Sói vương bất bại

Chương 238: Đóng cửa ám kình, uy lực của đồng thuật



Trả lời mấy vấn đề?

Vẫn có cơ hội sống sót?

Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên không lớn, thế nhưng truyền vào tai của đám người ông cụ mày kiếm, lại giống như âm thanh của tiên tử vậy, bọn họ mở choàng mắt, sắc mặt để lộ vẻ kích động khó có thể nói nên lời!

Có cảm giác như mới được sinh ra lần nữa!

"Tạ ơn Tiêu tiên sinh tha mạng!"

Mười người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng hít một hơi thật sâu, hướng phía bóng lưng của Tiêu Nhất Thiên cùng bái tạ, sau đó đều đứng lên, vội vã lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng đuổi theo.

Phòng khách lầu một!

Tiêu Nhất Thiên dừng bước lại, đưa lưng về phía đám người ông cụ mày kiếm, mở miệng hỏi: "Các người trước đây đi theo nhà họ Tiêu, đối với việc của nhà họ Tiêu, biết đến cũng không ít nhỉ?"

Trong lòng mọi người khẽ nhúc nhích.

Người sáng suốt đều nhìn ra, lần này Tiêu Nhất Thiên vào thủ đô, là vì tìm nhà họ Tiêu báo thù mà đến, đêm qua mới diệt nhà họ Lưu, cái này không kịp chờ nữa mà sẽ ra tay với nhà họ Tiêu sao?

"Bẩm Tiêu tiên sinh."

Lý Tứ Tường đáp: "Người tên Tiêu Quốc Nguyên này, làm người thủ đoạn độc ác, hơn nữa trời sinh tính đa nghi, chỉ có khi phải dùng tới chúng tôi, mới có thể triệu kiến chúng tôi."

"Ở trong mắt ông ta, kỳ thực cách làm việc mà chúng tôi làm việc

không khác gì với người làm của nhà họ Tiêu, đều là một bầy chó do nhà họ Tiêu bọn chúng nuôi dưỡng mà thôi, chưa bao giờ xem chúng

tôi là người mà đối đãi" "Việc vây giết ở Thành phố Hải Phòng, chúng tôi đều là bị Tiêu Quốc Nguyên hiếp bức, phải phái người đi làm việc

Lý Tử Tường nằm lấy cơ hội, đẩy tất cả lỗi lầm lên một mình người của nhà họ Tiêu, mình thì săm vai một người vô tội nhỏ bé đáng thương và người bị hại mà lên án. Đối với chuyện thể này, Tiêu Nhất Thiên cười nhạt!

"Phải không?"

Tiêu Nhất Thiên cũng không quay đầu lại hừ lạnh nói: "Vậy nên?" "Việc của nhà họ Tiêu, các người biết bao nhiêu?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Lý Tứ Tường nghe được lời của Tiêu Nhất Thiên, không dám tiếp tục nói gì hết, Vương Tốt Đông thận trọng nói rằng: "Bề ngoài của truyện này, chúng tôi đại khái đều biết, nếu như Tiêu tiên sinh muốn hỏi, chúng tôi biết gì nói nấy

"Về phần này việc tuyệt mật giữ kín không được phép nói ra này, chúng tôi sợ rằng..."

"Sợ rằng biết không nhiều lắm."

Lời nói này vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng của Vương Tốt Đông vội căng thẳng, dù sao, Tiêu Nhất Thiên đã nói trước, bọn họ đồng ý sẽ thỏa mãn Tiêu Nhất Thiên mới có cơ hội sống sót!

Mấu chốt là...

Chuyện bọn họ biết được thực sự không nhiều lắm!

Lúc này, Tiêu Nhất Thiên chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh như bằng nhìn thẳng vào Vương Tốt Đông, hừ nói: "Nói cách khác, các người đối với tôi mà nói, không hề có giá trị, đúng không?"

"Này..."

Da đầu Vương Tốt Đông tê dại, mồ hôi lạnh mới lau đi, nhất thời lại chảy ra ào ào, phịch một tiếng, lần thứ hai quỳ rạp xuống dưới chân Tiêu Nhất Thiên, vội la lên: "Tiêu tiên sinh có cái gì muốn hỏi, cứ hỏi."

