Sư huynh, rất vô lương

Quyển 3 - Chương 47: Lại thấy Liễu Khuynh Thành


Editor:HamNguyet

Đoan Mộc Trường Thanh vừa tiến đến, liền thấy được Tần Lạc Y cùng đệ đệ Đoan Mộc Trường Anh đứng chung một chỗ, tuấn nhan Đoan Mộc Trường Anh mỉm cười, bộ dáng có vẻ thật cao hứng, ánh mắt dừng trên mặt Tần Lạc Y, Tần Lạc Y quay mặt đi.

Đêm qua hắn đuổi theo phía sau, tìm nàng hồi lâu, vẫn không tìm được người, ôm một tia may mắn quay về biệt viện, mới biết được nàng đã sớm trở lại, Đại sư huynh lưu lại trong phòng nàng, nhưng bị nàng nhốt ngoài nội thất.

Hắn đứng ngoài biệt viện hồi lâu, cuối cùng không đi vào, xoay người trở về tổ trạch Đoan Mộc gia Kỳ Long thành, hắn muốn biết rõ ràng đến tột cùng Đoan Mộc Trường Anh đưa Y nhi đến Kỳ Long thành có tính toán gì. Không biết rõ ràng mục đích của Đoan Mộc Trường Anh, cuộc sống hàng ngày khó yên tâm, càng hận Đoan Mộc Trường Anh vì đối phó hắn mà vươn ma thủ hướng tới Y nhi.

Mạnh mẽ áp lực nóng nảy, đợi đến buổi sáng, hắn lập tức triệu người đến hỏi chuyện Đoan Mộc Trường Anh trở về hai ngày nay, nói bóng nói gió một phen nhưng không có được tin tức hữu dụng gì, đang chuẩn bị đi biệt viện, lại đụng phải Hàm Hương bị hắn vắng vẻ không dùng đuổi về Kỳ Long thành.

Hàm Hương nói cho hắn biết Đoan Mộc Trường Anh đưa Tần Lạc Y vào tổ trạch, còn đi gặp phụ thân, hắn lập tức có dự cảm không tốt, mặc Hàm Hương rời đi. Trong lòng nhịn không được suy đoán, vô duyên vô cớ Đoan Mộc Trường Anh đưa Lạc Y tới gặp phụ thân làm gì...Chẳng lẽ hắn ta thật sự sử dụng nhiếp hồn thuật với Y nhi thành công?

"Phụ thân." Đoan Mộc Cẩm Ngọc nhìn một đôi nhi nữ tiến vào, thần sắc trên mặt nhu hòa không ít, đặc biệt đối với nữ nhi duy nhất Đoan Mộc Vân, hắn cực kỳ cưng chiều, đối với hai nhi tử, hắn càng lấy làm tự hào.

Hai nhi tử đều trẻ tuổi tu luyện ra ngọc phủ, đặc biệt Đoan Mộc Trường Thanh, lần này đi Bồng Lai tiên đảo ngắn ngủi mấy tháng, xem ra tu vi lại tinh tiến rất nhiều.

Chỉ là.

Ánh mắt hắn nhẹ nhàng quét qua đại nhi tử, lại quét qua tiểu nhi tử, trong lòng có chút bất đắc dĩ, hắn không hiểu, rõ ràng trước kia hai huynh đệ ra vào như hình với bóng, mấy năm nay càng nháo càng cương, đặc biệt Trường Thanh, thân là trưởng tử, được hắn xác định là người thừa kế tương lai của Đoan Mộc gia, vì sao còn muốn nhằm vào đệ đệ chính mình khắp nơi?

Chẳng lẽ sợ đệ đệ đoạt thiếu chủ vị? Đừng nói chính mình không có ý tưởng như vậy, chỉ là Trường Anh...Chính mình cũng nhìn ra không có loại ý tưởng này. Càng nghĩ càng buồn bực, trong ánh mắt nhìn về phía trưởng tử mang theo một chút tức giận.

Thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh càng thêm lãnh khốc.

Cỗ lãnh khí lạnh lẽo bức người, khiến Đoan Mộc Cẩm Ngọc có chút chịu không nổi, chính mình không phải người lãnh khốc, mẫu thân cũng không phải, không biết đến tột cùng giống ai.

Nhi tử này, đôi khi chính mình không rõ hắn suy nghĩ gì. Đoan Mộc Cẩm Ngọc âm thầm thở dài một hơi, quyết định mấy ngày nay nhất định phải tìm cơ hội hảo hảo cùng trưởng tử nói chuyện.

