Sự trả thù ngọt ngào

Chương 452





Chương 452: Ông Tần của các người chết rồi

Không ai ngờ rằng, hôm nay ông Quỷ tới hóng hớt lại đột nhiên nổ súng.

"Ông Quỷ, ông có ý gì? Đây là chuyện của nhà chúng tôi, ông muốn làm gì?"

Long Vũ sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, bất mãn quát ông Quỷ.

"Đúng vậy! Đây là chuyện nhà của thế giới ngầm Giang Bắc chúng tôi, ông là người của tỉnh Giang Kiên, người lớn tuổi như ông chẳng lẽ không hiểu quy tắc nhỏ này!"

Bên dưới cũng có người bất mãn hét lên với ông Quỷ.

"Chuyện nhà mình?"

Ông Quỷ nghe vậy cười khẩy nói:

"Nếu như là chuyện nhà mấy người thật thì đương nhiên tôi sẽ mặc kệ. Nhưng mấy người muốn động vào Nhạc Huythì tôi không thể không quản".

Vừa dứt lời, mọi người đều thấy khiếp sợ, mất cả nửa ngày, hóa ra ông Quỷ này tới để giúp Nhạc Huy?

"Ông Quỷ, ý của ông là gì, ông muốn bảo vệ cho Nhạc Huy sao, cậu ta và ông có quan hệ thế nào?"

Long Vũ khó tin hỏi.

"Cậu ta không liên quan gì tới tôi, tôi phụng lệnh của gia chủ nhà họ Vương ở Giang Châu tới bảo vệ an toàn cho cậu chủ Nhạc".

"Mấy người nghĩ sao khi cậu chủ Nhạc dám tùy ý ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ mấy người có thể khinh thường lai lịch của cậu ấy sao?"

"Thức thời thì về đi, từ nay trở đi, đừng gây rắc rối cho cậu Nhạc nữa, nếu không thì tôi cũng không tha cho mấy người đâu".

Ông Quỷ hạ tay phải xuống, không hề sợ hãi trước hơn hai nghìn người này, cười nhạt một tiếng.

Tình thế hôm nay chuyển biến cực lớn, không thể nói là không đặc sắc được.

Không ai ngờ rằng ông trùm thế giới ngầm ông Quỷ ở tỉnh Giang Kiên lại tới đây vì Nhạc Huy.

Càng không ngờ là Nhạc Huy là người của nhà họ Vương ở Giang Châu.

"Anh Nhạc, anh... anh có quan hệ với cả nhà họ Vương ở Giang Châu à?", bọn Ngô Tịnh Vũ cũng sững sờ nhìn Nhạc Huy.

Nhạc Huy cười nhạt, trầm giọng nói:

"Vợ tôi là người nhà họ Vương".

Nghe vậy, ngay cả Triệu Vỹ cũng cảm thấy sợ hãi. Trong lòng thầm nghĩ Thánh Hoàng của bọn họ có là cái đinh gì đâu, Nhạc Huy không chỉ là cậu chủ nhà họ Nhạc mà còn là cháu rể của nhà họ Vương ở Giang Châu.

Chỉ riêng thân phận này đã là thứ mà Thánh Hoàng bọn họ không thể mơ tưởng rồi.

Phải nói là cả thế giới ngầm tỉnh Giang Bắc cũng không thể mơ tưởng!

Bầu không khí lập tức lại sôi sục trở lại.

"Cậu ta là người của nhà họ Vương ở Giang Châu sao?"

"Làm sao bây giờ, chúng ta có nên động vào cậu ta nữa không?"

"Nhưng ông Lãnh chết trong tay cậu ta, chúng ta không thể không báo thù cho ông Lãnh được, tới lúc đó phải giải thích với ông Tần thế nào?"

Long Vũ từ từ đứng dậy, bất mãn nói:

"Nếu cậu ta là người của tỉnh Giang Kiên, vậy tại sao lại chạy tới Giang Bắc của tôi".

"Ông Quỷ, chuyện gì cũng có quy tắc, giờ ông Lãnh chết rồi, ông bảo chúng tôi bỏ qua là được sao?"

"Ông Quỷ, đừng quên đây là địa bàn Giang Bắc chúng tôi. Dù ông là nhân vật ngồi ngang hàng với ông Tần nhưng tới chỗ chúng tôi rồi thì có là rồng cũng phải cúi đầu!"

"Hai nghìn người này của chúng tôi không phải thứ bất tài!"

Giọng điệu của Long Vũ tràn ngập uy hiếp.

Thật ra đa số những người này đều đã hoảng sợ, dù sao cũng không thể khinh thường thế lực của nhà họ Vương ở Giang Châu, đó là gia tộc lớn có lịch sử trăm năm, dù ở phương diện mối quan hệ hay tích lũy tài sản thì đều là những thứ mà người ở đây không thể so được.

Tuy Long Vũ cũng sợ nhưng ông ta không thể thả cho Nhạc Huy đi.

Nhạc Huy mà đi thì chắc chắn sẽ báo thù ông ta. Dù sao đâm lao cũng phải theo lao, Long Vũ cũng không sợ nhà họ Vương nữa. Suy cho cùng thành phố Đông An và Giang Châu cũng cách nhau khá xa. Ông ta không tin người của nhà họ Vương có thể duỗi tay tới tận thành phố Đông An.

