Sự trả thù ngọt ngào

Chương 381





Chương 381: Kế hoạch tiếp theo

Trong văn phòng của Triệu Vỹ, đàn em của Ngô Thắng và Ngô Lượng đều đã lui ra ngoài.

Hai anh em Ngô Thắng ở lại, những người kia xuống sảnh tầng một thu dọn hiện trường, sau đó đưa người bị thương đi bệnh viện, người thiệt mạng thì đưa ra ngoài bằng cửa sau tìm nơi chôn cất.

Những nơi như huyện Tứ Thủy, dường như mỗi ngày đều có người chết được đem đi chôn.

Chỉ là cảnh tượng mấy chục người chết một ngày thế này trước nay chưa từng có.

Ban nãy người bên dưới báo lại, tổng cộng có hơn ba mươi người thiệt mạng, bị thương năm sáu chục người. Con số này khiến Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ kinh ngạc.

“Hai vị là thật lòng quy hàng chứ, nếu trong lòng không phục, hoặc chỉ là giả vờ thì tôi cảm thấy sẽ không có lợi cho sự hợp tác của chúng ta”.

Trong văn phòng, Nhạc Huy ngồi trên sofa, nhìn hai anh em Ngô Thắng ngồi đối diện.

Vẻ mặt họ thất vọng, không phục, còn cả không cam lòng.

Dù là Ngô Thắng hay Ngô Lượng, trước đây đều là con trai của thủ lĩnh Thánh Hoàng được người người tôn kính. Bất kể là ở thành phố Đông An hay nơi khác, đều được săn đón như ngôi sao nổi tiếng, nào đã từng bị đối xử và đe dọa thế này?

Nhưng hai ngày nay, khổ sở gì hai người cũng được nếm trải hết rồi.

“Phục rồi! Lần này là phục thật rồi!”

Hai anh em vội vàng trả lời.

Vừa thấy nụ cười lạnh lùng của Nhạc Huy cả hai cảm thấy không rét mà run.

Bây giờ hai người đã hiểu thế nào là “Vua cũng thua thằng liều”.

“Chỉ cần các anh bảo đảm có thể loại bỏ được anh cả thì chúng tôi sẽ trung thành tuyệt đối, nếu hai người không làm được thì không chỉ các anh chết mà chúng tôi cũng không thoát nổi. Tôi mong là các anh nói được làm được”.

Ngô Thắng do dự một lúc rồi nhìn Nhạc Huy nói.

“Ha ha, chuyện này không phiền anh nhọc lòng”, Ngô Tịnh Vũ xua tay, cười khẩy: “Hai người đã thấy bản lĩnh của anh Nhạc rồi đó, anh Nhạc là con rồng lớn, không chuyện gì không làm được”.

“Mặc dù anh cả rất lợi hại nhưng tôi tin, có anh Nhạc ra tay, đừng nói là anh cả, kể cả ông già cùng không phải đối thủ”.

Nghe Ngô Tịnh Vũ nói vậy, hai anh em Ngô Thắng nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp, tự hỏi sao thằng nhóc này phản bội đến mức triệt để như vậy, cứ như thể Nhạc Huy là bố ruột hắn không bằng.

“Làm sao để chúng tôi tin các anh đây? Lỡ tới lúc đó các anh trở mặt gây trở ngại thì phải làm sao?”

Nhạc Huy nhìn Ngô Thắng và Ngô Lượng, hỏi.

Hai anh em nhìn nhau, Ngô Lượng nói.

“Nếu chúng tôi hai lòng, sẽ bị sét đánh, không được chết tử tế!”

Ngô Thắng cũng nói.

“Trước kia mày… anh Nhạc nói đúng, anh cả là người thừa kế ông già đã nhận định rồi, cạnh tranh công bằng chẳng qua chỉ là làm cho có mà thôi. Anh cả trở thành người thừa kế chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng tôi. Vì vậy bất kể thế nào, chúng tôi và các anh đều có chung một mục tiêu”.

“Đối với chúng tôi mà nói, chỉ cần giữ được địa vị và quyền lợi hiện tại, hợp tác với ai cũng được, còn tốt hơn là chết dưới tay anh cả”.

“Tốt lắm!”, Nhạc Huy hài lòng gật đầu, nhìn Ngô Tịnh Vũ.

“Mấy người yên tâm, đi theo tôi thì sau này không thiếu vinh hoa phú quý. Từ giờ trở đi, mấy người nên làm gì thì làm cái đó, nhưng mục tiêu không còn là đấu đá tranh giành vị trí thừa kế Thánh Hoàng trong tương lai nữa, mà là trợ giúp em út Ngô Tịnh Vũ trở thành người thừa kế Thánh Hoàng”.

“Chờ khi cậu ta ngồi lên vị trí đó, hai người chính là cánh tay đắc lực của cậu ta. Trước lúc đó, tôi không cần biết hai người có suy nghĩ gì, tính tình ra sao cũng phải tuyệt đối phục tùng Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ! Nếu để tôi biết hai người có ý đồ khác, hoặc là có mưu kế gì thì hậu quả không cần tôi nói nhiều nhỉ?”

