Sổ tay tiến hóa thành yêu hậu

Chương 30: Hồi phủ


Edit +Beta: Anky

Thánh chỉ đến Mục phủ, Mục Bách run rẩy tiếp nhận, cả người trước mắt đều biến thành màu đen, Từ thị ôm ngực, bị dọa suýt nữa thở không nổi, Mục Nhung ngây ngốc hỏi: "Cha, nương, tỷ của con sao lại trở thành thái tử phi?"

Mục Bách vỗ một cái lên đầu hắn, sau đó dụi dụi mắt nhìn lại thánh chỉ.

Thái giám truyền chỉ hết sức cung kính cười nói: "Mục đại nhân nhanh chóng chuẩn bị đi, đoàn xe hộ tống thái tử phi hồi phủ cũng sắp tới rồi." Nói xong, mỉm cười rời đi.

"Lão gia, người nói, người nói có thể có hiểu lầm hay không? A Hàm làm sao lại bị chọn trúng làm thái tử phi đây?" Từ thị không biết là lo hay vui, chỉ cảm thấy mông lung như vậy, Mục Song Hàm từ nhỏ đến lớn chưa từng để bà phải lo lắng qua, chỉ có chuyện nhân duyên này, thật đúng là làm cho bà bất an đến cực điểm.

"Thánh chỉ viết rất rõ ràng, làm sao có thể lầm được!" Mục Bách lắc đầu, "Việc này có chút kỳ quái, chờ A Hàm trở lại, ta phải hỏi một chút..."

Mục Nhung gãi gãi đầu, há miệng, nhịn không được nói: "Tỷ của con trở thành thái tử phi, vậy thái tử chính là tỷ phu của con? Mặc dù con cảm thấy tỷ tỷ đẹp nhất tốt nhất, nhưng thái tử sẽ thích tỷ ấy sao?"

Mục Nhung một lời trúng đích, kỳ thật đây chính là việc Mục Bách cùng Từ thị lo lắng, ý chỉ này của Văn Đế, người ngoài thấy là may mắn lớn rơi vào Mục gia, trên thực tế Mục Bách lại như nhận củ khoai lang phỏng tay... Nhạc phụ của thái tử cũng không dễ làm!

Lúc mọi người đang nói chuyện, một nha hoàn vội vã chạy tới, thở gấp nói: "Lão gia, phu nhân, bên ngoài, bên ngoài..."

"Mau mau mau!" Mục Bách nghĩ đến lời thái giám truyền chỉ, vội vàng dẫn Từ thị và Mục Nhung ra cửa, "Nhất định là A Hàm trở lại!"

Nửa con đường đều bị chặn lại, cấm quân một đường đi theo, Mục Song Hàm ngồi trong xe ngựa, đằng trước là Lạc Chiêu Dực cưỡi ngựa hộ tống, cực kỳ khí phái, dân chúng hai bên đều hưng phấn vây quanh xem.

Mục Bách vừa tới cửa liền bối rối, không phải chỉ có khuê nữ bảo bối của ông trở lại sao? Tại sao thái tử điện hạ cũng tới? Là thật vinh sủng hay ra oai phủ đầu?

Đoàn xe đến trước mặt Mục Bách, người trong phủ cùng nhau quỳ xuống chào đón, lễ nghi không giảm, Lạc Chiêu Dực vội vàng xuống ngựa đỡ nhị lão dậy, tươi cười nói: "Mục đại nhân không cần đa lễ, về sau chính là người một nhà."

Hắn một thân hoa phục tím nhạt, đầu đội ngọc quan màu tím, tóc như vẩy mực, dáng người thanh tuyển, tướng mạo càng tuấn lãng như nguyệt, dung nhan đẹp đẽ như vẽ, mắt như đầm sâu, một chút xanh u, thập phần sáng ngời, giơ tay nhấc chân thận trọng có lễ, vốn là phong thái tuyệt thế, thiếu niên tuấn dật tuyệt luân nhẹ nhàng.