"Mọi người đừng để bị dọa, chúng ta đã hành động đến bước này rồi thì cũng coi như đã kết thù với nhà họ Vương!"

Long Vũ đột nhiên xoay người nhìn mọi người dưới võ đài hô lớn:

"Giờ mà thả Nhạc Huy đi thì chắc chắn cậu ta sẽ trả thù chúng ta, hôm nay phải giữ cậu ta ở lại đây. Chúng ta đoàn kết lại, mọi người cùng đồng lòng, chỉ là một nhà họ Vương, không thể làm gì được chúng ta!"

Khả năng lừa gạt đám đông của Long Vũ không hề tầm thường, ông ta đã dấy lên cảm xúc của cả đám đông.

"Ông Long nói đúng lắm, mọi người cùng đồng lòng, nhà họ Vương ở Giang Châu dù có lợi hại thế nào thì cũng không thể duỗi tay dài đến vậy".

"Ở đây là địa bàn của Giang Bắc chúng ta!"

Nhìn thấy vậy, bọn Ngô Tịnh Vũ lại bắt đầu nổi cáu.

"Mẹ kiếp! Tên Long Vũ này quá hèn hạ!"

Triệu Vỹ tức giận mắng chửi.

Nhạc Huy vẫn bình tĩnh như cũ, trên mặt vẫn là nụ cười ban đầu. Dường như có xảy ra chuyện gì, gặp phải tình cảnh nguy hiểm nào thì anh luôn giống như nắm chắc phần thắng.

Ông Quỷ nghe vậy, cười khẩy nói:

"Hơn hai nghìn người? Đúng là lợi hại, mấy người nhìn xuống chân núi đi, nhìn xem tình thế hiện giờ có lạc quan như mấy người nghĩ không".

"À không đúng, không cần nhìn về phía chân núi, bọn họ đã tới rồi".

Ông Quỷ vừa dứt lời, dưới chân núi liền vang lên liên tiếp tiếng động cơ ô tô ầm ầm.

Những tiếng động này từ xa đến gần, không gián đoạn một giây nào. Chỉ nghe tiếng động này cũng đoán ra được đoàn xe bên dưới núi không phải bốn năm mươi chiếc mà e là cũng phải ba đến bốn trăm chiếc.

"Chuyện gì vậy?"

Sắc mặt mọi người thay đổi hoàn toàn, nhìn về phía lối vào Nông Gia Lạc.

Chỉ thấy một chiếc xe tải lớn điên cuồng xông vào từ bên ngoài, đâm thẳng khiến cửa Nông Gia Lạc bị bay ra ngoài.

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc...

Chưa tới một phút, có tới hơn hai mươi chiếc xe tải lớn chạy vào, còn có hàng chục chiếc ô tô cao cấp từ bên ngoài lái thẳng vào trong.

Trận thế này khiến bọn Ngô Tịnh Vũ trợn tròn mắt.

"Chuyện gì vậy, đám người này là ai, tới đây làm gì?"

Đám đông lại xôn xao.

"Mấy người tưởng rằng ông đây ra ngoài mà không dẫn theo người à, mấy người có hơn hai nghìn người. Vừa hay tôi cũng dẫn theo hơn hai nghìn người tới cho mấy người đấy".

"Bắt đầu thế nào đây, sống mái với nhau hay là đấu trên võ đài, hôm nay ông đây sẽ chơi vui vẻ cùng mấy người!"

Ông Quỷ đứng ở trên bục, dựa vào chiếc nạng đầu rồng cười ha ha.

Mặt Long Vũ tái nhợt, suýt chút nữa thì đứng không vững ngã xuống bục.

"Tại sao lại như vậy..."

Lúc này, hàng loạt người lập tức lao ra khỏi những chiếc xe tải và xe sang. Có những ông trùm của thế giới ngầm tỉnh Giang Kiên, còn cả vệ sĩ và vô số đàn em.

Những ông trùm đó dẫn người xông vào, lập tức phong tỏa lối đi, sau đó tiến lên khom lưng với ông Quỷ trên bục:

"Thưa ông tổ, chúng tôi tới muộn mất rồi!"

Ông Quỷ xua tay, cười lớn nói:

"Không muộn, không muộn".

"Đã mười năm nay tỉnh Giang Kiên chúng ta không đánh nhau với Giang Bắc. Hôm nay có thể bọn họ hơi ngứa tay, muốn đánh thế nào thì mấy người tự quyết đi".

Ông Quỷ vừa dứt lời, đám ông trùm tỉnh Giang Kiên đồng loạt cười khẩy, móc súng từ túi ra, khí thế hừng hực.

"Đánh! Lâu rồi ông đây chưa đánh nhau, đánh thế nào thì chúng ta cứ nhập gia tùy tục!"

Đám người tỉnh Giang Bắc thấy thế lập tức nuốt nước bọt. Hôm nay bọn họ không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, hoàn toàn không có mấy ai to gan mang súng theo.

Lúc này, đột nhiên có vô số tia hồng ngoại không biết từ đâu chiếu tới, số lượng ít nhất cũng phải tới mấy chục cái.

Nhìn thấy những tia hồng ngoại này, tất cả người của tỉnh Giang Bắc đều sợ hãi quỳ xuống đất, hoảng sợ kêu to:

"Mẹ kiếp! Bọn chúng có súng bắn tỉa!"





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status