Sự trả thù ngọt ngào

Chương 108





Chương 108: Sao cậu chủ có thể là đồ rác rưởi chứ

“Tiểu Nhã, người bạn trai này của em bị sao vậy, anh ta cười người khác thì không nói làm gì, nhưng anh ta lại dám cười nhạo cậu chủ, dù sao thì cậu chủ cũng là em trai của em!”

Thôi Chí Minh nhíu mày, đứng trước mặt An Nhã nói những lời đổ thêm dầu vào lửa.

Vẻ mặt của An Nhã hơi ngượng ngùng, cô ấy nên nói gì đây? Bản thân tự cười nhạo thì bị coi là phạm pháp à?

“A, anh ấy… anh ấy chỉ là tùy ý cười chút thôi, không có ác ý gì đâu”, An Nhã trả lời qua loa cho xong chuyện.

Thôi Chí Minh nhìn Nhạc Huy và lạnh lùng nói:

“Lần sau chú ý một chút, anh cười nhạo người khác thì chẳng sao, nhưng cậu chủ mà anh cũng dám người nhạo, thật đúng là không biết trời cao đất dày là gì!”

“Nếu anh ấy mà biết anh là bạn trai của chị gái mình thì tôi nghĩ anh ấy sẽ không vui đâu”.

Giọng điệu của Thôi Chí Minh tràn ngập sự uy hiếp khi nói câu cuối cùng.

Hắn thầm nghĩ rằng cái tên Diệp Huy này không sợ hắn, nhưng không ngu đến mức ngay cả cậu chủ nhà họ Nhạc cũng không sợ chứ.

Nhạc Huy cười hì hì, chắp tay sau lưng nói:

“Cậu chủ nhà họ Nhạc thì sao, anh ta là người và tôi cũng là người, có gì khác nhau đâu?”

“Hơn nữa, tôi vẫn nghe nói rằng cậu chủ nhà họ Nhạc là tên rác rưởi, quanh năm sống vất vưởng ở bên ngoài, càng không có chỗ đứng trong nhà họ Nhạc. Các người có cần thiết phải nịnh nọt như vậy không, các người sẵn lòng nịnh nọt nhưng chắc gì người ta đã muốn nghe”.

An Nhã đứng ở bên cạnh cố gắng nhịn cười, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người tự nói xấu bản thân như vậy.

“Anh…”

Sắc mặt đám người Thôi Chí Minh lập tức thay đổi khi nghe Nhạc Huy dám nói cậu chủ nhà họ Nhạc như vậy.

“Chết tiệt! Cái thứ như anh mà lại dám xúc phạm cậu chủ! Cho dù cậu chủ có là rác rưởi, thì cũng còn tốt hơn anh, anh là…”

Có người không nhịn được liền lên tiếng mắng chửi, nhưng hắn vẫn chưa mắng xong đã bị Thôi Chí Minh đánh vào đầu một cái.

Thôi Chí Minh mắng hắn:

“Cậu chủ sao có thể là rác rưởi được, thằng ranh cậu nói chuyện thì chú ý một chút”.

Người đàn ông kia nhận thấy bản thân mình đã phạm sai lầm, hắn vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, em chỉ muốn lấy ví dụ thôi, tên này lại dám xúc phạm cậu chủ như vậy, hắn cũng không tự nhìn lại thân phận của bản thân là gì đi”.

Thôi Chí Minh cũng lười tranh cãi với Nhạc Huy ở đây, hắn tươi cười với mọi người và nói:

“Tôi đã đặt trước phòng VIP lớn của nhà hàng này, lát nữa quản lý nhà hàng sẽ đích thân đến đón chúng ta. Tôi nghe nói có một phòng VIP chuyên biệt để cậu chủ sử dụng, bên trong còn treo một bức chân dung cả gia đình của cậu chủ, bức hình đó còn có ảnh chân dung của ông cụ nhà họ Nhạc đã qua đời”.

“Có lẽ lát nữa chúng ta sẽ lên nói chuyện với quản lý nhà hàng, để ông ấy đưa chúng ta đến phòng VIP đó. Nếu được thế thì chúng ta có thể nhìn thấy phong thái của cậu chủ thông qua bức chân dung gia đình này”.