Mục Song Hàm lúc này ở trong lòng oán thầm "Giảo hoạt", đây rõ ràng chính là tỉ mỉ chuẩn bị qua, nói hắn không phải cố ý ai tin, đẹp đến mức có thể trong nháy mắt hạ gục nữ nhân từ tám tuổi tới tám mươi tuổi, tỷ như... Nương nàng QAQ

Từ thị lần đầu thấy diện mạo thật sự của thái tử, lúc này vừa nhìn lập tức sợ ngây người, trong lòng tự nhủ thái tử lại có bộ dáng tốt như vậy, hơn nữa còn cực kỳ lễ phép,... Sau đó độ hảo cảm liền tăng vèo lên.

Ai cũng nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, ngày đó Mục Bách mới trở về kinh, mọi người ở đây đều mang ấn tượng "Thái tử không đáng tin”, nhưng về sau khuê nữ gặp chuyện không may, nhờ có thái tử ở trước mặt Văn Đế nói chuyện, vì vậy ấn tượng kia có chút xoay chuyển, lại thêm hôm nay thái độ nghiêm túc như này, Mục Bách thoáng thở phào nhẹ nhõm... Kỳ thật những tin đồn thái tử không đáng tin cũng là truyền nhầm sao?

"Cha, nương, A Nhung!" Mục Song Hàm vén rèm xe lên, cách biệt hơn một tháng, vừa nhìn thấy người hốc mắt liền nóng lên, đỡ xe ngựa muốn nhảy xuống.

"Ai, A Hàm, con cẩn..."

Không đợi Mục Bách nói xong, Lạc Chiêu Dực đã xoay người lại đỡ nàng bước xuống, giọng nói thân thiết ôn hòa, quả thực là lần đầu trong đời, "Cẩn thận chút."

Mục Song Hàm: "..." Mẹ nó a, thái tử bị quỷ nhập?

Mục Bách cùng Từ thị cảm thấy vui mừng bội phần, âm thầm gật đầu.

Mục Song Hàm tiếp tục lặng lẽ lau mồ hôi, quả nhiên người hoàng gia đều là đại biểu cho phái tâm cơ diễn giỏi, nàng hắng giọng một cái, "Cha, nương, đi vào rồi nói."

Mục Bách khẽ gật đầu, vội vàng đưa tay, "Thái tử điện hạ, mời."

Mọi người vào phòng khách, Từ thị phân phó người nhận một đống đồ được ban thưởng xuống, trong đó có không ít đồ trân quý do ngoại tộc tiến cống, Mục Bách nhìn lướt qua đã cảm thấy quá mức, "Bệ hạ ân điển, vi thần thực có chút thẹn."

Lạc Chiêu Dực khẽ mỉm cười, thận trọng nói: "Những thứ này đều do cô chọn lựa, so với Mục đại nhân nuôi dưỡng ái nữ hơn mười năm, đây chỉ là chút tâm ý nhỏ, thực sự không tính là gì, huống chi, đây không phải ban thưởng, mà là vãn bối tự mình hiếu kính, Mục đại nhân, Mục phu nhân cũng không cần chú ý, an tâm nhận lấy là được."

Hắn không đề cao tư thái làm người ta sợ hãi, cũng không hạ thấp tư thái làm mất phong phạm thái tử, đối với người Mục gia mà nói, có thể nói là thích hợp.

Thường nói nhạc mẫu nhìn con rể, càng xem càng thích, Từ thị cũng như vậy, bà suy nghĩ một chút, cười nói: "Thái tử điện hạ, A Hàm từ nhỏ lớn lên ở Thanh Lâm huyện, tính tình có chút hoang dã, bị chúng ta dưỡng đến hơi tùy tiện, nếu là có gì mạo phạm, mong điện hạ sau này bao dung nhiều hơn."

"Không sao, cô thích nàng như vậy," Lạc Chiêu Dực nghiêng đầu nhìn về phía Mục Song Hàm, chớp mắt, ôn nhu hỏi: "Có phải hay không, A Hàm?"

Mục Song Hàm cả người khẽ run rẩy, ngoài khét trong sống vô lực, bất quá vì để cho cha mẹ an tâm, nàng cũng không vạch trần bộ mặt thật của thái tử điện hạ, gạt bỏ tươi cười nói: "Đúng vậy, điện hạ."

