Sự cám dỗ cuối cùng

Chương 16: Leo cao

Kể từ hôm đó Giản Nhu cảm thấy mình bắt đầu cuộc sống được bao nuôi.

Cuộc sống này quả thực an nhàn, không cần tiếp khách, không cần lấy lòng nhà đầu tư, không cần nghe theo sự sắp xếp của công ty quản lý.

Chỉ nhắc đến ba từ “Trưởng phòng Trịnh”, Uy Gia sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô, xảy ra phiền phức sẽ có người giúp cô giải quyết.

Lấy lý do tập trung vào bộ phim Leo cao đang chuẩn bị khởi quay, Giản Nhu từ chối hết những dự án khác.

Uy Gia không hề cằn nhằn, thậm chí ánh mắt như muốn tán thưởng, cô làm rất đúng.

Cuối cùng Giản Nhu đã có thời gian ở nhà nấu cơm, dọn dẹp, giặt quần áo, chờ Trịnh Vĩ đi làm về.

Những lúc buồn chán, cô gọi điện cho anh, hỏi anh bao giờ mới về nhà.

Anh luôn trả lời cô bằng giọng điềm tĩnh: “Sau khi tan sở.” “Hôm nay anh không ra ngoài tiếp khách à?” “Không.” Biết rõ anh không tiện nói chuyện điện thoại nhưng cô cố ý con cà con kê: “Sao ngày nào anh cũng về nhà đúng giờ thế? Đàn ông không ra ngoài tiếp khách thì làm sao có thể tạo nên sự nghiệp lớn?” “Buổi tối anh sẽ cho em biết nguyên nhân.” Anh đáp.

Sau khi gác máy, Giản Nhu bỗng có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên buổi tối Trịnh Vĩ đã dùng thân thể để chứng minh tại sao anh từ chối mọi bữa cơm xã giao, ngày nào cũng về nhà đúng giờ.

Giản Nhu có thói quen đứng ngoài ban công quan sát xe cộ ở bên dưới.

Khi ô tô của Trịnh Vĩ xuất hiện, cô liền ra cửa chờ sẵn.

Anh chưa kịp rút chìa khóa, cô đã mở cửa rồi tặng anh một nụ hôn nồng nàn.

Đối với nhiều đôi tình nhân, đây là cuộc sống hết sức giản dị.

Nhưng đối với Giản Nhu, đây là ngày tháng cô mong ước bấy lâu.

Tuy nhiên ngày tháng này không kéo dài bởi phim điện ảnh Leo cao chính thức khởi quay.

Giản Nhu bị đoàn làm phim triệu tập, tới thành phố S quay trailer.

Quá trình quay trailer diễn ra thuận lợi.

Dưới sự chỉ đạo của đạo diễn Trần, mấy cảnh buồn và lãng mạn tràn đầy cảm xúc, khiến Giản Nhu tìm lại cảm giác của mối tình đầu năm nào.

Diễn xuất của cô khiến một người luôn theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo như đạo diễn Trần tương đối hài lòng.

Ông thậm chí tiết lộ ý định muốn hợp tác với cô trong dự án tiếp theo.

Cảnh quay cuối cùng ở thành phố S là nụ hôn nóng bỏng trước cổng trường Đại học G.

Bởi vì không được phép quay ở Đại học G nên đoàn làm phim đành phải chọn một trường khác.

Để trailer có điểm nhấn đáng chú ý, đạo diễn Trần yêu cầu nam diễn viên chính Giang Dịch Thành hôn bá đạo và chân thực một chút, tốt nhất là ôm chặt Giản Nhu rồi ngấu nghiến môi cô, khiến người xem có cảm giác sôi sục.

Trước thái độ của đạo diễn, Giản Nhu đoán lần này ông không sợ tốn thước phim, bắt cô và Giang Dịch Thành hôn đến khi nào ông hài lòng mới thôi.

Nhớ tới lời dặn của Trịnh Vĩ trước khi đi, Giản Nhu đắn đo hồi lâu, cuối cùng quyết định thương lượng với Uy Gia.

Cô lặng lẽ đi đến bên anh ta, lên tiếng: “Uy Gia, nụ hôn này tôi muốn lệch vị trí, có được không?” “Lệch vị trí?” Uy Gia không hiểu.

“Trước kia, cô quay cảnh hôn nhuần nhuyễn lắm cơ mà? Tại sao hôm nay lại không được?” Giản Nhu thở dài.

“Bởi vì có người không thích.” Uy Gia lập tức hiểu ra vấn đề.

Tuy hơi khó xử nhưng anh ta đành phải đi thương lượng với đạo diễn Trần.

“Lệch vị trí?” Đạo diễn Trần sa sầm mặt.

