Sự trả thù ngọt ngào

Chương 432





Chương 432: Vậy mà bọn mày vẫn dám đến

Bên trong câu lạc bộ Anh Hoàng.

Câu lạc bộ lớn nhất dưới trướng của Thánh Hoàng này cũng bị mấy người Hoắc Hải Tôn đập phá, vẫn luôn đóng cửa không kinh doanh.

Có điều ngày hôm nay đã khai trương trở lại, chỉ là sau lần bị người ta đến làm loạn phải đóng cửa hơn nửa tháng, có vẻ như dù có khai trương trở lại thì việc làm ăn cũng không được tốt lắm.

“Ôi! Sao ngay cả một người cũng không có vậy, trước đây chỗ này của chúng ta là một trong những câu lạc bộ làm ăn tốt nhất thành phố Đông An”.

Tổng giám đốc và quản lý của câu lạc bộ đứng ở cửa chính, thở dài thườn thượt.

Câu lạc bộ làm ăn không tốt, Thánh Hoàng không kiếm được tiền thì chắc chắn bọn họ cũng chẳng lấy được đồng nào.

“Tổng giám đốc Hồ, chúng ta…”

Quản lý dường như muốn nói gì đó, nhưng mới nói được một nửa, anh ta đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy ba chiếc xe dừng lại trước cửa câu lạc bộ, cửa xe mở ra, trong chớp mắt có hai mươi người đàn ông mặc âu phục, khí thế mạnh mẽ bước xuống xe.

Đoàn người mặc âu phục này đều không cầm vũ khí trong tay nhưng nhìn quần áo bọn họ đang mặc trên người đều căng phồng lên thì biết chắc bên trong có vũ khí.

“Bọn bọn… sao bọn họ lại tới rồi!”

Quản lý chuyển sang chủ đề khác, sắc mặt biến đổi dữ dội.

Sắc mặt tổng giám đốc cũng tái mét nhìn đoàn người, khóc không ra nước mắt:

“Sao mấy người lại đến rồi, chỗ này của chúng tôi mới sửa chữa xong, mấy người không phải lại đến đập phá đấy chứ?”

“Giám đốc nói cái gì vậy, chúng tôi đến để tiêu tiền, mấy người đón tiếp khách hàng như vậy à?”, gã đàn ông lực lưỡng bước ra từ trong đám người, một tay hắn đút túi, một tay đẩy mạnh tổng giám đốc, dẫn cả đám người nghênh ngang bước vào trong.

Bảo vệ gác cửa nhìn thấy đám người này cũng run lẩy bẩy, hoàn toàn không dám ngăn lại.

Lần trước, nhân viên làm việc bên trong câu lạc bộ đã ngăn cản bọn chúng, sau đó ngay cả Triệu Vỹ cũng bị đám người này đánh đến mức phải nhập viện.

Tổng giám đốc lập tức đứng dậy, hoảng hốt kéo quản lý xông vào bên trong, đi đến trước mặt gã đàn ông kia, cúi đầu khom lưng nói:

“Mấy vị đại ca, chúng tôi hoan nghênh các anh, các anh muốn chọn loại phục vụ gì, chúng tôi đều miễn phí, đều miễn phí!”

“Cậu cũng biết làm người đấy chứ”, gã đàn ông lực lưỡng nhìn tổng giám đốc cười khẩy, một giây sau sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, túm lấy cổ áo của tổng giám đốc, dữ tợn nói:

“Nhưng mà bọn tao giống loại người không có tiền sao? Miễn phí cái gì? Mày không coi ông đây ra gì đúng không?”

Quản lý sợ tới mức đứng yên tại chỗ không dám động đậy, biết rằng đám người này lại tới để gây sự.

Tổng giám đốc như sắp khóc đến nơi, run giọng nói:

“Tôi xin lỗi, vậy thì không miễn phí nữa, các vị muốn tiêu bao nhiêu tiền cũng được”.

“Mẹ kiếp!”, gã đàn ông lực lưỡng đó vẫn không vui, mắng chửi tiếp: “Mày vừa nói miễn phí, bây giờ lại bảo không miễn phí nữa, không phải đang chơi ông mày hay sao?”

“Mày dám chơi ông à, các anh em, đập cho tao, đập đến khi nào ông đây vừa lòng thì thôi!”

Dứt lời, hắn đẩy mạnh giám đốc sang một bên.

“Các người làm gì, rốt cuộc các người muốn làm gì? Các người quá đáng quá rồi đấy!”

“Đây là địa bàn của Thánh Hoàng, có phải các người điên rồi hay không?”

Tổng giám đốc và quản lý tức giận giậm chân.

“Ha ha, mấy người cho rằng Thánh Hoàng vẫn còn là Thánh Hoàng như trước đây sao? Từ khi Ngô Thiên Long chết, Thánh Hoàng này đã sụp đổ rồi, bây giờ ở thành phố Đông An, bọn tao là mạnh nhất!”

Gã đàn ông lực lưỡng cười khẩy, sau đó cũng gia nhập vào đội ngũ đập phá.

Đúng lúc này, bảo vệ ngoài cửa chính đột nhiên đóng chặt cửa lại, còn khóa cửa từ bên ngoài.