Mục Nhung nhìn bọn họ ở chung "ấm áp" như thế, không khỏi ngẩn mặt nhìn Lạc Chiêu Dực, đôi mắt sáng lên, "Thái tử điện hạ, ta lần trước nhìn thấy người có một con Đại Bạch Hổ..."

"Ngươi thích?"

"Hết sức uy phong!" Mục Nhung dùng sức gật đầu.

Lạc Chiêu Dực không sao cả nói: "Vậy ngày mai, cô sai người đưa đến cho ngươi chơi vài ngày."

"Cám ơn thái tử tỷ phu!" Mục Nhung mặt mày hớn hở, hết sức vang dội gọi một tiếng.

"..." Nội tâm Mục Song Hàm muốn vẫy tay chào, đệ đệ ngươi hay thật, đệ đệ ham vui! Cho rằng Đại Bạch Hổ hung tàn là món đồ chơi sao QAQ

Mục Bách nhíu mày, "Điện hạ, tiểu hài tử không hiểu chuyện..."

"Mục đại nhân yên tâm, bạch hổ đã được thuần phục, sẽ không đả thương người," Lạc Chiêu Dực được một tiếng tỷ phu của Mục Nhung làm cho sảng khoái, vì vậy nhìn đứa nhỏ này cũng phá lệ thuận mắt, "Cô sẽ đem người thuần hổ cùng đưa đến, bé trai không cần nuông chiều quá mức, không có việc gì."

Hắn đã nói đến nước này, Mục Bách cũng không thể nói gì hơn, ngồi thêm một chút, Lạc Chiêu Dực liền đứng dậy cáo từ, Mục Song Hàm ngăn cha mẹ lại, tự mình đưa hắn tới cửa, Lạc Chiêu Dực liếc nhìn nàng: "Thấy biểu hiện thế nào?"

Mục Song Hàm thật muốn quỳ ngay, dở khóc dở cười gật đầu.

Lạc Chiêu Dực không phản bác, đang muốn nhảy lên ngựa, Mục Song Hàm bỗng nhiên lại chân thành nói: "Điện hạ, đa tạ chàng."

Lạc Chiêu Dực nói chuyện hành sự từ trước đến nay không cố kỵ gì cả, hắn nguyện ý thu liễm tính tình lại đối đãi với người Mục gia như vậy, bởi vì bọn họ là thân nhân của Mục Song Hàm...Cảm xúc không được tự nhiên này, hắn không nói, nàng có thể nào không nhận ra một phần tâm ý này?

Lạc Chiêu Dực khẽ nhướn mày, chợt xoay người ở trên mặt nàng hôn một cái, động tác cực nhanh, đợi đến khi Mục Song Hàm kịp phản ứng, chỉ thấy được bóng lưng hắn nghênh ngang rời đi.

Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, nhịn không được bật cười.

Lúc nàng trở lại phòng khách, Mục Bách đang giáo huấn Mục Nhung, Mục Nhung vừa thấy nàng trở lại liền trốn ra phía sau nàng, thò đầu ra nói: "Tỷ, cha không nói đạo lý!"

"Ta không nói đạo lý? Là ai không phân rõ phải trái, ngươi vừa nói loạn với thái tử cái gì?" Mục Bách đuổi theo hắn muốn đánh, "Còn cùng thái tử đòi Đại Bạch Hổ, ngươi đứa nhỏ cả gan này..."

"Thái tử bây giờ là tỷ phu con, không phải người một nhà sao, hơn nữa hắn rất hòa khí, cực kỳ dễ nói chuyện!" Mục Nhung cũng hơi tức, kéo Mục Song Hàm hỏi: "Tỷ, tỷ nói đúng không?"

Mục Song Hàm ngăn Mục Bách lại, cười gật đầu: "Cha, thái tử sẽ không so đo điều này."

“Con nói không so đo là không so đo? Ai," Mục Bách nhíu mày hỏi: "A Hàm, làm sao con lại bị chọn làm thái tử phi? Con cùng thái tử là thế nào?"