Đám người Khang Thiếu Dương nghe thấy vậy, cũng trở nên phấn khích hơn, sau đó lên tiếng:

“Vậy thì tốt quá, nếu sau này chúng ta gặp cậu chủ, cũng không đến nỗi không nhận ra anh ấy”.

“Nếu không chào hỏi anh ấy thì đúng là không lễ phép”.

Nhạc Huy đứng ở bên cạnh thầm suy nghĩ, lát nữa anh sẽ bảo quản lý của nhà hàng này gỡ bức chân dung gia đình xuống. Chân dung của cả gia đình anh, sao có thể để đám người này xem được chứ?

Thôi Chí Minh đi đầu, dẫn một đám người cùng bước vào nhà hàng năm sao do Nhạc Chấn Đình đặc biệt xây dựng cho Nhạc Huy.

Quản lý của nhà hàng đợi sẵn ở đại sảnh, Thôi Chí Minh đã đích thân gọi điện đặt chỗ nên ông ấy phải đích thân đến đón tiếp. Bởi vì thực lực của nhà họ Thôi không hề nhỏ, đương nhiên cũng không thể xem thường cậu ấm nhà họ Thôi.

“Ôi! Cậu Thôi đã đến rồi!”, Thôi Chí Minh cùng với một đoàn người đi vào trong, quản lý của nhà hàng vội vàng đến đón tiếp, rất lễ phép chào hỏi: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu Thôi, nhà hàng của chúng tôi xin chúc mừng sinh nhật cậu, chúng tôi đã sắp xếp xong phòng VIP cho cậu rồi”.

Thôi Chí Minh cũng rất đắc ý khi nhìn thấy nhà hàng của nhà họ Nhạc tiếp đãi niềm nở với mình như vậy, hắn cười ha ha rồi nói:

“Vậy thì cảm ơn, chúng tôi…”

Khi Thôi Chí Minh đang nói, người quản lý kia đột nhiên đẩy hắn ra, kinh ngạc nhìn về phía Nhạc Huy, sau đó đi về phía anh và nói:

“Cậu… cậu chủ…”

Ông ấy không thể tin được nhìn về phía Nhạc Huy, từ sau khi ông cụ qua đời, đã hai năm nay Nhạc Huy không đến nhà hàng này rồi.

Nhạc Huy nhìn thấy vậy, vội vàng nháy mắt với ông ấy và ho khan vài cái.

Người quản lý này có thể đảm nhận chức vụ quản lý cấp cao của nhà hàng, đương nhiên ông ấy cũng đã từng nhìn thấy nhiều mặt của xã hội, ông ấy lập tức hiểu ra Nhạc Huy nháy mắt với mình là có ý gì.

“Chuyện gì vậy, cậu chủ, cậu ấy…”

Ngay lúc Thôi Chí Minh không vui vì bị người quản lý này đẩy sang một bên, quản lý vội vàng thay đổi lời nói, bước đến đón tiếp An Nhã đang ở trước mặt, lễ phép nói:

“Cô… cô chủ, cô cũng đến rồi sao, cô và cậu Thôi là bạn bè à?”

An Nhã gật đầu, mỉm cười nói:

“Đúng vậy, quản lý Lưu, nếu phòng VIP đã được bố trí xong rồi thì ông dẫn anh Thôi và mọi người cùng đi lên thôi”.

Thôi Chí Minh nhìn thấy quản lý nhà hàng đi đến chào hỏi An Nhã nên hắn cũng không tức giận nữa. Dù sao hắn cũng là khách, còn An Nhã là người nhà họ Nhạc, mà nhà hàng này là do ông cụ nhà họ Nhạc mở nên đương nhiên phải ưu tiên phục vụ người nhà họ Nhạc trước rồi.

Quản lý Lưu liếc nhìn Nhạc Huy một cái, che giấu kích động trong lòng, lên tiếng hỏi:

“Cô chủ, có cần… sử dụng phòng VIP kia không?”

Phòng VIP kia đã hai năm rồi không có người ăn cơm ở đó nữa, bởi vì ông cụ đã qua đời, mà Nhạc Huy thì quanh năm suốt tháng không có ở thủ đô, Nhạc Thiên Hùng đương nhiên cũng sẽ không đến phòng VIP đó để ăn cơm một mình, do đó đến tận bây giờ vẫn không có người sử dụng, nhưng mỗi tháng đều có người chuyên môn đến đó dọn dẹp sạch sẽ.

