc cười khổ nói: “Ta chỉ cảm thấy cánh rừng này có điểm kỳ lạ.”

Lục Quang nói: “Kỳ lạ cũng không có cách nào, trước mắt chỉ còn con đường này.”

Phượng Tây Trác vỗ tay một cái, “Như vậy, các ngươi cưỡi ngựa chạy dưới mặt đất, ta đi trên cây mở đường cho mọi người.”

“Như vậy sao được.” Tất cả mọi người phản đối.

Phượng Tây Trác bất chấp tất cả, nhảy đến trên cây, dẫm từ chạc cây này qua chạc cây khác nói: “Ta tranh thủ thư giãn gân cốt một chút, các ngươi không cần để ý đến ta.” Dứt lời, lao về phía trước.

Đám người Lục Quang không dám chậm trễ, vội vàng giục ngựa đuổi theo.

Cây cối yên tĩnh, chim chóc thưa thớt.

Phượng Tây Trác bay nhảy một lúc giữa cánh rừng, bắt đầu cảm thấy chán nản. Nàng chủ động mở đường vốn là muốn làm chút chuyện gì đó. Dù sao cũng sắp đến Miễn Châu, vừa vặn tìm vài tên cường đạo trêu chọc. Ai ngờ, cánh rừng này lại là rừng trống. Đừng nói người ở, ngay cả dã thú cũng không thấy một con.

Vốn đang nghĩ như thế, đột nhiên phía xa vọng đến một tiếng hét, thống khổ thảm thiết, giống như dã thú kêu gào.

Phượng Tây Trác vội vàng lao về phía phát ra âm thanh, mới đi được mấy trượng, đã nhìn thấy một thi thể nam tử dưới tàng cây, da tróc thịt bong, vô số vết thương, đao, kiếm, vuốt, roi, sắt nung, gai… Miệng vết thương khác nhau, có những thứ nàng còn không tưởng tượng ra nổi. Khuôn mặt nam tử vặn vẹo, hai mắt trợn tròn, hiển nhiên trước khi chết bị tra tấn cực kỳ thống khổ.

“Đến tột cùng là ai ngoan độc như thế?” Hoàng thúc từ trong rừng chạy đến, khiếp sợ nói. Bởi vì xe ngựa quá lớn, đi lại trong rừng khó khăn, đám người Lục Quang sợ Phượng Tây Trác có việc, cho nên để Hoàng thúc đi trước tiếp ứng.

Phượng Tây Trác duỗi tay nhổ mũi tên cắm ở mắt cá chân của nam tử, vuốt văn tự khắc ở bên trên, lạnh nhạt nói: “Tể Thiệu vương.”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status