“Anh có nhầm không đấy? Cô ta mới vào nghề à? Cảnh này mà đòi hôn lệch đi thì quay kiểu gì? Anh thử quay cho tôi xem nào!” “Tại vì bây giờ cô ấy muốn thay đổi hình tượng…” Uy Gia cố gắng giải thích giúp Giản Nhu.

Nhưng thương lượng một hồi, đạo diễn Trần vẫn tỏ ra kiên quyết: “Cô ta không muốn đóng thì tôi thay diễn viên khác.

Dù sao phim cũng mới khởi quay nên chuyện này không thành vấn đề.” Nói xong, ông đi thẳng vào phòng nghỉ, đóng sập cửa.

Nhân viên đoàn làm phim đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.

Xuất phát từ sự tôn trọng đối với đạo diễn Trần và nghệ thuật, Giản Nhu quyết định gọi điện cho Trịnh Vĩ, nói khéo để anh thông cảm cho công việc của mình, đồng ý để cô hy sinh vì nghệ thuật.

Điện thoại kết nối, cô hạ giọng thầm thì: “Vừa rồi em đề nghị đạo diễn Trần cho hôn lệch vị trí nhưng ông ấy không đồng ý.

Ông ấy còn bảo sẽ đổi diễn viên khác.” Thấy Trịnh Vĩ lặng thinh, cô nói tiếp: “Hay là em cứ quay nhé! Chỉ là đóng kịch thôi…” “Em khỏi cần bận tâm, anh sẽ giải quyết vụ này.” Trịnh Vĩ trả lời dứt khoát.

Sau khi gác máy, cô khẽ lắc đầu với Uy Gia.

Anh ta thở dài bất lực.

“Thôi cô cứ về khách sạn nghỉ ngơi đi.

Tối nay tôi sẽ thử bàn với đạo diễn Trần một lần nữa xem sao.” “Vâng!” Giản Nhu đành thay quần áo, thu dọn đồ.

Cô chưa kịp rời đi, đạo diễn Trần đột nhiên từ phòng nghỉ đi ra ngoài.

Tuy sắc mặt vẫn u ám nhưng ngữ khí của ông không còn cứng rắn như trước.

Ông gọi nhà quay phim, thương lượng với anh ta vấn đề hôn lệch vị trí.

Nhà quay phim lắc đầu lia lịa.

Đạo diễn Trần lại gọi mấy nhân viên hậu trường.

Bàn bạc một hồi, cuối cùng họ quyết định tìm người đóng thế.

Quyết định này khiến Giản Nhu và cả đoàn làm phim thật sự mở rộng tầm mắt.

Qua biểu hiện kinh ngạc của mọi người, Giản Nhu biết rõ mình đã bị khinh thường.

Nói một câu thật lòng, hoạt động trong làng giải trí lâu như vậy, cô cũng chưa từng nghe nói có nữ diễn viên nào tìm người hôn thay bao giờ.

Ngay cả ngôi sao hàng đầu như Lâm Hi Nhi cũng chẳng có đãi ngộ đó.

Vì vậy khi Trịnh Vĩ gọi điện hỏi thăm tình hình, Giản Nhu nói một câu tự đáy lòng: “Em rất hối hận vì không để anh bao nuôi em sớm hơn.” “Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng không gọi là muộn.” Giản Nhu ôm điện thoại, cổ họng bỗng tắc nghẹn, không thể thốt ra lời.

Sau khi hoàn tất mọi cảnh quay ở thành phố S, đoàn làm phim lại bay về Bắc Kinh, quay cảnh chia tay của hai nhân vật chính Lam Vũ và Dương Sâm, trong đó không thể thiếu cái ôm đoạn tuyệt.

Để Giản Nhu có thể diễn tốt hơn sự giằng xé trong nội tâm nhân vật, đạo diễn Trần đã đặc biệt nhấn mạnh một số biểu cảm chi tiết với cô.

Đầu tiên, mắt cô ngấn lệ nhưng không được để nước mắt trào ra ngoài.

Cô giơ hai tay, do dự vài giây mới ôm Dương Sâm.

Cho tới khi Dương Sâm rời đi, cô mới được rơi lệ, từng giọt từng giọt chảy xuống gò má.

“Cô có cần lấy tâm trạng không?” Đạo diễn Trần hỏi.

“Không ạ! Tôi có thể diễn ngay.” Giản Nhu đáp.

Lần trước cô từ chối quay cảnh hôn, đạo diễn Trần rất không hài lòng.

Nhưng sau đó nhờ sự khéo léo của Uy Gia, cộng thêm diễn xuất của cô trong mấy cảnh ở thành phố S hết sức hoàn hảo nên thái độ của ông đã khá hơn nhiều.

Kỳ thực, kể từ khi Leo cao khởi quay, mỗi lần đọc kịch bản, Giản Nhu tựa như được trở lại quá khứ, lại một lần nữa trải qua mối tình ngọt ngào.

