Sư đệ vẫn chưa diệt khẩu ta

Chương 12


Sắc trời đổ tối, Chung Diễn không nhìn rõ được chỗ hai người đang đứng là chỗ nào nữa, chắc có lẽ là dưới chân núi, thung lũng trước mặt sương khói rẽ ngang, mây mù vờn quanh, cây khối che khuất bầu trời, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót líu ríu, côn trùng thủ thỉ, khiến cho người ta như có như không sinh ra chút cảm giác lạnh lẽo.

Cố Huyền Nghiễn và Chung Diễn đi sâu vào núi, tìm được một sơn động có thể dung thân tạm thời. Kiếm thêm chút cành khô lá rụng, bấm niệm pháp quyết để nhóm lửa.

Vì bị trôi dạt tới bên bờ sông, lại nằm ngất ở đó không biết bao lâu nên bây giờ y phục trên người hắn nửa khô nửa ẩm, bị gió núi thổi qua chỉ khiến cho Chung Diễn cảm thấy rét lạnh thấu xương. Hắn niệm quyết tẩy trần cho thân thể sạch sẽ, sau đó ghé lại gần đống lửa để sưởi ấm. Cố Huyền Nghiễn thì ngồi khá xa đống lửa, từ từ nhắm hai mắt lại điều tức.

Chờ cơ thể Chung Diễn ấm lên, đang tính chợp mắt chút thì đột nhiên nghe Cố Huyền Nghiễn lên tiếng, “Huyết thệ kia, rốt cuộc là thứ gì?”

Chung Diễn giật mình tỉnh lại, cười ha hả đáp, “Không phải hắn nói rồi sao, hắn mà chết là ta sẽ chết, cơ mà hắn đã sống ngàn năm rồi đấy. Tuy già rồi nhưng chỉ cần dậy sớm siêng năng rèn luyện thì sống thêm vài trăm năm nữa cũng không thành vấn đề, tính ra ta còn được hời còn gì…”

Thanh âm của Chung Diễn càng lúc càng nhỏ dưới ánh nhìn đăm chiêu của Cố Huyền Nghiễn, kết quả chỉ đành nói một câu ấp úng không rõ, “Không cần phải lo đâu.”

Cố Huyền Nghiễn mặc kệ mấy câu lảm nhảm của hắn, hỏi tiếp: “Trừ cái đó ra thì không còn gì nữa sao?”

Chung Diễn nhìn thẳng Cố Huyền Nghiễn, kiên định nói: “Hết rồi.”

Cố Huyền Nghiễn nhìn Chung Diễn chằm chằm, dường như đã miễn cưỡng tin tưởng, Chung Diễn lảng sang chuyện khác, “Cơ mà không biết vì sao vùng đất băng lại đột nhiên sụp đổ nhỉ.”

“Chỉ là thủ đoạn thoát thân của Thương Loan thôi, có thể thấy, thân thể của hắn ta hình như càng lúc càng suy yếu rồi.”

Ngữ điệu của Cố Huyền Nghiễn khá lạnh nhạt, có lẽ không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, y lại nhìn Chung Diễn, bỗng mở lời: “Vì sao lúc rơi từ trên núi xuống sư huynh lại bảo vệ ta? Vì sao sư huynh lại cứu ta?”

Ý cười cuối cùng nơi đáy mắt y đã biến mất, chỉ còn sót lại tia thăm dò.

“Nếu nói lúc rời khỏi thiền viện, sư huynh cứu ta là vì sợ về Thanh Nham không thể giải thích với mọi người, thế vừa rồi, vì sao sư huynh lại cứu ta?”

… Ta không nên cứu ngươi, ta nên để ngươi ngã chết mới phải!

Chung Diễn cảm thấy tức đến mức miệng vết thương cũng đau rát, cười lạnh nói: “Sư đệ không cần đa nghi, cứ xem như ta bị điên hoặc bị sảng đi.”

Cố Huyền Nghiễn có lẽ đã nhận thấy được cơn giận của hắn, y khẽ giật mình, lúc lấy lại được tinh thần thì có hơi luống cuống, muốn nói gì đó nhưng hai mắt Chung Diễn đã nhắm nghiền.