An Nhã suy nghĩ một lát, rồi gật đầu:

“Vậy thì đi đến phòng VIP đó đi, nhưng cũng nên dọn dẹp sắp xếp một chút, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của anh Thôi”.

An Nhã nghĩ thầm Nhạc Huy đã hai năm không tới đây ăn nên muốn dẫn anh đến phòng VIP đó, để hồi tưởng lại một chút. Trước đây, mỗi lần Nhạc Huy trở về, Nhạc Chấn Đình đều dẫn cả gia đình đến đây ăn cơm.

Nghe thấy phòng VIP đó sẽ được mở cửa lần nữa, người quản lý kia cũng vô cùng kích động, vội vàng nói:

“Được, được, bây giờ tôi sẽ dặn người đi sắp xếp, nhiều nhất cũng chỉ mất mười phút là sắp xếp xong”.

Đám người Thôi Chí Minh nghe thấy vậy, cũng vô cùng kích động, phòng VIP đó là phòng dành riêng của ông cụ nhà họ Nhac. Bây giờ bọn họ được vào đó, chắc có lẽ sẽ được nhìn thấy bức chân dùng cả gia đình nhà họ rồi.

“Tiểu Nhã, phòng VIP mà em đang nhắc đến có phải là phòng VIP mà trước đây cả gia đình em thường đến đó ăn không? Có phải là bên trong phòng có treo bức chân dung của cả gia đình?”, Thôi Chí Minh phấn khích hỏi.

An Nhã gật đầu: “Ừ!”

Quản lý Lưu nói với Thôi Chí Minh:

“Cậu Thôi, vậy mọi người vui lòng chờ một ít phút, phòng VIP đó còn chưa được bố trí xong”.

“Nhưng chậm nhất là mười phút, chúng tôi có thể sắp xếp xong xuôi”.

Thôi Chí Minh cười ha ha một tiếng:

“Không sao, không sao, chờ đợi là chuyện nhỏ thôi, mọi người cố gắng bố trí là được rồi”.

Ngay sau đó, quản lý Lưu gọi đám nhân viên đến và dặn dò bọn họ hướng dẫn nhóm người Thôi Chí Minh lên tầng.

Đương nhiên An Nhã cũng đi lên cùng bọn họ, lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại Nhạc Huy và quản lý Lưu.

“Cậu chủ, cậu… cậu trở về từ khi nào vậy, đã hai năm cậu không đến đây rồi!”

Quản lý Lưu nắm chặt tay Nhạc Huy, kích động nói.

Nhạc Huy vỗ vai ông ấy, mỉm cười trả lời:

“Từ sau khi ông nội qua đời, tôi cũng không trở về thủ đô nên mới không đến nhà hàng nữa. Ông Lưu, không ngờ ông vẫn còn làm việc ở đây”.

Quản lý Lưu nước mắt lưng tròng, vội vàng gật đầu và nói:

“Ông cụ đối xử với chúng tôi rất tốt, năm đó vợ của tôi bị mắc bệnh nặng, cũng nhờ ông cụ tận tình giúp đỡ. Ông ấy đã tặng cho nhà tôi hơn năm trăm nghìn tệ, bệnh của vợ tôi mới được chữa trị khỏi. Đáng tiếc rằng ông cụ đã qua đời rồi, cậu và gia chủ không đến đây nữa, tôi và giám đốc Trương đều rất mong ngóng mọi người sẽ trở lại”.

“Cả đời này tôi sẽ không đi đâu cả, tôi chỉ làm việc ở đây cho đến khi tôi không còn làm được nữa”.

Nghe thấy quản lý Lưu nói như vậy, Nhạc Huy cũng hơi cảm động, những năm gần đây dường như không có nhiều người biết ghi nhớ ơn nghĩa như vậy nữa rồi.

“Sau này tôi về thủ đô, nhất định tôi sẽ thường xuyên đến đây”, Nhạc Huy nói:”Quản lý Lưu, bây giờ ông đi thông báo với những người khác, bảo bọn họ tháo bức chân dung gia đình trong phòng VIP kia xuống”.

“Tôi không muốn để người khác nhìn thấy bức chân dung của cả gia đình chúng tôi”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status