Sớm sớm chiều chiều đều là anh

Chương 22


Editor: Vô Ngôn Team

Chương 22:

Chú ấy ngủ rồi?

Tùy Hi ngồi xổm lại trước người anh, tay quơ quơ trước mắt anh, không có phản ứng.

Bé mèo cọ tới cọ lui bên chân kêu meo meo, cô quay đầu ra dấu im lặng, “Đừng gọi nữa, tự đi chơi một lát đi nhé.”

Vẫn duy trì tư thế ngồi xổm dưới đất, Tùy Hi tiếp tục nhìn anh, sợ sẽđánh thức anh, hô hấp thả rất nhẹ. Cô chưa bao giờ nhìn kỹ, thì ra lông mi chú út dài như vậy, nhẹ nhàng mềm mại mà đáp trên mí mắt, dưới mắt có quầng thâm vì thức đêm, mày kiếm ở trong mộng còn nhíu lại rất sâu.

Thời gian phảng phất bắt đầu yên lặng từ giờ phút này.

Anh bỗng nhiên động đậy, dường như có dấu hiệu tỉnh lại, Tùy Hi hít sâu một hơi, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại lén lút như trộm đồ vậy, cô ngồi vào bên trái ghế sô pha, khóe mắt vẫn lén nhìn.

Không tỉnh.

Nhìn trời thở ra một hơi, trái tim nhảy lên trong lồng ngực dần chậm lại, cô ôm đầu gối chôn mặt xuống, đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình cứ như một tên ngốc.

Ừm, ngốc nghếch lắm.

Quý Cảnh Thâm từ trước đến nay ngủ không sâu, lúc này lại ngủ rất trầm.

Trong mơ có động tĩnh rất nhẹ, anh nói không rõ là cái gì, mi mắt hơi mở ra, có ánh đèn tiến vào, anh nằm một lát, rồi chậm rãi ngồi thẳng dậy.

Trên người được đắp một tấm chăn, theo động tác của anh mà chảy xuống bên hông, một loạt cảnh tượng trước khi ngủ mạnh mẽ tràn vào trong đầu, anh vốn muốn dựa ghế một lát, ai ngờ mới dựa vào liền vô cùng buồn ngủ, không hề hay biết mà nghiêng đầu ngủ.

Tùy Hi nghe tiếng, buông sách xuống: “Chú út, chú dậy rồi.”

“Ừ, đang đọc gì thế?”

“Sách giải phẫu cơ thể người,” Cô nói, “Chú đặt trên bàn trà, cháu không có việc gì làm, nên…”

Anh cắt ngang: “Hay chứ?”

“Hay ạ!”

“Lê Tấn thích xem mấy cái này, chú cũng mua mấy quyển theo.” Ở nước Mỹ lúc nhàn rỗi thì hay xem để giết thời gian, ngoài ý muốn thấy cũng không tệ lắm.

“Nếu cháu thích, trên kệ sách còn có rất nhiều, có thể mang về đọc.”

Tùy Hi có chút động tâm: “Nhưng nhiều như vậy…” Cô dù sao cũng đang học cấp ba, thời gian rảnh rỗi ít đến đáng thương, sau này xem chừng càng không có thời gian xem mấy loại sách như này.

“Vậy để ở chỗ chú út trước, sau này muốn đọc thì lại đến lấy.” Anh gợi ý.

Cô thấy cũng tốt, vui mừng nói vâng.

Dàn xếp xong bé mèo, Quý Cảnh Thâm đưa Tùy Hi về nhà.

Bé mèo có lẽ là biết chủ nhân phải đi, dính ở bên chân cô vòng qua vòng lại, dù sao mỗi ngày đều chăm sóc nên sinh ra cảm tình, bé mèo giữ lại làm Tùy Hi càng thêm lưu luyến, một chân bước ra ngoài cửa, một chân lại chậm chạp không nhúc nhích.

Cô khom lưng bế nó vào lòng, gãi gãi cằm nó nghe nó phát ra tiếng kêu thoải mái, nhắc mãi: “Thập Tam ngoan, ở chỗ chú út cũng phải nghe lời nha, tao sẽ thường xuyên tới thăm mày...”

Sờ chìa khóa xe ở ngón tay, Quý Cảnh Thâm vừa đổi giày vừa nghe cô nói chuyện, biết cô luyến tiếc, “Nếu nhớ nó, lúc nào gọi điện thoại cho chú út cũng được.”