Đoan Mộc Vân thật sự xinh đẹp, mái tóc đen nhánh, dung nhan xinh đẹp, cùng Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc bất đồng, khoé môi nàng tùy thời đều mang theo lúm đồng tiền khiến người vui mừng, thanh âm ngọt như hoàng điểu xuất cốc, diện mạo khác hẳn hai ca ca, hẳn là giống mẫu thân bọn họ.

Biết Đoan Mộc Trường Anh mang theo Tần Lạc Y tới vì luyện đan, Đoan Mộc Trường Thanh dẫn theo tâm buông xuống: "Nếu tiểu sư muội muốn đi đan thất luyện đan, ta mang nàng đi."

Tần Lạc Y đối với hắn quá mức lạnh nhạt, hắn muốn nàng hồi tâm chuyển ý, nhưng không tìm thấy cơ hội riêng tư, vừa lúc nàng luyện đan phải mất vài canh giờ, hắn ở một bên trợ thủ tốt lắm.

"Phốc!" Đoan Mộc Cẩm Ngọc cầm chén trà ngồi nghe vậy, đem miệng nước trà phun tới, dùng sức ho khan hai tiếng, lúc này mới cố giữ vững trấn định đem chung trà đặt trên bàn, ánh mắt sáng kinh người dừng trên người Tần Lạc Y.

Động tĩnh hắn bên kia sớm kinh động mấy người, huynh muội Đoan Mộc Trường Anh cùng Đoan Mộc Vân không nói chuyện, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người Đoan Mộc Cẩm Ngọc. Phụ thân bọn họ là tu sĩ tử phủ đỉnh, đến tột cùng chuyện tình nghiêm trọng cỡ nào, mới khiến phụ thân kích động khiếp sợ đem nước trà phun ra a? Càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị.

"Phụ thân người làm sao vậy?" Đoan Mộc Vân cẩn thận vỗ ngực, nhỏ giọng ghé sát vào bên người Đoan Mộc Trường Thanh, ánh mắt linh động lưu chuyển, tràn đầy hồ nghi.

Hồi tưởng vừa rồi đã xảy ra sự tình gì...Đáng tiếc vừa rồi nàng chỉ lo nói chuyện cùng Đoan Mộc Trường Anh đã lâu không gặp, lúc này mặc nàng nghĩ phá đầu, đều không nghĩ ra chuyện khác thường gì.

"Nàng là sư muội con?" Ánh mắt Đoan Mộc Cẩm Ngọc sáng quắc, chỉ vào Tần Lạc Y hỏi Đoan Mộc Trường Thanh.

"Vâng." Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh chợt lóe, hắn liếc mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, suy nghĩ rất nhanh liền hiểu được.

Nguyên nhân phụ thân luống cuống như thế do Tần Lạc Y. Hắn biết quy củ Đoan Mộc gia triệu tập luyện đan sư, phải là thập nhị giai luyện đan sư trở lên, Trường Anh đem Lạc Y đến, khẳng định đã nói cho phụ thân, chuyện tình nàng là thập nhị giai luyện đan sư, lúc trước phụ thân không biết tuổi nàng, hiện tại nghe nói là sư muội hắn, mới khiếp sợ như thế.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Trong mắt Đoan Mộc Cẩm Ngọc lóe ra tinh quang, hỏi Tần Lạc Y thản nhiên đứng thẳng một bên.

"Lạc Y năm nay hai mươi ba tuổi." Tần Lạc Y còn chưa nói chuyện, Đoan Mộc Trường Anh chủ động mở miệng cười nói, trong mắt tối đen có loại chung kiêu ngạo.

"A! Luyện đan sư hơn hai mươi tuổi, ngươi quá lợi hại! So với ta còn nhỏ hơn." Trong mắt Đoan Mộc Vân sáng ngời, mạnh mẽ chạy đến trước mặt Tần Lạc Y, mở to đôi mắt như hắc diệu thạch đánh giá Tần Lạc Y, thập nhị giai luyện đan sư hơn hai mươi tuổi, quá biến thái đi, lúc trước cho rằng nàng ít nhất hơn hai ngàn tuổi, nên không để ý.

Đoan Mộc Trường Thanh không nhìn sai trong mắt Đoan Mộc Trường Anh nóng rực.

Thần sắc Đoan Mộc Cẩm Ngọc càng cổ quái. Luyện đan sư hơn hai mươi tuổi, có thể luyện chế thập nhị giai đan dược, là chuyện tình trên Huyền Thiên đại lục chưa từng có.