Cô chỉ tái hiện bản thân chứ không hề đóng kịch.

Ngay cả khi đạo diễn hô “cắt”, cô vẫn chìm đắm trong ký ức ngọt ngào đó.

Như cảnh quay chia tay đang diễn ra, khi nghe Dương Sâm nói câu: “Cho anh thêm một phút”, Giản Nhu có cảm giác người đứng trước mặt cô không phải là Giang Dịch Thành mà là Trịnh Vĩ.

Nước mắt lập tức dâng lên khóe mi, cô cố gắng kiềm chế, đến mức trái tim như sắp nổ tung.

Nhìn Dương Sâm buồn bã rời đi, cô không thể kiềm chế được nữa, ngồi sụp xuống, khóc nức nở.

Sau khi đạo diễn hô “cắt”, cô vẫn chưa thể thoát khỏi vai diễn, vùi mặt vào đầu gối sụt sùi.

Thời khắc đó, cô vô cùng hận bản thân.

Cô đã dùng phương thức tàn nhẫn để kết thúc mối tình ngọt ngào và đẹp đẽ của mình mà không hay biết càng tàn nhẫn bao nhiêu sẽ càng khiến tình yêu khắc cốt ghi tâm, cả đời khó quên bấy nhiêu.

Cô đã sai rồi, đã hoàn toàn sai lầm.

Có người đưa cho Giản Nhu tờ giấy ăn.

Lúc này cô mới nhận ra mình hơi thất thố.

Cô liền cầm lấy lau nước mắt, mỉm cười, nói: “Cám ơn!” “Khỏi cần khách sáo.” Giọng nói trầm thấp tựa như từ ký ức dội về, vừa chân thực lại vừa mộng ảo.

Giản Nhu kinh ngạc ngẩng đầu.

Nam chính trong hiện thực đang đứng trước mặt cô, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười dịu dàng.

Cô lập tức đứng lên, suýt nữa nhào vào lòng anh.

May mà Trịnh Vĩ lùi lại, nới rộng khoảng cách với cô khiến Giản Nhu bừng tỉnh trong giây lát.

“Sao anh lại đến đây?” Cô hỏi nhỏ.

Trịnh Vĩ dõi mắt ra phía sau lưng cô.

“Anh đến thăm một người bạn, nhân tiện thưởng thức diễn xuất của em.” Giản Nhu quay đầu, nhìn thấy Tiêu Thường vẫy tay với mình.

“Anh đến thăm em thì cứ nói thẳng ra đi!” Trịnh Vĩ cụp mi, gẩy con côn trùng đậu trên vai cô.

Ánh mắt đầy nhớ nhung và quyến luyến của anh khiến cô chìm đắm.

Anh bình thản lên tiếng: “Anh phát hiện diễn xuất của em vô cùng tuyệt vời.” Cô không rõ diễn xuất mà anh nhắc tới ám chỉ ngày hôm nay hay quá khứ.

Để tránh gây sự chú ý của mọi người, Trịnh Vĩ chỉ nói với Giản Nhu vài câu rồi đi đến chỗ biên kịch Tiêu, ngồi xuống trò chuyện với cô.

Tiêu Thường cố tình hỏi: “Trưởng phòng Trịnh lại đến mời em ăn cơm đấy à?” “Đúng thế.

Nghe nói hôm nay hoàn thành đoạn phim quảng cáo nên anh đặc biệt đến mời em ăn cơm.” “Wow!” Tiêu Thường chớp chớp mắt.

“Em rất vinh hạnh.

Nhưng đáng tiếc hôm nay em đã có hẹn với ông xã rồi.

Bữa ăn có ba người thì không hay cho lắm… Chắc anh hiểu điều đó.” Trịnh Vĩ nở nụ cười cảm kích.

“Hôm khác anh mời em ăn vậy.” “Vâng!” Quay xong cảnh cuối cùng, Giản Nhu đi tẩy trang.

Nhân lúc không ai để ý, cô lặng lẽ cùng Trịnh Vĩ rời khỏi phim trường, quay về thế giới của riêng họ, hưởng thụ khoảng thời gian ở bên nhau.

Sáng hôm sau, đang ngủ say, Giản Nhu lại bị Trịnh Vĩ lôi xuống giường, bắt phải ăn sáng với anh.

Cô than vãn: “Lẽ nào anh không buồn ngủ sao?” “Nhìn thấy em là anh hết buồn ngủ.” Anh đáp.

Giản Nhu mắt nhắm mắt mở đi đánh răng, rửa mặt.

Vừa ngồi vào bàn, cô liền nhận được điện thoại của Uy Gia: “Cô mau vào mạng xem tin tức giải trí đi!” “Vâng.” Tưởng có trailer Leo cao nên Giản Nhu vội vàng mở điện thoại vào mạng.