“Thật ạ? Sẽ không phiền toái sao?"

Quý Cảnh Thâm cười nhẹ, giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello, “Sẽ không.”

Mắt Tùy Hi sáng ngời. Vậy tốt quá!

Để kịp về trước giờ bà nội nấu cơm xong, Quý Cảnh Thâm đưa cô về đến nhà. Từ chối lời mời đi lên cùng nhau ăn, anh còn có chút việc muốn xử lý, liền bảo cô tự mình đi lên.

Đến lúc tạm biệt, Tùy Hi nắm đai an toàn, mặt đỏ hồng do dự, vẫn là nói: “Chú út, lúc chú mang Thập Tam đi… làm cái đó, cũng mang cháu theo được không ạ?”

“Có thể chứ!” Quý Cảnh Thâm đồng ý, “Giải phẫu cần phải hẹn trước, thứ bảy nhé?”

“Được ạ, cuối tuần cháu rảnh hết.”

Cứ như vậy mà vui vẻ quyết định, Tùy Hi xuống xe, bước chân nhẹ nhàng vào hàng hiên.

Quý Cảnh Thâm nhìn theo cô đi xa, sau đó khởi động xe.

Nếu lúc này, hai người đều quay đầu lại, có lẽ sẽ phát hiện, trong mắt đã có bóng dáng lẫn nhau.

……

Lúc về bệnh viện, lại lần nữa đi ra đã là ba giờ chiều. Quý Cảnh Thâm đến bãi đỗ xe, xa xa cởi bỏ khóa xe.

“Chờ cậu lâu lắm rồi đó!”

Xe Lê Tấn đưa đi bảo dưỡng vẫn chưa về được, vốn dĩ định đánh xe về nhà, không ngờ trùng hợp gặp phải người đi rồi quay lại, liền tiện thể đi nhờ xe đoạn đường.

Hai người một trước một sau lên xe, Quý Cảnh Thâm mở điều hòa trong xe, không chút để ý hỏi: “Có gấp về nhà không? Tớ phải đi một nơi trước đã.”

“Đi đâu vậy?”

“Bệnh viện thú y.”

“… Đi bệnh viện thú y làm gì?”

Quý Cảnh Thâm lười trả lời cái vấn đề vô nghĩa này.

Lê Tấn xoay người: “Là về con mèo lần trước để ở nhà tớ sao?”

“Ừ.”

“Không phải đưa cho Tùy Hi làm quà tốt nghiệp sao, sao đột nhiên lại đến chỗ cậu rồi?”

“Nó đến kỳ động dục, tớ tạm thời nhận nuôi, cho nó triệt sản xong rồi bảo con bé mang về.”

Lê Tấn ồ lên, chế nhạo: “Người chú út này còn phục vụ rất chu đáo đấy, tớ đối với em gái tớ còn chưa tốt như cậu đối với Tùy Hi nữa, vừa chăm sóc vừa tặng quà, ai không biết còn tưởng rằng cậu đang theo đuổi con bé đấy…”

“Đó là ảo giác của cậu thôi.” Cả sữaphòng đều đã gặp qua Tùy Hi, gần như ai cũng đều biết anh là chú út của cô.

Nói đến đề tài này, Lê Tấn trở nên hứng thú, sắc mặt nghiêm chỉnh nói, “Nói thật, ngoại trừ tuổi tác chênh lệch hơi lớn, thật ra Tùy Hi khá tốt, nếu tớ thích tớ sẽ theo đuổi ngay.”

Lê Tấn vừa dứt lời, Quý Cảnh Thâm đột nhiên phanh lại, hai người bị đai an toàn giữ lại không bị nhào về phía trước, anh chậm rãi nghiêng đầu, “Cậu thích con bé?”

“… Tớ chỉ nói cách nói khác thôi người anh em, nghe hiểu không.” Thiếu chút nữa bị nghẹn thở không ra hơi.

Quý Cảnh Thâm thu hồi tầm mắt, im lặng một lúc lâu, vào lúc Lê Tấn cho đề tài này đã kết thúc rồi, đột nhiên mở miệng: “Đừng có đặt chủ ý lên người con bé, con bé vừa mới lên cao trung.”

“……” Lê Tấn đột nhiên cảm thấy vô lực.