Quanh đây chỉ còn lại tiếng nổ lách tách của đám củi cháy, hồi lâu sau, Chung Diễn nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Cố Huyền Nghiễn: “Sư huynh, ta sai rồi.”

Dường như y đang mỉm cười, “Sư huynh là người đầu tiên đưa tay ra với ta, cứu tính mạng của ta. Ta chỉ là vừa mừng vừa sợ thôi, sư huynh đừng giận mà.”

Giọng Cố Huyền Nghiễn càng lúc càng nhỏ, nghe có hơi đáng thương. Sự tức giận của Chung Diễn chớp mắt tiêu tan hơn phân nửa, hắn thở dài, từ từ nhắm hai mắt lại không muốn đôi điều thêm nữa, chỉ bảo: “Điều tức cho tốt đi.”

Vấn đề này coi như đã là một bước ngoặt thành công, bầu không khí trở lại bình thường, cuối cùng hệ thống cũng có thể chen miệng vào nhắc nhở Chung Diễn: “Huyết thệ kia tháng nào cũng phải uống máu, bằng không…”

“Câm miệng, ta không bị mất trí nhớ.” Chung Diễn thầm thở dài, “Ta sợ nói ra rồi Cố Huyền Nghiễn lại quay đầu đi tìm Thương Loan liều mạng, sợ là lúc đó ta sẽ chết nhanh hơn.”

Hệ thống trầm mặc một lát, nhịn không được hỏi: “Xin thưa, tại sao Cố Huyền Nghiễn lại phải đi liều mạng với Thương Loan vì sống chết của ngươi?”

… Đúng là câu hỏi vừa đầy tính tuyên truyền giác ngộ vừa đâm trúng tim đen.

Chung Diễn không hiểu sao cũng ngẩn người hồi lâu, cuối cùng nói, “Ài, ta không biết đâu, chỉ là ta cảm thấy… có thể thôi.”

Rõ ràng vừa nãy hai người đã có một bước tiến mới, nhưng bây giờ Chung Diễn lại cảm thấy mình không sao nói rõ được.

Dù sao thì vẻ mặt lúc Cố Huyền Nghiễn nghe Thương Loan nói ra chuyện huyết thệ cũng thực sự quá kinh khủng, cứ như một giây sau đó thanh kiếm kia sẽ cắt ngang yết hầu của Thương Loan vậy. Nhưng y lại dừng tay, vì nghe thấy rằng một khi Thương Loan chết, Chung Diễn cũng không sống được.

Nhưng vì sao y lại dừng tay, đối phương chính là kẻ thù diệt môn đấy, hơn nữa Cố Huyền Nghiễn còn hao hết chân nguyên để có được bàn thắng hiểm ấy, thế mà lại không giết chết hắn ta, lần sau nhất định sẽ không còn cơ hội nào như vậy nữa đâu.

Chung Diễn suy nghĩ cả buổi, trả lời: “Có lẽ Cố Huyền Nghiễn không muốn thấy người vô tội vì sự báo thù của y mà chết đi.”

Hệ thống: “À, trước khi y tìm được ngươi đã dùng kiếm đâm chết một nữ ma tu vô tội, đúng rồi, trừ của ngươi 20 điểm, ghi nợ trước nhé.”

Chung Diễn: “…”

Hắn bật dậy trợn mắt nhìn Cố Huyền Nghiễn. Dưới chùm sáng nhảy nhót của ánh lửa, sắc mặt Cố Huyền Nghiễn đã không còn nhợt nhạt như ban nãy nữa, y đang ngồi ngay ngắn để điều tức. Nơi đây không có người ngoài, Cố Huyền Nghiễn cũng chẳng cần phải cố treo cái dáng vẻ ôn nhã giả tạo kia, chỉ còn lại sự lạnh lùng trong trẻo lượn lờ quanh thân, làm nổi bật lên dung mạo tinh xảo và bất phàm của y.