Khi nhìn thấy loạt ảnh của mình và Trịnh Vĩ trên màn hình, cô tỉnh táo ngay tức thì.

Sự tiếp xúc ngắn ngủi giữa cô và anh trên phim trường đã không lọt qua ống kính của phóng viên săn tin.

Trong ảnh, Trịnh Vĩ giơ tay phủi con côn trùng trên áo cô, cô nhìn anh bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, cô kéo anh rời khỏi phim trường với gương mặt rạng ngời hạnh phúc.

Ngoài ra, còn có cả ảnh cô lên xe của anh, hai người cùng xuất hiện trong khu chung cư nhà cô… Tuy nhiên phóng viên toàn chụp Giản Nhu từ phía chính diện còn Trịnh Vĩ chỉ có bóng lưng chứ không hề lộ mặt.

Về thân phận của anh, tin tức chỉ viết ngắn gọn một câu: “Không phải người trong ngành.” Thấy vẻ mặt như bị sét đánh của Giản Nhu, Trịnh Vĩ hỏi: “Em sao thế? Có tin nóng hổi à?” “Vâng, là tin giải trí.” Cô đưa điện thoại ra trước mặt anh.

“Trưởng phòng Trịnh! Chúc mừng anh đã trở thành bạn trai tin đồn mới của em.” Trịnh Vĩ cất giọng bình thản: “Cám ơn.” “Sao anh chẳng tỏ ra ngạc nhiên gì cả? Anh không sợ bị lộ thân phận à?” “Anh chẳng sợ.

Em có kinh nghiệm đầy mình, xử lý chuyện này chắc dễ như trở bàn tay.” “Nhưng lần này hoàn toàn khác trước.” Giản Nhu nói.

“Khác ở điểm nào?” “Lần này là thật.” Trịnh Vĩ tiếp tục ăn sáng như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.

Giản Nhu lại xem mấy tấm ảnh, không khỏi thắc mắc: “Tại sao không có ảnh chụp chính diện anh? Họ đã bám theo chúng ta, kiểu gì mà chẳng chộp được.

Lẽ nào…” Cô mở to mắt nhìn anh.

“Không phải anh cho người chụp lén đấy chứ?” “Anh đâu vô vị đến mức đó.” “Thế thì tại sao không có ảnh cận mặt anh?” “Có lẽ họ muốn tạo cảm giác thần bí chăng!” “Có khi nào họ giữ ảnh lại để uy hiếp anh không?” Giản Nhu cảm thấy có khả năng này.

Trịnh Vĩ nhếch miệng: “Trừ khi họ chán sống mới dám làm vậy.” Xem xong tin tức, Giản Nhu lại mở Weibo, quả nhiên xuất hiện vô số bình luận và status tag cô.

Rất nhiều người tò mò muốn biết người đàn ông bí ẩn trong những tấm ảnh là ai.

Có người đoán là Nhạc Khải Phi, có người đoán là Giang Dịch Thành, có người nói trông không giống mấy nhân vật nổi tiếng.

Cũng có người bình luận, chắc đây là chiêu trò để tuyên truyền cho Leo cao mà thôi.

Xem một hồi, Giản Nhu nhìn thấy bình luận của Lạc Tình: “Bóng lưng đầy khí thế như vậy sao có thể là Nhạc Khải Phi!” Giản Nhu toát mồ hôi hột.

Trên đời này chắc chỉ có mình Lạc Tình dám nói thẳng như vậy.

Có lẽ nhờ sự cổ vũ của bạn, Giản Nhu quyết định tiết lộ sự thật.

Cô không chỉ “like” bình luận của Lạc Tình mà còn phát biểu một câu mập mờ: “Những năm tháng ấy, cơn mưa bị bỏ lỡ… Những năm tháng ấy, chiếc nhẫn kim cương bị bỏ lỡ…” Fan ruột của cô lập tức lên tiếng: “Cơn mưa? Nhẫn kim cương? Lẽ nào là mối tình đầu trong truyền thuyết sao?” Một khán giả hâm mộ khác nói: “Chính là anh chàng tặng nhẫn từ năm năm trước mà Nhục Nhục(*) từng tiết lộ?” (*) “Nhục” nghĩa là thịt, đồng âm với từ “Nhu”.

Đây là tên thân mật mà khán giả hâm mộ gọi Giản Nhu.

“Không phải là Nhạc Khải Phi sao? Tôi luôn tưởng là anh ta.” “Chuyện này rốt cuộc là sao? Đề nghị tung ảnh của anh chàng đẹp trai kia!” Bị đám fan ruột kêu gào, Giản Nhu có chút chóng mặt.

