Sự trả thù ngọt ngào

Chương 453





Chương 453: Cần tiền hay cần mạng

Thấy Long Vũ quỳ gối van xin như vậy, dù là Ngô Tịnh Vũ hay Triệu Vỹ đều cảm thấy hơi mơ hồ.

Trước đây, Long Vũ là nhân vật số một số hai của Giang Bắc, ban đầu khi Ngô Thiên Long còn sống cũng luôn miệng gọi ông Long.

Lúc này đây, ai mà tin nổi Long Vũ lại phải quỳ?

Mà bây giờ, không chỉ mình Long Vũ cúi đầu, ngay cả Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ cùng một đám ông trùm của Giang Bắc đều phải cúi đầu.

Thậm chí ngay cả nhân vật truyền kỳ của Giang Bắc - Tần Nghị và Tần Lãnh cũng mất mạng.

Công lao vĩ đại này, đều do một người làm ra.

Thời khắc này đám người Ngô Tịnh Vũ thi nhau quan sát Nhạc Huy, ánh mắt đều tập trung lên người anh, đây chắc chắn không phải người, phải là thần mới đúng!

“Ông chủ Nhạc, xin tha mạng!”

Lúc này Long Vũ vẫn đang dập đầu, mặt đất trước mặt ông ta còn có cả máu, là do ông ta dập đầu chảy ra.

Nhạc Huy không bóp cò, thu súng lại, cười khẩy nói:

“Ông Long, những chuyện phiền phức này đều do ông gây ra, ông tạo cho tôi không ít rắc rối, còn muốn lấy mạng tôi”.

“Ông bảo tôi tha cho ông, đổi lại là ông thì liệu ông có đồng ý không?”

Long Vũ nghe vậy vội vàng nói:

“Đồng ý, đương nhiên là tôi đồng ý! Hòa khí sinh tài lộc, dĩ hòa vi quý! Có phải không?”

Giờ phút này, Long Vũ đã hoàn toàn mất đi khí thế và sự thanh cao lạnh lùng của “ông Long”, lúc này ông ta chẳng khác gì một người bình thường, thậm chí những kẻ nắm trong tay tiền tài địa vị như ông ta còn sợ chết hơn cả người bình thường.

“Bồi thường! Tôi nhất định sẽ bồi thường!”

“Thời buổi này, không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, ông chủ Nhạc, mọi người đều là người làm ăn kinh doanh mà”.

“Cậu nói đi, cậu ra một cái giá, tôi tuyệt đối không mặc cả!”

Nghe thấy câu nói này, Nhạc Huy đột nhiên vui vẻ, trao đổi ánh mắt với đám người Kỳ Phi, sau đó nhìn Long Vũ và giơ ra một ngón tay.

“Được, tôi cho ông Long một cơ hội, cái này còn phải xem ông tính toán thế nào, tôi không đòi hỏi quá nhiều đâu”.

Long Vũ thấy vậy, vội nói:

“Một trăm triệu sao?”

“Được, không thành vấn đề! Một trăm triệu thì một trăm triệu!”

Long Vũ nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên cảm thấy hơi đau lòng. Tuy nói ông ta giàu có, gia sản kếch xù, nhưng vô duyên vô cớ bỏ ra một trăm triệu thì ai mà không xót chứ.

Bây giờ chẳng còn cách nào khác, nếu không bỏ ra số tiền này thì chắc chắn ông ta sẽ mất mạng.

“Không, không, không! Ông Long không hiểu ý của tôi rồi”.

Nhạc Huy mỉm cười.

“Tính mạng của ông Long chỉ đáng giá một trăm triệu thôi sao? Ông cũng xem nhẹ bản thân mình quá, tính mạng của ông Long, chí ít cũng phải là một tỷ chứ nhỉ?”

“Một tỷ?”, Long Vũ kinh ngạc hét lên.

Ông ta muốn hỏi Nhạc Huy có phải điên rồi không, đòi ông ta bỏ ra một tỷ.

“Ông… ông chủ Nhạc, có phải cậu đang đùa tôi không?”, vẻ mặt Long Vũ mếu máo.