Chung Diễn ngắm y hồi lâu mới phát hiện, vẻ ngoài của Cố Huyền Nghiễn đúng là đẹp thật đấy.

Người ta nói trên đầu chữ sắc có cây đao, Ân Tố Tố nói quả không sai, càng xinh đẹp thì càng hay gạt người khác. Có điều, Cố Huyền Nghiễn đẹp đến mức này thì cũng hơi quá đáng rồi. Ơ mà nãy hắn định hỏi cái gì đó cơ mà?!

Bị nhìn chằm chằm lâu thế rồi, Cố Huyền Nghiễn đành phải giương mắt lên nhìn Chung Diễn, ấm áp hỏi: “Sư huynh, sao thế?”

… Lúng túng quá trời.

Chung Diễn đơ người trong giây lát, may mà kịp thời nghĩ ra: “Ờm, mới trước đó rõ ràng ngươi có thể giết Thương Loan, vì sao không động thủ?” Có vết xe đổ ban nãy rồi, đương nhiên hắn không dám nói “có thể tiện tay xử luôn ta” nữa, mà hỏi, “Là vì ta sao?”

Cố Huyền Nghiễn dựa lưng vào tường đá của sơn động, nhìn hắn chằm chằm, không trả lời. Chung Diễn vẫn không nản lòng, xem như y đã ngầm thừa nhận điều đó, mặt dày mày dạn hỏi tiếp, “Vì sao vậy?”

Trong mắt Cố Huyền Nghiễn có ý cười, hỏi ngược lại, “Sư huynh cảm thấy là vì sao?”

… Ta mà tự mình nghĩ ra được thì cần gì phải đi hỏi ngươi?

Trong chốc lát, sơn động lại trở nên yên tĩnh. Cố Huyền Nghiễn vẫn nhìn Chung Diễn, như đang chờ hắn đưa ra đáp án.

Chung Diễn không biết làm thế nào cho phải, dứt khoát nhân dịp này tiến hành giáo dục tư tưởng cho Cố Huyền Nghiễn luôn: “Là bởi tuy rằng ngươi một lòng báo thù, nhưng vẫn ẩn chứa lòng trắc ẩn, không muốn người chẳng liên quan phải chết vì ngươi. Lòng thiện chí thiện, sâu trong trái tim sư đệ vẫn còn lưu giữ thiện niệm, ta biết, ta biết hết.”

Cố Huyền Nghiễn im lặng hồi lâu, thấp giọng bật cười, “Để cản ta giết người, sư huynh đúng là phí không ít sức.”

Tiếng cười kia dẫu rằng không có mấy là vui vẻ, nhưng ít nhất không hề tức giận, lãng đãng như đã phát hiện ra thứ đồ chơi nào đó rất thú vị, hào hứng dạt dào.

Chung Diễn cảm thấy rất có hi vọng, lại nói: “Dù sao thì giết người cũng không tốt chút nào.” Suy nghĩ lát nữa lại bổ sung thêm: “Cơ mà nếu là Thương Loan thì cứ giết thoải mái.”

Dù sao thì thù diệt môn của Cố Huyền Nghiễn và Thương Loan vẫn còn đó, giết Thương Loan lại không bị trừ điểm, chỉ cần Cố Huyền Nghiễn xuất kiếm có nguyên nhân, không lạm sát người vô tội, thời khắc nguy cấp mình cũng có thể cắn răng phung phí điểm cho Cố Huyền Nghiễn… Chung Diễn cứ cảm thấy từ sau khi đến đây, tam quan của hắn ngày càng lệch lạc kiểu gì ấy…

Cố Huyền Nghiễn mỉm cười vui vẻ, nói khẽ: “Thế nhưng sư huynh nói sai rồi, trong lòng ta không hề tồn tại thiện niệm, nhưng ác niệm lại có không ít.”

Chậc, xem ra mình giáo dục vô ích rồi. Chung Diễn ngả người về phía sau, dựa mình lên tường đá, “Ví dụ?”