"Nếu như tôi đáp không được, không cần Tiêu tiên sinh ra tay, tôi..."

"Tôi sẽ tự sát tạ tội!"

Đường đường là gia tộc nhà họ Vương đứng đầu thủ đô, lại bị một ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên, một câu nói, làm sợ đến nỗi đái cả ra quần.

Chín người còn lại cũng kinh hồn bạt vía, có cảm giác giày vò như đang bước vào quỷ môn quan. Không hề có chút khoa trương nào, một giây trôi qua mà như một năm!

"Tiêu tiên sinh."

Cuối cùng vẫn là ông cụ mày kiểm dũng cảm đứng dậy, trầm giọng nói rằng: "Nếu như Tiêu tiên sinh đã muốn hỏi, về chuyện năm năm trước nhà họ Tiêu hãm hại Tiêu tiên sinh, thật ra tôi có biết một... hai..."

"Ô?"

Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn về phía ông cụ mày kiếm. Ông cụ mày kiếm nói tiếp: "Không doi gat Tiêu tiên sinh, bảy năm trước tôi phá cảnh nhập viên män, mặc dù có thể thành công, it nhiêu cũng có gia chủ nhà họ Tiêu doi trước, cũng chính là ông nội ngài giúp đỡ"

"Tôi và ông nội ngài có chút quan hệ cá nhân, vì vậy tôi có biết một ít đối với việc của nhà họ Tiêu."

Con ngươi Tiêu Nhất Thiên hơi co lại.

Năm năm trước!

Tiêu Nhất Thiên còn là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tiêu ở thủ đô, ông nội vẫn còn sống!

Khi đó nhà họ Tiêu thủ đô, so với bây giờ thì mạnh mẽ hơn nhiều, ám cảnh viên mãn cường giả có hơn tám người, người đi theo gia tộc nhà họ Tiêu thủ đô cũng không biết bao nhiêu mà đếm, loại gia tộc nhỏ bé như nhà họ Lý, ở trong mạng giao thiệp rộng lớn của nhà họ Tiêu, là không bao giờ thấy được!

Ông nội cư nhiên lại giúp đỡ ông cụ mày kiếm phá cảnh nhập viên mãn, như thế làm Tiêu Nhất Thiên có chút ngoài ý muốn.

Sau khi ông nội chết bệnh...

Bà nội nhân cơ hội đoạt quyền, đến giúp đỡ Tiêu Quốc Nguyên, tiến hành tẩy trừ mạng giao thiếp dòng chính của ông nội dài đến hai năm, mới có thể đưa quyền to của Tiêu thị nằm gọn trong tay mình! Tám ám cảnh viên mãn cường giả, ở trong trận đại tẩy trừ đã chết

ba, chỉ còn lại có năm!

Trong cuộc chiến Nộ Giang, Tiêu Nhất Thiên đã chém giế hai người!

Hiện tại, chỉ còn lại có ba!

"Ông theo tôi."

Trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Nhất Thiên không trực tiếp mở miệng hỏi, mà xoay người bỏ đi, lên lầu, cũng không quay đầu mà nói với năm ám cảnh viên mãn cường giả rằng: "Làm phiền chư vị tiền bối trấn giữ tại chỗ này, nếu bọn họ có hành động bất thường, lập tức chém giết!"

"Được!"

Năm người đều gật đầu.

Đám người Lý Tứ Tường cũng choáng váng, không hẹn mà cùng nhìn về phía ông cụ mày kiếm. Trong lòng nói thầm, ôi chao ông cụ, ông cử như thế này mà theo Tiêu tiên sinh lên lầu, phải nói chuyện thật tốt, thành thật trả lời câu hỏi của Tiêu tiên sinh!

Chín mạng người của chúng tôi, tất cả đều ký thác trên người một mình ông đó...

Ông cụ mày kiếm đương nhiên là hiểu ý của bọn họ, gật đầu, Sol vang Bat Bại) nhanh chóng đi theo,

Trong một căn phòng lầu ba!

Sau khi Tiêu Nhất Thiên và Lang Đồng đi vào, Lang Hồn ở lại canh giữ ở cửa, ông cụ mày kiếm theo tiến vào phòng, Lang Hồn thuận tay đóng cửa phòng lại, ở ngoài cửa phụ trách bảo vệ

"Tiền bối mời ngồi."