Không nghĩ tới vận khí Phiêu Miểu Tông tốt như thế, thu được đệ tử kiệt xuất, đương nhiên, càng làm cho hắn kinh ngạc là, linh hồn lực của nàng so với hắn còn cường đại hơn, vừa rồi ánh mắt hai người giao nhau, chính mình rõ ràng rơi xuống thế hạ phong.

Luyện đan sư trẻ tuổi, có linh hồn cường đại, so với linh hồn lực của thập tam giai luyện đan sư hắn gặp trước kia còn khủng bố hơn, quả thực bất khả tư nghị.

Nhìn thấy khiếp sợ trong mắt phụ thân rút đi, trong mắt hiện lên tán thưởng không thể nghi ngờ, trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh cao hứng, thần sắc lãnh khốc nhu hòa một ít, dù sao đó là người mình thích, sớm quyết định vô luận như thế nào, đời này phải bồi bên người nàng, người nhà chính mình thích nàng, đương nhiên tốt nhất.

"Nếu Tần cô nương là sư muội con, con liền mang nàng đi luyện đan thất đi, hảo hảo chiếu cố tiểu sư muội con." Đoan Mộc Cẩm Ngọc gật gật đầu, cười nói với Đoan Mộc Trường Thanh cùng Tần Lạc Y, sau đó giữ Đoan Mộc Trường Anh cùng Đoan Mộc Vân lại.

Đoan Mộc Trường Thanh tự nhiên nguyện ý. Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên chút ánh sáng nhạt, lập tức nhấc chân đi ra ngoài cùng Đoan Mộc Trường Thanh, Đoan Mộc Trường Anh nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, ánh mắt có chút ám trầm, khoé môi kéo kéo tự giễu.

Tuổi Đoan Mộc Vân lớn hơn Tần Lạc Y, nàng nhìn Tần Lạc Y, lại nhìn nhị ca nhà mình, cong cong môi, thừa dịp Đoan Mộc Cẩm Ngọc không chú ý, nàng truyền âm mật cho nhị ca: "Nhị ca, có phải huynh thích Tần cô nương hay không?"

Không phải nàng khoe khoang, nhị ca nàng ngọc thụ lâm phong, lỗi lạc bất phàm, thân phận cao quý, thiên phú tu luyện cực cao, giống đại ca, là thiên tài tu luyện trẻ tuổi nổi danh Huyền Thiên đại lục, cô nương thích hắn đếm không hết, nàng sống vài thập niên, chưa từng nhìn thấy hắn dùng ánh mắt nóng rực như vậy nhìn một cô nương.

Đáng tiếc mẫu thân nàng bế quan, nghe nói lần này bế quan không mất vài thập niên đến hơn trăm năm sẽ không xuất quan được, bằng không nàng nhất định nói với nương, nhị ca yêu thích nữ tử, để mẫu thân nàng đến xem tướng.

Bộ dáng Tần cô nương xinh đẹp, không nói thiên phú tu luyện như thế nào, nếu Tần cô nương thật sự luyện ra thập nhị giai đan dược...Riêng luyện đan thuật kia, rất khó có đươc, còn là sư muội đại ca, đệ tử Phiêu Miểu Tông, Phiêu Miểu Tông là đệ nhất tông môn Bồng Lai tiên đảo, nếu hai người bọn họ cùng một chỗ, đúng là một đôi trời đất tạo nên, thật sự xứng đôi.

Đoan Mộc Trường Anh bật cười. Quỷ linh tinh. Đưa tay dùng sức xoa đầu nàng, không nói bất cứ chuyện gì, đi theo Đoan Mộc Cẩm Ngọc vào thư phòng. Đoan Mộc Vân vỗ đầu chính mình, trong lòng càng thêm khẳng định nhị ca quả nhiên thích Tần cô nương.

Từ chủ viện Đoan Mộc Cẩm Ngọc đến luyện đan thất không xa, dù Đoan Mộc Trường Thanh cố ý thả chậm bước chân, không mất bao lâu đã đi tới, càng làm cho hắn nổi giận là, dọc theo đường đi đều do hắn nói chuyện, Tần Lạc Y nghe, không đáp lại, không biết đến tột cùng nàng có nghe hắn nói không, hay căn bản không nghe thấy cái gì.

"Thiếu chủ, Lý đại nhân đã trở lại." Thời điểm sắp đến cửa luyện đan thất, một nữ tử trang dung diễm lệ, hiển nhiên cố tình trang điểm tật bắn đến, hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh thi lễ nói.