Cố Huyền Nghiễn không trả lời ngay, ánh mắt lướt ngang qua gương mặt Chung Diễn, trườn bò xuống vạt áo hắn, rồi lại chuyển tầm nhìn qua đống lửa bập bùng kia. Ánh mắt ấy nhẹ như cánh bướm, Chung Diễn không chú ý đến, chỉ chuyên tâm chờ lời đáp của Cố Huyền Nghiễn. Một lúc sau, giọng nói của Cố Huyền Nghiễn mới vang lên lần nữa.

“Nếu đã là ác niệm, đương nhiên không thể nói bằng lời rồi. Nếu sư huynh sợ ta giết người nữa thì cứ làm như trước kia là được, một tấc một bước, không bao giờ rời khỏi ta, có lẽ có ích hơn đấy.”

Chung Diễn mặt không biến sắc nói thầm với hệ thống: “Ta hiểu rồi, hóa ra Cố Huyền Nghiễn chỉ muốn có một tùy tùng thôi sao.”

Hệ thống: “…”

Trời đất im lìm tĩnh lặng, Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn bốn mắt nhìn nhau, chưa cần biết huyết thệ của Thương Loan có thể giải được hay không, trước mắt phải trả lời cái tên kia đã. Chung Diễn thở dài, buộc lòng đáp, “Được.”

Suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy không nghiêm túc cho lắm, thế là bổ sung thêm: “Ta thề. Nhưng nếu ta đi theo ngươi thì ngươi không được giết người nữa đấy.”

Dưới ánh lửa đỏ thẫm, Cố Huyền Nghiễn hình như nở nụ cười. Chung Diễn không thấy rõ lắm, chỉ nghe đâu một tiếng hồi đáp khe khẽ: “Được.”

~

Ngày hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng trưng. Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn vốn dừng chân dưới núi, ra khỏi sơn động là có thể thấy được toàn cảnh xung quanh.

Phía dưới vùng đất băng này có một con sông chảy xiết, dòng nước trong đến mức thấy cả đáy, hướng đi quanh co vào sâu trong cánh rừng cách đó không xa. Chung Diễn ngước nhìn lên ngọn núi cao trước mặt, bầu trời bao la, gió thổi lồng lộng, bóng cây đổ xô dưới những gợn sóng xanh biếc.

Cố Huyền Nghiễn đứng sóng vai với Chung Diễn, nói: “Quay lại đường cũ thì chắc không có khả năng đâu, thử bay lên ngọn núi này xem sao.”

Chung Diễn gật gật đầu, hai người cùng nhau ngự kiếm, bảy lên đỉnh núi. Một khắc đã trôi qua, Cố Huyền Nghiễn nhẹ cau mày, “Kỳ lạ.”

Không cần y nói, Cố Huyền Nghiễn cũng phát hiện được có gì đó không đúng, theo lý thì ngọn núi này không hề cao, thậm chí còn hơi thấp so với rất nhiều đỉnh ở Thanh Nham, nhưng thời gian hai người ngự kiếm đã qua một nén nhang rồi mà vẫn ở mãi dưới sườn núi.

Chung Diễn ngẩng đầu nhìn lên, mây mù bao phủ quanh sườn dốc, không thể nhìn thấy đỉnh núi được.

Hai người đành phải quay về lại chỗ cũ, Chung Diễn ngẩng đầu lần nữa, sắc trời xanh trong, không một gợn mây.

Chung Diễn khó hiểu: “Chẳng lẽ ngọn núi kia không cho người khác lên sao? Nhưng mà tối hôm qua chúng ta còn vào được mà, đừng có nói vừa mới qua một đêm đã trở mặt nhé?”

“Bởi vì tối hôm qua chúng ta đi bộ.” Cố Huyền Nghiễn thở dài, cười bảo: “Sư huynh, đi thôi, cứ cho là đang ở Thanh Nham đi.”