"Cha, chuyện này là kết cục đã định, nhiều lời cũng không có ý nghĩa, con..."

"Vậy... A Hàm, nương chỉ hỏi con một câu," Từ thị nghiêm túc hỏi: "Con là cam tâm tình nguyện sao?"

Mục Song Hàm mím môi mà cười, "Cha, nương, mọi người yên tâm, gả cho thái tử, trong lòng nữ nhi không có cái gì không muốn, thái tử hắn... Đối với con rất tốt."

Từ thị cũng đã từng này tuổi, vừa nhìn cũng biết là nàng động tâm, cũng khó trách, dung mạo tính tình thái tử đều tốt, Từ thị cũng rất hài lòng, chỉ có một chuyện, thái tử là thái tử, tương lai trong phủ chắc chắn không chỉ dừng lại một nữ nhân là Mục Song Hàm, Từ thị nhìn bộ dáng nàng mỉm cười, bỗng dưng lòng có chút chua xót, cũng không đành lòng mở miệng thêm.

Hoàng cung, ngự thư phòng.

"Không biết phụ hoàng triệu nhi thần đến, có chuyện gì?" Lạc Đình sau khi hành lễ hỏi.

Văn Đế nhìn tấu chương, không ngẩng đầu, "Trẫm đem Đào Vận chỉ hôn cho con, con có thích không?"

Lạc Đình vẫn cung kính, ấm giọng cười nói: "Phụ hoàng chỉ hôn, tất nhiên là tốt."

Văn Đế ngừng tay lại, rốt cục ngẩng đầu, đánh giá trong chốc lát, ông thầm than một tiếng, trong các con trai e rằng lão nhị là địa vị thấp nhất, nếu không phải cùng Tiểu Thất có quan hệ tốt nhất, ông cũng thường không nhớ đến Lạc Đình, nhưng không giống lão Tứ say mê thư họa, Lạc Đình rất có năng lực, giao cho hắn chuyện gì cũng đều làm tốt, nhưng vẫn không hiện không lộ, không tranh không đoạt, ngược lại mọi chuyện đều giúp Tiểu Thất.

Văn Đế cảm thấy, một người nếu có thể giả vờ, chẳng lẽ giả vờ hơn hai mươi năm?

"Lão Nhị, mặc dù mẹ đẻ con mất sớm, nhưng con thật sự là rất hiểu chuyện." Văn Đế đứng dậy đi đến trước mặt, vỗ vai hắn.

"Phụ hoàng tán thưởng, nhi thần hổ thẹn," Lạc Đình vẫn là vẻ tươi cười không thay đổi, "Nếu có chuyện gì muốn phân phó nhi thần đi làm, phụ hoàng cứ nói thẳng, nhi thần nhất định chết không chối từ."

Văn Đế gật đầu nhẹ, nhìn phía ngoài cửa sổ, "Con cùng thái tử huynh đệ tình thâm, trẫm đối với con nhất mực yên tâm, chờ trăm năm sau, nó là minh quân, con làm hiền vương, đại cục trong triều tất ổn, hiện tại trẫm đem Đào Vận gia thế hiển quý chỉ hôn cho con, giúp đỡ con một chút..."

"Nhưng trẫm có một câu muốn hỏi con," Văn Đế phút chốc quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén đâm người, "Con có thể thề vĩnh viễn không hai lòng không?"

- - Con có thể thề vĩnh viễn không hai lòng không?

Trong nháy mắt đó, Lạc Đình giật mình, sau đó không có nửa điểm do dự liền đưa tay thề: "Nhi thần thề, cuộc đời này chỉ phụ tá thái tử, vĩnh viễn không hai lòng."

Văn Đế híp mắt, chậm rãi nói: "Nếu có hai lòng, con sẽ mất đi người con quan tâm nhất trong cuộc đời, mẫu phi con ở dưới cửu tuyền không được an bình, con sẽ bị cô lập hoàn toàn, chết không tử tế!"

Dáng vẻ tươi cười của Lạc Đình ngưng trọng, cứng ngắc tại chỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status