Tần Lạc Y híp mắt lại. Nữ tử trước mắt không xa lạ, là Hàm Hương. Ánh mắt nàng dừng trên mặt Hàm Hương, đôi mắt Hàm Hương rũ xuống, một bộ dáng thập phần cung kính, nhưng Tần Lạc Y hiện tại đã tu luyện ra linh hoa, cho dù ánh mắt Hàm Hương cố ý thu liễm, nàng vẫn nhận thấy địch ý như có như không bên trong.

Nhịn không được trong lòng âm thầm cười nhạo một tiếng. Nữ tử tên Hàm Hương này, xem ra thật sự oán hận nàng. Theo nàng biết, mấy năm nay thị vệ bên người Đoan Mộc Trường Thanh không có Hàm Hương, Tống Vô Ngân là người Trường Thanh trọng dụng nhất, nam nhân kia, tu vi cao, đầu thông minh, quan trọng hơn là trung tâm với Đoan Mộc Trường Thanh. Thời điểm lúc trước ở phụ cận tiểu trúc bị tập kích, rõ ràng hắn không tình nguyện nhưng bởi vì lời nói của Đoan Mộc Trường Thanh mà liều chết che chở nàng rời đi.

"Đã biết." Thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh cực đạm, thậm chí ánh mắt nhìn nàng ta mang theo tầng lãnh khốc, nếu không phải mấy năm nay nàng ở Đoan Mộc gia coi như an phận thủ thường, cẩn thủ bổn phận, hắn sớm đem nàng xử lý đưa ra ngoài.

Nguyên bản hắn để nàng đến ngoài viện, mấy tháng không gặp, nàng bắt đầu hành tẩu trong viện. Phụ thân Hàm Hương là luyện khí đại sư của Đoan Mộc gia-Vân Hoành, tuy rằng tu vi không cao, là ngọc phủ mà thôi, nhưng luyện khí thuật thực sự không sai, được phụ thân hắn coi trọng, nàng xuất trong viện, tất nhiên do Vân Hoành.

Cho dù nàng là nữ nhi Vân Hoành, nếu nàng tiếp tục an phận liền thôi, nếu không, đừng trách hắn tàn nhẫn.

Lý đại nhân là người thứ nhất Đoan Mộc Trường Anh từng tiếp xúc ngày hôm qua, lúc này Đoan Mộc Trường Thanh không vội vã đi gặp hắn, tiếp tục mang theo Tần Lạc Y hướng luyện đan thất đi đến.

Nhìn hai người bọn họ cách xa dần, Hàm Hương mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt tối đen tràn đầy ghen ghét. Tần Lạc Y quay đầu, vừa lúc đem thần sắc trong mắt nàng ta thu vào đáy mắt, không khỏi cong môi cười.

Đoan Mộc Trường Thanh mẫn cảm quay đầu. Ghen ghét trong mắt Hàm Hương sớm dấu đi toàn bộ, trong lòng mạnh mẽ nhảy dựng, may mắn nàng phản ứng nhanh chóng, bằng không đã bị thiếu chủ vừa vặn bắt được.

Thiếu chủ tự mình đến luyện đan thất, luyện đan thất nhất thời oanh động. Ở Đoan Mộc gia, thiếu chủ Đoan Mộc Trường Thanh chính là thế hệ thiên tài trẻ tuổi, đi đến nơi nào cũng là vật phát sáng, đặc biệt nhóm nữ đệ tử, tuy rằng biết thiếu chủ lãnh khốc không dễ tiếp cận, nhưng hắn lãnh khốc cũng không ngăn cản được các nàng ảo tưởng hắn, huống chi ngày thường thiếu chủ rất khó đến luyện đan thất, không về Kỳ Long thành, cho dù trở về Huyền Thiên đại lục, phần lớn thời gian ở biệt viện ngoại ô.

Nhìn đến Tần Lạc Y bên cạnh hắn, có nữ tử nguyên bản cảm thấy bộ dáng chính mình không sai, không khỏi tự biết xấu hổ. Ánh mắt nam đệ tử nhìn phía Tần Lạc Y, trong nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp, nhưng bị ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh lạnh băng đảo qua, trong lòng run lên, vội vàng di chuyển.

Lưu quản sự luyện đan thất biết được tin tức thiếu chủ tự mình tới, còn tưởng rằng hắn muốn tuần tra đan thất, vội vàng thu xếp tinh thần, nhanh chóng chạy lại đây.