Thanh Nham không cho phép đệ tử ngự kiếm trong môn phái. Từ trên xuống dưới Thanh Nham cũng đã quen rồi, bởi vậy hai người bước đi cũng không cảm thấy nhọc nhằn là bao, chậm rãi trèo lên núi. Chung Diễn còn tưởng ngọn núi này có chủ rồi, vừa rồi không ngự kiếm được là vì bị người ta thiết lập trận pháp. Nhưng trên núi chỉ có tiếng hạc kêu hươu gọi, vô cùng tự do thoải mái, trừ hai người ra thì không có dấu vết của bất kì ai.

“Trong sách cổ ta đọc không có ghi chép gì về ngọn núi này.” Cố Huyền Nghiễn nói: “Vạn vật đều có linh hồn, vô cùng huyền diệu, khỏi cần nghiên cứu quá sâu làm gì. Có điều linh khí trên ngọn núi này thực sự rất dồi dào.”

Vừa mới đi một lát thôi mà đã cảm thấy tu vi dần xoay chuyển nhẹ nhàng.

Chung Diễn gật gật đầu, ngẫm đi nghĩ lại, chợt bảo: “Nếu có thể, sau này ta sẽ tới ngọn núi này để dưỡng lão.”

Cố Huyền Nghiễn nghe vậy bèn liếc hắn, đoạn cười: “Sư huynh mới cập quan thôi đấy, chưa gì đã muốn dưỡng lão rồi?”

Ngày nào cũng phải lục đà lục đục với ngươi, ta còn tưởng mình đã già gần bảy, tám mươi tuổi rồi đấy.

Chung Diễn mập mờ nói: “Chỉ là suy tính sớm cho tương lai thôi.” Nói xong mới nhớ mình có lẽ không thể sống quá một tháng nữa, tốt nhất phải nhanh chóng quay về Thanh Nham, xem Thanh Vưu có cách gì cứu được không, dù sao thì có mấy lần hắn tìm được đường sống trong cõi chết đều nhờ vào thuốc của Thanh Vưu cả mà.

Cố Huyền Nghiễn thấy hắn không nói gì thì lên tiếng hỏi, “Sư huynh đang nghĩ gì vậy?”

Chung Diễn ăn ngay nói thật, “Nghĩ về Thanh Vưu.”

Cố Huyền Nghiễn không ngờ được sẽ là đáp án đó, trầm mặc cả buổi mới hỏi lại, “Thanh Vưu?”

Giọng điệu y có vẻ không tốt cho lắm, Chung Diễn sợ y nhìn ra gì đó nên lập tức sửa sai, cẩn thận tìm từ, “Ha ha, dẫu gì cũng là chỗ sư đệ thân quen, lâu rồi không gặp nên bỗng nhớ hắn thôi.”

Từ sau lần đó thì Cố Huyền Nghiễn không hề nói gì nữa. Hai người im lặng đi về phía trước, Chung Diễn không chạm tới được suy nghĩ của y, cho là y không thân với Thanh Vưu cho lắm nên bèn giới thiệu, “Ngươi không nhớ sao, cái hôm hai ta bị vượn tinh tấn công sống dở chết dở, chính là Thanh Vưu đã nấu thuốc cho chúng ta. Bình thường tuy rằng hắn hay lải nhải, nhưng y thuật cao minh, tính cách cũng không tồi…”

Còn chưa dứt lời, Cố Huyền Nghiễn đột nhiên dừng bước lại, nắm lấy cổ tay Chung Diễn kéo qua. Chung Diễn nhất thời không để ý, suýt nữa ngã lên người Cố Huyền Nghiễn, hắn nhanh chóng ổn định lại cơ thể, hỏi: “Sao thế?”

Đoạn thấy sắc mặt Cố Huyền Nghiễn không tốt cho lắm, còn tưởng vì leo núi nên vết thương của y lại bị rách, thế là vội vàng kéo vạt áo y ra sốt ruột nói: “Miệng vết thương đau nữa sao?”

Cố Huyền Nghiễn nghe thấy lời đó thì nét mặt hơi nguôi ngoai. Y nhìn dáng vẻ sầu lo của Chung Diễn một lúc, sau đó buông tay ra, thở phào một hơi, “Sư huynh, huynh đừng giận ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status