Nhất thời xúc động, cô liền giơ điện thoại chụp ảnh Trịnh Vĩ đang cúi đầu uống sữa đậu nành.

Mái tóc ngắn xõa xuống trán che đi đôi mắt anh, chỉ để lộ sống mũi thẳng, đôi môi và chiếc cằm.

Cô soạn status: “Người đàn ông muốn mời bạn ăn sáng là con sói háo sắc.

Người đàn ông muốn ngày nào cũng mời bạn ăn sáng là con ma háo sắc.” Cảm thấy nội dung hơi đen tối, cô xóa đi, viết một câu phù hợp với tâm trạng đang yêu của cô gái nhỏ: “Mình muốn biến thành sữa đậu nành…” Nhân vật nam chính ở phía đối diện nhắc cô: “Sữa nguội rồi đấy, em mau uống đi!” “Vâng!” Giản Nhu bỏ di động xuống bàn, tiếp tục ăn sáng.

Ăn xong, cô thu dọn bát đũa.

Từ nhà bếp đi ra ngoài, cô phát Trịnh Vĩ vẫn chưa đi làm mà ngồi ở sofa chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

Không cần đoán cũng biết anh đang xem Weibo của cô.

Giản Nhu nở nụ cười ngọt ngào, ôm cổ anh từ phía sau, cùng đọc bình luận của dân mạng.

“Đẹp trai quá đi!” “Nhục Nhục, mau biến thành sữa đậu nành đi, để anh ấy ăn sạch sẽ chị!” “Trời ơi! Tôi cũng muốn biến thành sữa đậu nành!” “Nhục Nhục, lần này đừng bỏ lỡ nữa, mau xúc tiến đi thôi!” … “Đây chính là kiểu yêu kín đáo mà em nói ư?” Trịnh Vĩ hỏi.

“Đã bị bắt tại trận, khai thật chính là cách giải quyết kín đáo nhất.

Nếu không, đám phóng viên báo lá cải sẽ bám theo, truy vấn đến cùng, kiểu gì toàn thế giới cũng biết mối quan hệ của chúng ta.” Anh ngoảnh mặt nhìn cô.

“Trả lời kiểu của em cũng là cho toàn thế giới biết còn gì!” “Biết thì biết… Trưởng phòng Trịnh có cảm giác gì sau khi trở thành nhân vật tin đồn?” “Tốt hơn làm khán giả nhiều.” Ngữ khí của anh có phần chua chát.

“Thế à? Nếu anh thích, sau này em sẽ để mình anh làm nhân vật nam chính.” Tâm trạng của Trịnh Vĩ lập tức trở nên vui vẻ.

Anh ôm cô vào lòng, bắt đầu “được voi đòi tiên”, hôn lên cổ cô.

“Nếu là cảnh phim sau khi tắt đèn, anh sẽ càng thích.” Giản Nhu cười lớn, vỗ mạnh vào tay anh.

“Anh mau đi làm đi! Còn lần chần nữa, không biết chừng sẽ bị phóng viên ở bên ngoài khu nhà chộp được hình.

Tới lúc đó nội dung sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ đâu.” “Càng tốt! Anh đang muốn hình ảnh “đặc tả” đây này.” “Đặc tả ư? Anh không sợ Kiều tiểu thư xem được à?” Trịnh Vĩ liền dừng động tác.

“Sao gần đây em hay nhắc đến cô ấy vậy?” “Em hay nhắc ư?” Giản Nhu chẳng nhớ gì cả.

Nhưng lẽ nào cô không nên nhắc? Kiều Hân Vận là cái gai tồn tại giữa hai người, thỉnh thoảng khiến cô đau nhói.

Trước kia, cô tuyên bố bán quyền sở hữu thân thể cho anh, anh có thể bỏ qua cảm nhận của cô.

Bây giờ, cô đã hứa sẽ cùng anh nỗ lực hướng về tương lai, nhưng bên cạnh anh vẫn còn vị hôn thê là sao? Tuy Giản Nhu biết rõ Trịnh Vĩ yêu mình, vị hôn thê chỉ là hữu danh vô thực nhưng cô không thích thái độ mập mờ của Trịnh Vĩ.

Rốt cuộc anh coi Kiều Hân Vận là gì? Là “lốp dự bị” phòng khi dùng đến hay là do sức ép từ bố mẹ? Từ đầu đến cuối anh vẫn chưa cho cô một lời giải thích hợp lý.

Giản Nhu đang định thẳng thắn đề cập với Trịnh Vĩ về vấn đề này thì anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.

“Anh phải đi làm đây, lần chần nữa sẽ muộn mất.” “Vâng! Tối nay anh có về ăn cơm không?” “Có.” Vậy thì buổi tối cô sẽ nói chuyện sau.

Trịnh Vĩ điềm nhiên đi ra cửa.