Mấy ngày nay người đến Đoan Mộc gia luyện đan không ít, ngày hôm qua thiếu chủ còn phân phó hắn nhất định phải nghiêm túc khảo sát luyện đan thuật của luyện đan sư, không nghĩ tới hôm nay tự mình lại đây, đủ để chứng minh thiếu chủ coi trọng việc này.

Nhìn đến vị cô nương xinh đẹp trẻ tuổi đi theo bên người Đoan Mộc Trường Thanh, hắn kinh ngạc trong nháy mắt, trước kia bên người Đoan Mộc Trường Thanh trừ bỏ bốn nữ hộ vệ, chưa từng có nữ tử trẻ tuổi khác gần bên người hắn.

"Luyện đan sư hôm nay đến, ta đều chiếu theo ngài phân phó, thập nhị giai luyện đan sư trở lên mới để bọn họ lưu lại thử luyện đan, hôm nay tuyển ra năm vị, đã cùng chủ tử nói qua, muốn từ trong bọn họ chọn ra ba người đến thay chỗ trống."

Đoan Mộc Trường Thanh hơi vuốt cằm.Sau đó chỉ vào Tần Lạc Y nói với Lưu quản sự."Vị này là Tần cô nương, cũng là luyện đan sư, ngươi đi an bài một gian đan thất."

Lưu quản sự có thể ngồi lên vị trí quản sự đan thất, vốn là nhân tinh, rất nhanh hiểu được cô nương trước mắt bất đồng, lập tức phân phó đệ tử tâm phúc đi an bài, dùng đan thất dành cho đệ tử ưu tú nhất.

Đoan Mộc Trường Thanh cùng Tần Lạc Y đi vào. Lưu quản sự theo sát phía sau bọn họ. Nhóm nữ đệ tử nguyên bản bởi vì diện mạo Tần Lạc Y xuất sắc mà tự biết xấu hổ, tâm nát đầy đất, nghe nói Tần Lạc Y là luyện đan sư, trong thời khắc Đoan Mộc gia triệu tập luyện đan sư cao giai, nói vậy luyện đan thuật bất phàm, giống Đoan Mộc Cẩm Ngọc, đoán nàng ít nhất sống một-hai ngày tuổi.

"Nhất định là chính mình biết luyện đan, ăn đan dược trú nhan gì, nên mới trẻ tuổi như vậy." Nguyên bản tâm mất mát lại linh hoạt lên, khi nhìn đến thiếu chủ cùng Tần cô nương vào đan thất, còn đối với nàng lộ ra ý cười ôn nhu chưa bao giờ gặp qua, không khỏi hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc vô cùng.

Lần này thử luyện là thập nhị giai đan dược. Xử lý linh thực, cắt miếng, đều có đệ tử chuyên môn xử lý, thẳng đến khi chuẩn bị ổn thoả tất cả, Đoan Mộc Trường Thanh không tính rời đi, hắn không đi, đương nhiên Lưu quản sự không đi, đệ tử làm việc trong đan thất càng thêm cẩn thận.

Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Đoan Mộc Trường Thanh một cái, vừa lúc nhìn vào ánh mắt hắn tối đen thâm thúy.

"Thời điểm ta luyện đan không hy vọng có người quấy rầy, ngươi đi ra ngoài trước, không cần đến lúc luyện đan một nửa ngươi mở cửa ra ngoài ảnh hưởng ta thành đan." Nàng không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

"Dù sao ta cũng không có chuyện gì, vừa lúc cùng nàng luyện đan, yên tâm, ta không đi ra, sẽ không ảnh hưởng nàng." Đoan Mộc Trường Thanh hướng về phía nàng cười, tuấn nhan sinh huy, con ngươi tối đen như ánh sao đêm, vô cùng chói mắt.

Khoé mắt Lưu quản sự nhịn không được hung hăng co rút. Trên mặt Thiếu chủ tươi cười, ách...Nói bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu.

Một gã đệ tử đang cắt miếng, cũng bị tươi cười trên mặt Đoan Mộc Trường Thanh kinh sợ, trên tay cầm đao cắt vô cùng sắc bén nhắm thẳng ngón tay cắt xuống.

Cũng may Lưu quản sự cách gần hắn, nhanh chóng bắn nhanh ra một đạo linh lực, đem đao bao lấy, ném ra xa, mới không làm cho linh thực trân quý nhiễm máu tươi.

Một tên đệ tử khác bưng khay linh thực cắt xong hướng đan lô, nghe xong lời thiếu chủ nói, lại nhìn đến trên mặt hiện ra tươi cười trăm năm có được, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa chật vật té ngã.