Sau khi nghe Nhạc huy nói xong, hai người lại liếc nhìn nhau.

“Cái này…”

Có vẻ như cả hai hơi khó xử, nếu bảo họ nghe theo sự chỉ bảo của Nhạc Huy thì tất nhiên họ không có ý kiến gì, cam tâm tình nguyện làm theo. Nhưng sau này lại phải nghe theo Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ, hai kẻ mà họ luôn kinh thường chẳng xem ra gì, chuyện này khiến cả hai cảm thấy khá khó xử.

“Sao nào? Có vấn đề gì à?”

Nhạc Huy nheo mắt, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

“Không… không có”.

Ngô Thắng và Ngô Lượng vội gật đầu, trong lòng nghĩ dù sao Ngô Tịnh Vũ cũng làm việc cho Nhạc Huy, chỉ cần sau này thể hiện với Nhạc Huy bản thân có giá trị lợi dụng hơn Ngô Tịnh Vũ thì đương nhiên Nhạc Huy sẽ coi trọng họ.

Ngô Tịnh Vũ căn bản là một đồ bỏ đi.

“Tịnh Vũ, Triệu Vỹ, từ nay về sau, mọi chuyện chúng tôi đều nghe theo hai người”.

Cả hai đều cúi thấp đầu trước Triệu Vỹ và Ngô Tịnh Vũ, thể hiện sự trung thành.

“Tốt! Từ nay về sau chúng ta vẫn là anh em tốt, cùng tung hoành ngang dọc!”

Giờ phút này, nỗi hận của Ngô Tịnh Vũ đối với Ngô Thắng và Ngô Lượng đột nhiên biến mất.

Bởi vì hắn cảm thấy, cuối cùng hắn đã được Ngô Thắng và Ngô Lượng công nhận rồi. Bất kể trong lòng bọn họ nghĩ gì, ít nhất biểu hiện ngoài mặt cũng là công nhận hắn.

Kẻ từng coi thường mình, xem mình như rác rưởi bây giờ lại phải cúi đầu, chuyện này sảng khoái biết bao?

Loại cảm giác chung hội chung thuyền này, đối với Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ mà nói, chắc chắn dễ chịu hơn việc nhìn Ngô Thắng và Ngô Lượng chết thảm.

Đồng thời, lòng cảm kích của Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ với Nhạc Huy càng thêm sâu sắc, bởi vì nhờ có Nhạc Huy họ mới có được những thứ này, mới được hưởng thụ cảm giác sảng khoái sung sướng.

Cả hai không khỏi cảm thán: mọi việc anh Nhạc nói quả nhiên không sai, làm việc cho anh ấy, đúng là về sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Mọi thứ vừa mới bắt đầu, sau này không biết còn bao nhiêu lợi ích nữa đây.

Có thể nói, bắt đầu từ giờ phút này, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ thật sự tôn kính Nhạc Huy chẳng khác nào bố ruột, nếu như có người dám động đến Nhạc Huy thì nhất định bọn họ sẽ là người đầu tiên nhảy ra bảo vệ.

“Được rồi, chúng ta thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch”.

Nhạc Huy hài lòng gật đầu rồi nói:

“Bây giờ ba anh em các anh đều đi theo tôi, thì cậu Tư, cậu Năm cậu Sáu không thành vấn đề nữa, hiện tại khó khăn duy nhất chỉ còn lại mình cậu cả. Hắn là anh cả của mấy người, tôi muốn hiểu rõ hắn hơn, hãy nói về hắn cho tôi biết đi”.

Ba anh em gật đầu, Ngô Tịnh Vũ nói trước:

“Anh cả là người lợi hại nhất trong số chúng tôi, nếu không ông già đã không bồi dưỡng anh ta như vậy”.

Ngô Thắng tiếp lời.

“Nói thật, tôi ở Thánh Hoàng mấy năm nay, từng gặp rất nhiều người giỏi, nhưng trước giờ chưa gặp một ai suy nghĩ tỉ mỉ, lập kế hoạch cẩn thận như anh cả, một người cẩn thận đến mức gần như không mắc bất cứ sai lầm nào”.

“Từ tận đáy lòng tôi rất khâm phục anh ta, người này tựa như không có tham vọng ham muốn gì vậy”.

Nói đến đây, Ngô Lượng cũng gật đầu đồng tình, nói:

“Anh Nhạc, trong số mấy cậu chủ Thánh Hoàng chúng tôi, có lẽ anh cả hoàn toàn xứng đáng là người kế vị. Cho dù tôi là một kẻ tính tình nóng nảy, tôi dám nổi giận với anh Hai, nhưng cũng không dám tùy tiện nổi nóng trước mặt anh cả, không hiểu vì sao, tôi luôn cảm thấy người này rất đáng sợ”.

“Vì sao anh lại có cảm giác đó?”, Nhạc Huy nhướng mày hỏi.

Ngô Lượng suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không thể diễn tả nổi:

“Tôi không biết phải nói thế nào, dù sao tôi cũng cảm thấy anh ta rất đáng sợ…”

Lúc này, trong mắt Ngô Thắng lóe lên ánh sáng, nói trúng trọng tâm:

“Bởi vì anh ta không hề có khuyết điểm!”





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status