Y chỉ là cho ví dụ thôi mà!!!

……

Trải qua mấy phen so sánh, Quý Cảnh Thâm chọn một bệnh viện thú y có điều kiện vệ sinh và trình độ chuyên môn tương đối cao, căn cứ vào tình huống của bé mèo, dự định vào thứ bảy hai tuần sau.

Ngày đó Quý Cảnh Thâm cũng cần đi làm, cũng may không có ca giải phẫu nào, trước tiên xin phép nghỉ, đón mèo đón người đi bệnh viện.

Tuyệt giống đối với mèo đực mà nói thì chỉ là phẫu thuật nhỏ, đối với mèo cái thì khác, cần mở khoang bụng bỏ đi tử cung và buồng trứng, hệ số nguy hiểm có cao hơn một chút.

Cũng may Quý Cảnh Thâm trước tiên giảng cho Tùy Hi một khóa, nên sắp đến giờ khắc này, cô không hoảng sợ như trước nữa.

Bé mèo sau khi tiến phòng giải phẫu năm mươi phút sau được y tá đưa ra, đánh thuốc tê còn đang ngủ, đôi mắt lại mở, đầu lưỡi lè ở ngoài miệng, bộ dáng có chút buồn cười.

“Chờ lát nữa nó có thể sẽ mất khống chế, cho các anh cái đệm trước,” Y tá cầm một cái đệm lót nhỏ đưa qua, “Đại khái còn cần nửa giờ mới tỉnh lại được, khi nào nó tỉnh anh lại gọi tôi, quan sát không có việc gì là có thể mang về nhà.”

“Cảm ơn.”

Tùy Hi ôm mèo, không rảnh tay để nhận miếng lót, Quý Cảnh Thâm đặt lên đùi mình, “Đặt lên.”

Bé mèo nằm nghiêng, tứ chi mềm mại tùy ý đùa nghịch, Tùy Hi thấy miếng lót nhỏ bị nhăn, đang duỗi tay muốn kéo lại cho phẳng, có chất lỏng màu vàng nhạt xôn xao chảy xuống, cô ngơ ngác.

“Chú, chú út……”

Quý Cảnh Thâm cảm giác được, trên đùi có một dòng nước ấm chạy xuống, anh trấn định gọi y tá tới hỗ trợ ôm mèo, Tùy Hi thấy thế, vội vàng giúp anh lấy miếng lót ra, dù đã thật cẩn thận, trên quần vẫn bị dính lên một ít, ướt một mảng.

“A……” Giờ phút này cô bất chấp cái gì, trong mắt chỉ có mảng ẩm ướt kia, tay liên tiếp giật mấy tờ giấy ăn, sờ lên đùi anh ——

Quần ướt, tay lại ấm, khăn giấy ấm cọ qua đùi anh, ở nơi bị chạm đến phảng phất có dòng điện xẹt qua, đó là một loại cảm giác kỳ dị, chưa bao giờ từng có, anh chợt đứng lên, bình thản ung dung mà cản tay cô.

“Chú đi toilet xử lý.”

Ném xuống một câu này xong, Quý Cảnh Thâm liền vội vàng rời đi, bước chân rất gấp, thoáng cái đã không thấy bóng người.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tùy Hi nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.

Tình huống gì vậy?

Bé mèo nằm nghiêng trên miếng lót một lần nữa được cô trải ra trên đùi, trên người đã dùng khăn ướt lau qua, cô nhẹ vỗ về đầu nó, đầu ngón tay lơ đãng đụng tới đùi mình, cảm giác hơi ngứa khác thường này, bỗng nhiên làm cô nhanh trí nghĩ ra.

Sắc mặt tức khắc đỏ bừng, đến lỗ tai trắng nõn cũng đỏ rực theo, cô xấu hổ túng quẫn, mãi cho đến khi y tá dặn dò xong việc xử lý tiếp theo, hai người rời đi, cũng chưa lại dám đối diện với anh.

Qua hai ngày thi châm giảm nhiệt, bé mèo cũng dần tốt lên, miệng vết thương trên bụng được rút chỉ, lại khôi phục bộ dáng nghịch ngợm thích quậy phá, Tùy Hi đón nó về nhà, để nó làm bạn với bà nội trong lúc cô đang ở trường.