Đoan Mộc Trường Thanh dường như đối với đan phòng khác thường không hề phát giác, nhìn Tần Lạc Y đi qua bắt đầu luyện đan, hắn cũng đi theo qua. Dâng đan hỏa lên, hắn ở một bên hỗ trợ.

Thần sắc Lưu quản sự bên cạnh càng thêm quỷ dị. Nhìn động tác tư thế thiếu chủ quen thuộc như vậy, thấy thế nào cũng không giống lần đầu tiên, tựa như đã làm vô số lần.

Luyện đan cần hết sức chăm chú, nếu Đoan Mộc Trường Thanh chủ động hỗ trợ, Tần Lạc Y lười ngăn cản, trước kia thời điểm nàng luyện đan, hắn cùng Phượng Phi Ly thường xuyên trợ thủ cho nàng, tuy rằng hai người là thiếu chủ của một trong bảy đại thế gia, sống trong nhung lụa, cơ hồ không làm qua việc này, nhưng thắng ở chỗ thông minh, cùng nàng cực có ăn ý, có bọn họ hỗ trợ đặc biệt bớt lo.

Luyện đan không lâu, nàng toàn tâm đầu nhập bên trong, giống dĩ vãng, trực tiếp bắt đầu sai sử Đoan Mộc Trường Thanh, đem tâm tư nảy sinh tàn nhẫn không phản ứng hắn tạm thời ném đi.

Mất vài canh giờ, mãi đến khi sắc trời gần hoàng hôn, Tần Lạc Y rốt cục luyện thành đan dược, diệt đan hỏa.

Một gã đệ tử mở nắp đan lô màu đồng cổ ra, cỗ hương thơm ngát xông vào mũi, gặp Tần Lạc Y đang dùng tẩy thân thuật xử lý trên người chính mình, Đoan Mộc Trường Thanh nhíu mày, đi qua lấy đan dược lên nhìn, mỉm cười, đưa cho Lưu quản sự.

"Thập nhị giai trung phẩm đan dược!"

Lưu quản sự cẩn thận nhìn đan dược trong tay, lại nhìn hướng Tần Lạc Y, trong mắt nhất thời tỏa sáng.Thoải mái luyện chế ra thập nhị giai trung phẩm đan dược, còn được thiếu chủ coi trọng, ba danh ngạch luyện đan sư, khẳng định có vị Tần cô nương này.

Tần Lạc Y đem trên người chính mình thu thập thỏa đáng, thần sắc thản nhiên. Nàng cố ý áp chế rất nhiều công lực, mới luyện ra viên thập nhị giai trung phẩm đan dược, nếu nàng xuất toàn bộ thực lực ra, nói không chừng hiện tại thành đan là thập tam giai trung phẩm đan dược.

Thời điểm bắt đầu luyện đan, nàng không nghĩ tới luyện chế thập nhị giai sơ phẩm đan dược, nếu triệu tập nhị giai luyện đan sư, khẳng định bên trong có người có thể luyện chế ra thập nhị giai sơ phẩm đan dược, nàng muốn thử giải trừ nhiếp hồn thuật cho Đoan Mộc Cẩm Ngọc, nhất định phải có lý do đường đường chính chính ở lại chỗ này, nàng không muốn bởi vì luyện ra đan dược phẩm giai quá thấp mà bị đá, như vậy quá mất mặt.

"Ngươi đem đan dược cầm cho phụ thân ta." Đoan Mộc Trường Thanh nói với Lưu quản, sau đó cùng Tần Lạc Y đi ra ngoài.

Tuy rằng đã gần hoàng hôn, nhưng trong đan thất tụ tập không ít người, trừ bỏ nhìn đến đệ tử tiến vào đan thất luyện đan từ trước, còn có chút gương mặt xa lạ.

Đoan Mộc Vân cũng đến đây. Nhìn thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh nhu hòa tiêu sái đi ra, vẻ mặt Lưu quản sự mang ý cười, bọn họ chỉ biết, khẳng định Tần cô nương thành công luyện ra đan dược, nhưng không biết đan dược phẩm giai gì.

Đệ tử phụ việc trong đan thất đi ra cuối cùng, cùng nhóm đệ tử thân thiết nói chuyện, nhanh chóng tuôn ra âm thanh kinh ngạc hô nhỏ: "Cư nhiên là thập nhị giai trung phẩm đan dược, quá lợi hại."