Tiêu Nhất Thiên chỉ vào sô pha trong phòng, ý bảo nói: "Phiên tiền bối tạm thời đóng ám kình trong cơ thể mình lại, đừng nên phản kháng."

"A?"

Ông cụ mày kiếm nhất thời sửng sốt.

Không phải là trả lời mấy vấn đề sao??? Trả lời vấn đề, còn cần đóng ám kình lại???

Khó hiểu!

Làm ám cảnh cường giả, nếu ngày nào đó đóng ám kình trong cơ thể mình lại, sẽ rơi vào một loại trạng thái hư nhược cực độ, thậm chí cũng kém hơn người thường không hiểu võ đạo!

Có thể xem như là hoàn toàn giao tính mạng của mình vào tay của người khác, chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt!

"Tiền bối không muốn?"

Tiêu Nhất Thiên không có cách nào giải thích, muốn trách, chỉ có thể trách ông cụ mày kiếm này có cảnh giới rất cao, mà Lang Đồng chỉ là ám cảnh sơ kì mà thôi, nếu như ông cụ mày kiếm không đóng ám kình của mình, Lang Đồng ra tay tiến hành thi triển đồng thuật, sẽ tạo thành phản phệ không nhỏ đối với Lang Đồng, làm bản thân cô bị thương!

Trước ở cuộc chiến Nộ Giang, Lang Đồng vì Tiêu Nhất Thiên, đã liên tục thi triển cấm thuật hai lần, mắt hóa thành màu máu, đồng thời chảy ra huyết lệ, tổn hao vô cùng!

Tiêu Nhất Thiên đương nhiên không thể lại để cho cô vì mình mạo hiểm!

"Được!"

Ông cụ mày kiếm do dự một chút, tuy rằng không biết Tiêu Nhất Thiên đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng ông ta ôm cái suy nghĩ sẽ chết mà đến, chết còn không sợ, thì sợ gì đóng cửa ám kình?

Dù sao!

Nếu như Tiêu Nhất Thiên muốn ra tay với ông ta, cho dù ông ta không đóng cửa ám kình, cũng cơ bản không có cơ hội sống sót!

"Tôi đóng!"

Ông cụ mày kiếm bước đi ra trước ghế sa lon, khoanh chân ngồi xuống, sau đó hai tay để ngang trước ngực, quả quyết thôi động ám

kình, mở ra hình thức đóng cửa.

Mười mấy giây sau, sắc mặt ông ta tái nhợt! Phốc!

Đại khái qua nửa phút sau, mày kiếm lão giả đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí thể vốn vô cùng hùng hồn cũng nhanh chóng uể oải, cả người dường như già nua thêm vài tuổi!

Thoạt nhìn, như sắp hấp hối!

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, giọng nói yếu ớt ra hiệu: "Có thể

Tiêu Nhất Thiên gật đầu, sau đó ý bảo Lang Đồng: "Bắt đầu đi."

Lang Đồng đi tới trước ghế sa lon, cúi người nhìn chằm chằm ánh mắt của ông cụ mày kiếm, nhẹ giọng nói rằng: "Không nên tránh né, không nên phản kháng, cũng không nên suy nghĩ bậy bạ, nhìn vào con mắt của tôi..."

"Đúng, tốt, chính là như vậy."

Ông cụ mày kiếm và Lang Đồng bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như thế, khi ông ta thấy cặp mắt đen kịt mà thâm thúy kia của Lang Đồng thì, con ngươi không tự chủ được hơi rụt một chút, ngay sau đó liền bắt đầu có chút tan rã.

Ánh mắt của Lang Đồng, như một cái động không đáy thật lớn, đối mắt với cô, trong nháy mắt liền có cảm giác như đang rơi vào tay giặc, khó có thể tự kiềm chế!

Chưa đến mười giây, ánh mắt của ông cụ mày kiếm trở nên có chút dại ra, trong đầu lại là một đám hồn độn, ý thức cũng dần dần không rõ!

Hai phút sau!

Lang Đồng thở sâu, nói: "Lão đại, có thể hỏi rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status