Giờ nghỉ trưa kết thúc, Trình Hiểu Đình lên bục giảng rót ước, Tùy Hi mắt mơ hồ đưa ly qua, “Tớ uống nước ấm.”

Trình Hiểu Đình rót xong trở về, ngón tay cái và ngón giữa bị nước ấm nóng đến, cô đặt ở bên miệng thổi thổi, thấy Tùy Hi uống ừng ực, lau mồ hôi trên trán, “Hi Hi, trời nóng phừng phừng như thế cậu uống nước ấm không nóng sao?”

“Bình thường mà.” Giọng nói nơi ra hơi nghẹn lại, cô che môi nhẹ nhàng khụ.

“Cậu bị cảm à?”

“Không có.”

“Sao tớ nghe giọng cậu lạ vậy?” Trình Hiểu Đình không yên tâm, kéo Tùy Hi nhìn trái nhìn phải, “Có phải không thoải mái chỗ nào không?”

Cô uể oải đẩy ra tay Trình Hiểu Đình: “Cũng không phải, yết hầu có chút đau mà trôi.” Đặc biệt là lúc ăn cơm, nuốt rất khó khăn.

“Không phải là cậu viêm amidan rồi chứ?”

“Có thể là vậy……” Cô cũng không biết.

“Vậy không thể để đó nữa, vẫn chưa vào tiết, chúng ta đi phòng y tế xem sao.”

Làm lơ lời từ chối của Tùy Hi, Trình Hiểu Đình không nói thêm lời nào liền kéo cô đi, ra khỏi phòng học gặp ngay Quý Luật, vừa nghe yết hầu Tùy Hi đau, cũng muốn đi theo.

Phòng y tế rất vắng, Trình Hiểu Đình đặt Tùy Hi lên ghế, gấp gáp gào lên: “Thầy y tế thầy y tế, thầy mau giúp cậu ấy kiểm tra xem sao, cậu ấy nói yết hầu đau, có phải bị viêm amidan không ạ?”

“Để thầy nhìn xem,” Thầy y tế cầm miếng tre đè lưỡi cố định đầu lưỡi của cô, lại dùng đèn pin chiếu vào bên trong, “Không có, không viêm, hai ngày này có ăn vật cứng gì không? Ví dụ như quả hạch, hoặc là có xương cá mắc vào trong cổ họng.”

“Cũng không có ạ.”

“Vậy thật là kỳ lạ, để thầy nhìn lại xem.”

Lần này thầy y tế rất cẩn thận, vẫn xác nhận không có viêm, thầy muốn hỏi một chút xem cô có còn bệnh trạng khác không, bỗng nhiên khóe mắt chú ý tới khi Tùy Hi ngẩng cổ lên, có một khối to nhô lên.

Thầy sờ lên.

Trình Hiểu Đình theo tay thầy y tế nhìn lại, hô lên: “Hi Hi, bên phải cổ cậu có cái gì ấy, cậu biết không?”

Tùy Hi mờ mịt lắc đầu.

Trình Hiểu Đình hơi nghi hoặc: “Thầy y tế, đây là…” Hai chữ "cái gì" còn chưa nói ra miệng, lại thấy thầy y tế đột nhiên nghiêm túc lên, thấp giọng dò hỏi Tùy Hi tình hình gần đây, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nhất nhất kiểm tra.

Mí mắt cô nhảy lên thật mạnh, cùng Quý Luật nhìn nhau, từ trong mắt người kia thấy được bất an.

Thầy y tế cuối cùng dùng tay khẽ chạm một lần khối nhô lên kia, trầm giọng: “Đừng khẩn trương cô bé, lời nói kế tiếp của thầy, em cần nghe rõ ràng.”

Tùy Hi gật đầu, lòng xoắn xuýt thành một cục, đứng ngồi không yên.

“Căn cứ theo khối nhô lên bên sườn phải cổ em, cùng với bệnh trạng của em, thầy hoài nghi em bị u nang tuyến giáp, nói dễ hiểu hơn thì, chính là có khối u.”

“Khối u này, cũng phân ra lành tính và ác tính, cụ thể em cần đi bệnh viện tiến hành kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ mới có thể biết được, nếu là lành tính thì tốt, nếu là ác tính…”

Thầy tạm dừng một cái chớp mắt: “Nếu là ác tính, khả năng sẽ biến thành ung thư.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status