Giản Nhu chẳng hiểu tại sao anh không hề kinh ngạc và bất an trước tin tức động trời này.

Hay là anh đã có sự chuẩn bị từ trước? Cô thắc mắc: “Có đúng là anh không biết quan hệ của chúng ta sẽ bị tiết lộ vào ngày hôm nay không?” “Hôm qua, lúc chúng ta đi về, anh đã nhìn thấy phóng viên bám theo từ phim trường đến tận khu chung cư nhà em.” Trịnh Vĩ đáp.

“Hả? Tại sao anh không nói cho em biết?” “Anh định nói nhưng vừa vào cửa em đã chặn miệng anh.

Em nghĩ anh còn có tâm tư thảo luận vấn đề này với em hay sao?” Giản Nhu lau mồ hôi trên trán.

“… Không còn sớm nữa, anh mau đi làm đi!” Sau khi Trịnh Vĩ rời nhà, Giản Nhu cũng tới công ty quản lý.

Cô định kiểm điểm với Uy Gia về việc tự động công khai chuyện tình cảm mà không thương lượng trước với anh ta.

Dưới ánh ban mai, tấm biển với bốn chữ vàng “TRUYỀN THÔNG THẾ KỶ” treo trên cao, khiến người ta phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ.

Mấy cô gái xinh đẹp, trang điểm tinh tế từ trong công ty đi ra.

Họ ngước nhìn tấm biển rực rỡ ánh vàng tựa như ngước nhìn sự phù hoa của làng giải trí.

Giản Nhu còn nhớ, lần đầu tiên đến công ty để thử vai, cô cũng dõi mắt nhìn tấm biển, trong lòng tràn ngập ước mong nơi này có thể làm thay đổi cuộc đời mình.

Sau nhiều năm chìm nổi trong làng giải trí, bây giờ đứng ở đây, cô mới thấm thía một điều, bốn chữ vàng kia thật ra đã đập nát giấc mơ đẹp và tuổi thanh xuân của các cô gái trẻ thì đúng hơn.

Cảm khái một hồi, Giản Nhu đeo kính râm đen mới đi vào công ty.

Vừa xuất hiện, cô liền trở thành tâm điểm chú ý của những người xung quanh.

Cô mỉm cười với họ rồi đi thẳng tới thang máy.

Đằng sau Giản Nhu đột nhiên vang lên tiếng xì xào to nhỏ.

Cô quay đầu, phát hiện một người đàn ông mặc com lê chỉnh tề đi đằng trước đám lãnh đạo cấp cao của công ty đang tiến về phía thang máy chuyên dụng.

Người đó chính là Nhạc Khải Phi, nhân vật nam chính trong tin đồn cùng cô du ngoạn ở Thượng Hải cách đây không lâu.

Vừa công khai tình mới đã gặp lại tình cũ nơi “ngõ hẹp”, thảo nào bầu không khí ở đại sảnh trở nên kỳ lạ như vậy.

Mọi người nín thở chờ xem màn kịch hay.

Giản Nhu lập tức quay đi chỗ khác, hy vọng Nhạc Khải Phi không để ý đến mình.

Đáng tiếc, cô đã đánh giá thấp thị lực của Nhạc công tử.

Vừa nhìn thấy cô, anh ta liền bỏ lại đám đông, ung dung đi về phía cô.

Giản Nhu vội nở nụ cười tươi.

“Nhạc Tổng!” “Ồ! Em còn quen tôi à? Tôi tưởng em quên tôi từ lâu rồi.” “Làm sao có chuyện đó? Nhạc Tổng là ông chủ của tôi, là cha là mẹ của tôi.

Dù quên ai, tôi cũng không thể quên anh.” “Thế à? Nếu tôi không phải ông chủ của em thì sao?” Anh ta hỏi một câu sắc bén.

Giản Nhu giả vờ không hiểu ý tứ thâm sâu của đối phương, tiếp tục cười tươi.

“Nhạc Tổng, anh đừng dọa tôi như thế! Không phải anh muốn chấm dứt hợp đồng với tôi đấy chứ?” Nhạc Khải Phi lườm cô một cái.

“Chấm dứt hợp đồng ư? Bây giờ có người tận lực lăng xê em, mức độ nổi tiếng ngày càng tăng cao, đến Weibo cũng hot như vậy.

Tôi điên mới chấm dứt hợp đồng với em.

Tôi còn muốn tìm em bàn chuyện gia hạn hợp đồng ấy chứ!” “Tôi sẽ thận trọng suy nghĩ về vấn đề này.” Thang máy xuống đến nơi, Giản Nhu liền đi vào trong, để lại Nhạc Khải Phi với vẻ mặt bất lực.

Cửa thang máy khép lại, Giản Nhu thầm thở dài.