Tần Lạc Y là sư muội thiếu chủ, hơn nữa mới hơn hai mươi tuổi, trải qua vài canh giờ, đã truyền khắp toàn bộ Đoan Mộc gia, nguyên bản bọn họ có chút không tin, hơn hai mươi tuổi là thập nhị giai luyện đan sư, cho dù bắt đầu luyện từ trong bụng mẫu thân, cũng không có khả năng có thành tựu như vậy a.

Lúc này bọn họ không thể không tin. Ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y vô cùng nóng rực. Nhưng bọn họ càng tò mò thái độ thiếu chủ đối đãi Tần cô nương, sư muội...Trước kia Liễu Khuynh Thành cũng là sư muội thiếu chủ, từng tới Kỳ Long thành, nhưng không gặp qua thiếu chủ đối với Liễu Khuynh Thành có sắc mặt hoà nhã, có chuyện gì, đều để cho Hàm Hương bọn họ đi giúp mà thôi.

Đoan Mộc Vân thập phần kinh ngạc. Không nghĩ tới Tần Lạc Y thật sự luyện ra, hơn nữa lần thứ nhất liền luyện ra thập nhị giai trung phẩm đan dược, nhị ca còn thích nàng. Nguyên bản nàng đối với nhị ca chính mình cực có tin tưởng, lúc này không dám khẳng định, thập nhị giai luyện đan sư a, nếu nhị ca muốn theo đuổi mỹ nhân, phải phí một phen công phu.

Lúc trước nàng hạ quyết tâm, muốn cùng Tần Lạc Y tạo quan hệ tốt, càng muốn ở trước mặt Tần Lạc Y nói lời hay giúp nhị ca, sau khi đến luyện đan thất, nghe nói thái độ đại ca đối với Tần cô nương, hơn nữa hiện tại ánh mắt đại ca nhìn về phía Tần cô nương, rõ ràng giống nhị ca, chẳng lẽ đại ca cũng thích Tần cô nương sao? Đoan Mộc cô nương phạm sầu, không biết là nên giúp đại ca, hay giúp nhị ca.

Đoan Mộc Trường Anh từ nơi xa xẹt qua, xem bộ dáng mọi người chung quanh kích động, liền biết kết quả Tần Lạc Y luyện đan, hắn hướng về phía nàng cười đánh thanh tiếp đón, sau đó nói với Đoan Mộc Trường Anh: "Đại ca, Liễu gia lão tổ đến đây, đang ở trong thư phòng phụ thân, phụ thân gọi huynh đi qua một chuyến."

Đoan Mộc Trường Thanh nhìn Tần Lạc Y, có chút do dự, thầm nghĩ Liễu lão tổ tới không đúng lúc, lập tức nghĩ đến khoảng thời gian này Liễu gia bấp bênh, là đối tượng các đạo nhân mã âm thầm nhìn trộm xuống tay, bọn họ đến Kỳ Long thành, không chừng có âm mưu gì. Hơi do dự, cũng rời đi, không nói Tần Lạc Y chờ chính mình đưa nàng trở về, nhìn nàng như vậy, biết chính mình nói cũng vô ích.

Đoan Mộc Trường Anh tự mình đưa Tần Lạc Y rời đi, ra tới đại môn Đoan Mộc gia nguy nga hùng tráng, bọn họ không lập tức trở về biệt viện ngoại ô, mà đưa nàng đến khách điếm nổi danh Kỳ Long thành, tìm một nhã gian, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

"Y nhi, hôm nay nàng thấy...Cảm thấy như thế nào?"

"Hẳn là có thể, chỉ sợ phải phí một phen công phu, chắc hẳn lúc trước tu vi ma đầu kia không cao lắm, nhưng không hoàn toàn nắm chắc." Ở thời điểm Đoan Mộc Cẩm Ngọc hướng nàng phóng thích uy áp, nàng linh cơ vừa động, cùng linh hồn lực hắn tiến hành đánh giá một phen, tuy rằng chấn chấn kinh Đoan Mộc Cẩm Ngọc, nhưng bất động thanh sắc đạt tới mục đích chính mình.

"Thật tốt quá...Lạc Y, đa tạ nàng."

"Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm...Ta nói không hoàn toàn nắm chắc, còn có, ngươi phải tìm một địa phương cực bí ẩn, thời điểm ta vì hắn giải nhiếp hồn thuật, không thể để người bên ngoài quấy rầy, bằng không hậu quả nghiêm trọng, tốt nhất không ở Kỳ Long thành, nên tìm địa phương khác."

Đoan Mộc Trường Anh biết nhiếp hồn thuật kia lợi hại, gật gật đầu nói: "Yên tâm, ta sẽ an bài thỏa đáng."