Mấy gã đàn ông lực lưỡng hơi hoang mang nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Mẹ kiếp, bọn mày đóng cửa làm gì?”, hắn cau mày lại, đột nhiên có dự cảm không lành.

“Làm cái gì? Đương nhiên là đóng cửa vào để đập chó rồi”.

Đột nhiên có một giọng nói nặng nề từ tầng hai truyền xuống.

“Ai đang nói?”

Gã đàn ông lực lưỡng lập tức thay đổi sắc mặt, hắn và bọn đàn em lần lượt ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Chỉ thấy Long Vương dẫn theo mười mấy người chậm rãi bước xuống.

Mười mấy người phía sau anh ta đều đã tham gia khóa huấn luyện của Kỳ Phi ở trong trường học bỏ hoang. Lúc này, khi nhìn thấy những kẻ đến đập phá, vẻ mặt của họ ngoài khinh thường ra thì chỉ còn sự phấn khích không thể che giấu.

Đây là trận đánh đầu tiên sau khi bọn họ huấn luyện xong.

“Là ông đây nói đấy, sao hả, có vấn đề gì à?”

Long Vương cao gần một mét chín, cơ bắp như đúc thép, giống hệt một con gấu đen từ trên tầng bước xuống.

Thể hình của anh ta dọa cho mấy gã đàn ông kia một trận. Trước mặt Long Vương, rõ ràng mấy tên này chỉ như những thằng nhãi ranh.

“Ra là tìm người trợ giúp, sao nào, muốn đến gây sự à?”

Gã đàn ông lực lưỡng nhướng mày, nhìn nhóm người Long Vương và cười nhạt.

“Không phải bọn tao muốn đến gây sự”, Long Vương chắp tay sau lưng, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu là khách, chỗ này của bọn tao có rượu ngon và sự tiếp đãi tốt. Nếu là kẻ thù thì bọn tao có nắm đấm. Lần trước, bọn mày đến đây đập phá đúng không, lần này bọn mày còn dám đến nữa à?”

Gã đàn ông lực lưỡng nghe thấy vậy thì vừa bước về phía Long Vương vừa cười nhạt, đáp:

“Khẩu khí cũng lớn đấy, lớn như cái đầu của mày vậy, nhưng không biết mày có chịu nổi đòn hay không”.

“Là bọn tao phá đấy, làm sao, có bản lĩnh thì mày…”

Gã đàn ông lực lưỡng đang xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau, mới nói được một nửa thì đã bị Long Vương giơ tay trái ra và nhấc thẳng lên cao.

Nhóm người đến gây sự thấy thế đều cảm thấy ớn lạnh. Đại ca của bọn chúng cũng coi như là một kẻ cường tráng khỏe mạnh nổi bật giữa đám đông, vậy mà lại bị Long Vương xách lên chỉ với một tay?

“Mẹ kiếp, mày…”

Sắc mặt gã đàn ông lực lưỡng lập tức biến đổi, hắn đang định đánh trả.

“Rác rưởi!”, Long Vương lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc bổng gã đàn ông lực lưỡng kia lên dễ dàng như xách một con gà bé tí rồi ném mạnh hắn xuống mặt đất.

“Rắc”.

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên bên tai mọi người, ngay cả tổng giám đốc và quản lý của câu lạc bộ cũng cảm thấy da đầu hơi ngứa ngáy.

“Đại ca!”

“Lá gan của mày to lắm, mày biết bọn tao là ai không?”

“Mày dám ra tay với bọn tao thì mày sẽ không được chết tử tế”.

Đám đàn em của gã đàn ông lực lưỡng làm ầm lên với Long Vương.

Long Vương liếc mắt nhìn bọn chúng, sau đó nói với mười mấy người đang đứng sau lưng:

“Có vẻ đã đến lúc để mấy người biểu diễn rồi, tôi muốn tất cả bọn chúng đều phải bò từ trong này ra ngoài, nếu có ai trong số chúng còn đứng được thì tôi đánh gãy luôn chân mấy người”.

“Vâng, Long Vương!”

Mười mấy người phía sau cùng hô hào, trong chốc lát gương mặt đã lộ ra nụ cười khẩy hung ác, giống như một bầy sói đói lao về phía đám đàn em của gã đàn ông lực lưỡng.

Đám đàn em kia vốn dĩ còn vô cùng tự tin, cho rằng đám người này cũng dễ xử lý như đám người trước đó nhưng chỉ một giây sau đã cảm thấy hơi hối hận vì đã tới đây.

Đám người này đã trải qua quá trình huấn luyện do đích thân Kỳ Phi chỉ dẫn.

Kỹ thuật bắt tóm là kỹ thuật trong Hồng Quyền, mỗi một cú đấm cú đá càng mạnh mẽ không có gì sánh nổi.

Bỗng chốc những tiếng kêu thảm thương vang lên liên tiếp không ngừng trong phòng khách.

Dường như không đến hai phút, toàn bộ những kẻ đến gây sự đều đã ngã xuống, quả thật không còn một người nào đứng được cả.

“Vừa nãy mày nói gì, tao chưa nghe rõ lắm, hay là mày nói lại cho tao nghe thêm lần nữa?”

Long Vương đi đến trước mặt gã đàn ông lực lưỡng, cười nhạt nhìn hắn.

 





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status