Trước kia, cô luôn cho rằng Nhạc Khải Phi có ý đồ với mình là xuất phát từ tâm lý săn mồi và thích cảm giác mới mẻ.

Những năm qua, anh ta thường vô tình hay hữu ý bộc lộ tình cảm cảm quyến luyến, cô cũng chỉ nghĩ anh ta chưa đạt được mục đích nên mới thế.

Hôm nay, Nhạc Khải Phi nhiệt tình đi đến bên cô trước mặt bao nhiêu nhân viên, Giản Nhu mới thực sự cảm nhận được tia sáng mà cô chưa từng phát hiện trong đáy mắt anh ta.

Tia sáng này dường như có thể đốt cháy cô.

Cô nhớ Lạc Tình từng nói: “Ánh mắt Nhạc công tử nhìn cậu không giống những người khác.” Uy Gia cũng từng phát biểu: “Cô đừng vô tâm như vậy có được không? Tôi thấy Nhạc Tổng đối với cô không tồi.” Thì ra cô đúng là vô tâm thật.

Đi đến văn phòng của Uy Gia, Giản Nhu hít một hơi sâu mới dám gõ cửa.

Cứ tưởng người quản lý sẽ mắng xối xả, không ngờ thái độ của anh ta hết sức điềm tĩnh.

Giản Nhu hỏi thăm dò: “Uy Gia! Anh đã xem Weibo của tôi chưa?” “Rồi.” Nhắc đến Weibo, Uy Gia cất giọng trách móc: “Cô cũng nên thương lượng với tôi một tiếng trước khi công khai chuyện tình cảm mới phải.

Cô ngày càng chẳng coi tôi ra gì.” “Không phải đâu! Chính vì có một người quản lý chuyện gì cũng có thể giải quyết nên tôi mới dám nói và dám làm đấy!” Giản Nhu nở nụ cười nịnh nọt.

Uy Gia cũng mỉm cười.

“Được rồi.

Đừng tâng bốc tôi nữa! Cô có người bạn trai chuyện gì cũng có thể giải quyết nên mới to gan thì đúng hơn.” Giản Nhu cười khan một tiếng.

Không thể không thừa nhận, từ “bạn trai” này nghe rất thuận tai.

Uy Gia ngồi cạnh Giản Nhu, thở dài.

“Kỳ thực, tôi đã sớm nhìn ra cô động lòng với cậu ta rồi.” “Anh cũng nhận ra à?” “Dù không có mắt, tôi cũng hiểu rõ con người cô.

Với tính cách của cô, làm sao có chuyện vì vai nữ chính mà chịu lên giường với đàn ông? Nếu có tinh thần hy sinh này, cô đã là ảnh hậu từ đời tám hoánh nào rồi, còn cần tôi suốt ngày “cầu thần bái Phật” kiếm vai diễn cho cô? Chỉ có điều, không ngờ cô cũng được coi là người từng trải trong làng giải trí, vậy mà lại làm ra chuyện bất chấp hậu quả này.” Uy Gia lại thở dài.

“Cô nên biết rõ, trong ngành này, công khai chuyện tình cảm bao giờ cũng lợi bất cập hại, ảnh hưởng đến danh tiếng không nói, còn bị hiểu nhầm là diễn trò.

Đặc biệt, cô đang đóng Leo cao nên càng dễ bị thiên hạ bôi nhọ.” “Uy Gia, những điều anh phân tích, tôi đều hiểu cả.

Tôi đã suy nghĩ nghiêm túc về hậu quả nên mới quyết định làm vậy.” “Thế à?” “Tôi không muốn yêu anh ấy theo kiểu lén lút nữa.

Tôi chẳng bận tâm mọi người nghĩ về tôi ra sao, bôi đen tôi thế nào.

Tôi chỉ muốn quang minh chính đại ở bên anh ấy, cùng ăn cơm, dạo phố, đi xem phim.

Tôi muốn thiên hạ biết anh ấy là người đàn ông của tôi.

Trong tương lai, bất kể kết quả ra sao, tôi cũng không hối hận và tiếc nuối.” Uy Gia gật đầu, vỗ vai cô.

“Tiểu Nhu! Người phụ nữ như cô xứng đáng được đàn ông trân trọng và yêu thương.

Cô phải có lòng tin vào bản thân.

Tôi đã chuẩn bị sẵn phong bì, chỉ chờ tin vui của cô nữa thôi.” “Cám ơn anh!” Câu cám ơn này không phải vì phong bì mừng cưới mà là sự thông cảm và bảo vệ của anh ta đối với cô trong nhiều năm qua.

Giản Nhu biết rõ, nếu không có Uy Gia, với cá tính của cô, chắc chắn không thể tồn tại lâu trong làng giải trí.