Nghĩ đến Đoan Mộc Trường Thanh tìm đi Đoan Mộc Cẩm Ngọc cùng Liễu gia lão tổ, Tần Lạc Y lại hỏi: "Liễu gia lão tổ kia đến Kỳ Long thành có chuyện gì?"

"Chuyện này không rõ lắm, một mình cha ta gặp hắn. Trong chốc lát ta trở về phải hỏi thăm một chút." Hắn biết Tần Lạc Y cùng Liễu gia có thù, lúc trước trên Bồng Lai tiên đảo Liễu Khuynh Thành phái người đuổi giết nàng, hắn đều nhất thanh nhị sở, nhớ ngày đó chính mình lợi dụng Liễu Khuynh Thành đi tiếp cận nàng.

Liếc nhìn Tần Lạc Y đối diện một cái, nhìn gương mặt nàng tươi đẹp, trong lòng chua xót, trong bụng như có như không co rút đau đớn, rõ ràng miệng vết thương đã sớm hồi phục. Hắn hối hận lúc trước hạ nhiếp hồn thuật với nàng, nhưng không hối hận lợi dụng Liễu Khuynh Thành tiếp cận nàng.

Ăn một lát, Tần Lạc Y từ cửa sổ vọng ra ngoài, nhìn thấy một bóng dáng dị thường quen thuộc, sau khi gặp Liễu Khuynh Thành ở Ráng Sắc thành, đã lâu không gặp qua, khoé môi Liễu Khuynh Thành mỉm cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, trực tiếp đi vào tửu lâu đối diện.

Lúc trước đi ra từ Thiên Đạo Tông nghe đồn đãi phụ thân Liễu Khuynh Thành bởi vì ở hội bán đấu giá lấy được Kinh Long quyết, bị người đánh thành trọng thương, Liễu Khuynh Thành sợ bị người bắt được, uy hiếp phụ thân nàng, luôn cùng Liễu gia lão tổ một chỗ, không nghĩ tới Liễu gia lão tổ đến Kỳ Long thành, nàng cũng đi theo đến đây.

Khuôn mặt kia rõ ràng trang điểm tỉ mỉ, so với trước kia càng thêm xinh đẹp diễm lệ vài phần, một thân y phục phỉ thúy đẹp đẽ quý giá, cổ áo kéo thấp, bầu ngực tuyết trắng đầy đặn như ẩn như hiện, một đường bước vào, câu không ít ánh mắt nam nhân, ánh mắt nóng bỏng đuổi theo nàng tiến nhập tửu lâu. Mâu quang Liễu Khuynh Thành lưu chuyển, đem ánh mắt mọi người thu hết đáy mắt, trên mặt tươi cười càng thêm hoặc người.

Không biết nàng ta đi vào tửu lâu làm gì. Trong lòng Tần Lạc Y vừa động, buông thần thức ra, đem người trong tửu lâu đối diện tìm hiểu một phen, ở bên trong uống rượu tụ hội đều là tu sĩ, cấp bậc không thấp, lúc này có rất nhiều khách nhân, cơ hồ không còn chỗ ngồi.

Tần Lạc Y nhanh chóng ở bên trong phát hiện bóng dáng đại ca Tần Thiên. Hắn ngồi trong một nhã gian, bên cạnh có một đôi chén đũa, nhưng không có người ngồi.

Liễu Khuynh Thành lập tức vào phòng Tần Thiên, sau khi đẩy cửa vào, trên mặt gợi lên ý cười quyến rũ, còn thuận tay đem cửa nhã gian đóng lại.

"Tần công tử." Liễu Khuynh Thành ưỡn ngực, phong tình vô hạn hướng Tần Thiên đi qua.

Tần Lạc Y đối diện đầu đầy hắc tuyến.

Liễu Khuynh Thành tới tìm đại ca nàng. Chẳng lẽ vị trí bên cạnh đại ca cố ý lưu lại vì Liễu Khuynh Thành?

Tần Lạc Y rốt cuộc không ngồi được, hướng Đoan Mộc Trường Anh nói câu "ta đi ra ngoài trong chốc lát", liền lặng yên không tiếng động phóng đến tửu lâu đối diện, hiện tại tu vi nàng cực cao, Tần Thiên cùng Liễu Khuynh Thành đương nhiên không phát hiện khác thường, chỉ là Đoan Mộc Trường Anh, bởi vì động tác nàng quá nhanh, không thấy rõ nàng rốt cuộc chạy đi nơi đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status