Rời khỏi công ty, cô nhận được điện thoại của Giản Tiệp: “Bạn trai chị cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu cân? Mẹ định mua quần áo cho anh rể.” Giản Nhu không rõ nên ước chừng: “Anh ấy cao hơn một mét tám, nặng hơn bảy mươi cân.

Em bảo mẹ nếu mua thì đừng mua hàng hiệu.

Từ trước đến nay anh ấy không mặc đồ hiệu, tốt nhất không gắn nhãn mác.” “Tại sao?” “Anh ấy không thích phô trương.” “Đúng là người đàn ông cực phẩm.

Ok, em biết rồi.

À, ngày mai em và mẹ xuất phát, chị nhớ cùng anh rể đi đón.

Mẹ mong được gặp anh rể lắm rồi.” Giản Nhu ngập ngừng vài giây.

“Được thôi.

Để chị hỏi xem anh ấy có thời gian không.” Chuyện gì đến sớm muộn cũng sẽ đến, muốn trốn tránh cũng chẳng được.

Sau khi gác máy, Giản Nhu lái xe tới khu văn phòng trang nghiêm.

Cô xuống xe, đi bộ tới cánh cổng đóng kín mít.

Bây giờ mới gần đến giờ nghỉ trưa nên cô định lát nữa gọi điện cho Trịnh Vĩ.

Nào ngờ, vừa đi đi lại lại trước cổng hai vòng, lập tức có một người đàn ông mặt mũi nghiêm nghị đến hỏi cô.

Giản Nhu khai thật: “Tôi đến đây tìm bạn trai.

Anh ấy công tác ở nơi này.” “Bạn trai cô tên gì? Làm việc ở phòng ban nào?” “Anh ấy tên là Trịnh Vĩ… Tôi không rõ phòng ban cụ thể.

Nếu anh không tin, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy ra ngoài.” “Cô gọi đi!” Giản Nhu đành rút di động, bấm số của Trịnh Vĩ.

Anh lập tức bắt máy.

“Anh đang bận à?” “Ừ.” “Buồn nhỉ?” “Có chuyện gì ư?” “Vâng…” Cô nhìn người đàn ông.

“Em muốn chứng minh anh là bạn trai của em, anh có cách nào tốt không?” “Điều này còn phải chứng minh à? Bây giờ chẳng phải cả thế giới đã biết rồi hay sao?” “Cũng có người không xem Weibo của em.” “Ai thế?” “Em không biết.

Em gặp anh ta ở cổng cơ quan anh.

Em nói đến tìm anh ăn trưa nhưng anh ta không tin.” “Anh sẽ xuống ngay!” Không hổ danh từng được huấn luyện quân sự, từ “ngay” của Trịnh Vĩ được tính bằng giây.

Nhìn thấy anh, người đàn ông lập tức tỏ thái độ cung kính rồi nhanh chóng rời đi.

Mười phút sau, Giản Nhu ngồi trong nhà hàng nhỏ dành cho người làm công ăn lương ở gần cơ quan Trịnh Vĩ.

Cô vừa vui vẻ uống canh vừa hỏi bạn trai tin đồn mới kế nhiệm: “Người vừa rồi là ai mà đáng sợ thế?” “Lần sau đến tìm anh thì em nhớ tới phòng bảo vệ đợi chứ đừng có đi đi lại lại trước cánh cổng khép kín, không người ta lại tưởng em là khủng bố định tấn công cơ quan nhà nước.” “Khủng bố tấn công?” Cô giơ cánh tay mảnh mai ra trước mặt Trịnh Vĩ.

“Anh ta có khả năng quan sát không hả? Phần tử khủng bố sẽ cử một người phụ nữ như em đến tấn công sao? Dùng sắc quyến rũ nghe còn có lý.” Trịnh Vĩ cười.

“Đúng thế.

Em đến để dùng sắc quyến rũ anh.” Ăn xong, Giản Nhu tiễn anh về cơ quan.

Ngập ngừng một lúc, cô mới nói: “Mẹ em và Tiệp Tiệp sẽ về Bắc Kinh vào chiều ngày kia.

Anh có thể ra sân bay đón không? Mẹ em muốn gặp anh.” “Không thành vấn đề.

Anh sẽ xin nghỉ nửa ngày.” “Vâng!” Cô nhẹ nhàng nắm tay anh.

“Mẹ em lớn tuổi rồi, sức khỏe không được tốt nên không chịu nổi sự đả kích.

Chúng ta tạm thời giữ bí mật về thân phận của anh, cho mẹ em thời gian tìm hiểu anh trước, có được không?” “Bất kể mẹ em tìm hiểu thế nào thì cũng không thể thay đổi thân thế của anh… Chuyện chúng ta cần phải đối mặt, em muốn trốn tránh cũng vô ích.” Trịnh Vĩ đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status