“Đùa? Ông cảm thấy là tôi đang đùa với ông sao?”, Nhạc Huy cười khẩy, hỏi.

“Nhưng mà một tỷ… thì nhiều quá rồi, cái này…”

Thấy vậy, Nhạc Huy quay sang nhìn đám Ngô Tịnh Vũ rồi hỏi.

“Xem ra hơi quá nhỉ?”

Ngô Tịnh Vũ cười đầy ẩn ý.

“Hình như vậy, có thể là ông chủ Long cảm thấy mạng mình không nhiều tiền đến thế”.

Nhạc Huy khẽ gật đầu, nói:

“Ra là thế, vậy tôi không làm khó ông Long nữa, một xu tôi cũng không cần nữa, ông cứ chết đi”.

Nói xong, anh giơ súng chĩa vào đầu Long Vũ.

“Không, không, không!”

Long Vũ liên tục gào lên, ham muốn sống sót khiến ông ta phải thỏa hiệp.

“Tôi đồng ý, tôi đồng ý! Một tỷ thì một tỷ!”

“Chỉ là một tỷ thôi mà, tôi có thể đưa cho cậu!”

Long Vũ rớt nước mắt, bỏ ra một tỷ khác nào cắt một miếng thịt trên người ông ta.

“Không cần miễn cưỡng đâu, con người tôi không thích ép buộc người khác”.

Nhạc Huy lắc đầu nói.

“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng chút nào, bây giờ tôi bảo người chuyển tiền qua ngay”.

Nói xong, Long Vũ gọi điện thoại ở trước mặt Nhạc Huy.

Nhạc Huy nhìn mấy người dưới bục, chế giễu.

“Nhìn rõ rồi chứ, ông Long biết sai mà sửa, tôi không trách ông ta nữa”.

“Nhưng hình như các người không có ý định bồi thường tôi. Bây giờ tôi vẫn rất tức giận, các người bày mưu hãm hại tôi, định làm sao để tôi nguôi giận đây?”

Đám người dưới bục trố mắt nhìn nhau, không dám nói lời dư thừa.

Bọn họ khác với Long Vũ có thể lập tức bỏ ra một tỷ, trong số họ có người chỉ có vài cửa hàng mà thôi, thu nhập hàng tháng còn chưa đến một triệu.

“Các người đang mơ hồ, vậy để tôi đưa ra một gợi ý”.

Nhạc Huy nói:

“Tôi cũng không phải người quá đáng, xem tình hình thôi. Tôi không cần các người bồi thường tận một tỷ, mỗi người đưa cho tôi mười triệu là được, chuyện hôm nay có thể bỏ qua như vậy”.

“Tôi cho các người một tiếng chuẩn bị tiền, mang đủ tiền mặt đến đây, lúc đó tôi sẽ thả người”.

“Nếu không, cứ mười phút sẽ có một người mất mạng”.

Lúc này trong mắt đám người đó, Nhạc Huy chẳng khác nào ác ma thổ phỉ.

Mỗi người mười triệu, ở đây có nhiều người như vậy thì anh kiếm được bao nhiêu tiền?

“Sao nào, không đồng ý à, không thì thôi vậy, bóp cò”.

Nhạc Huy giơ súng lên, làm bộ chuẩn bị bóp cò.

Vẻ mặt đám người bên dưới đột ngột thay đổi, thi nhau điên cuồng hét lên.

“Đưa! Chúng tôi đưa!”

“Đừng nổ súng! Chúng tôi lập tức gọi người mang tiền đến!”

Nhạc Huy thu súng lại, vui vẻ cười nói:

“Được, một tiếng, không hơn không kém”.

Nghe vậy, cả đám vội vàng sai người về gom tiền, hoặc gọi điện cho người mang tiền đến.

“Má ơi, mỗi người mười triệu, biết bao nhiêu tiền!”

Ánh mắt mấy người Ngô Tịnh Vũ đều phát sáng.

Ông Quỷ ngồi bên cạnh, vẫn luôn im lặng quan sát, trong lòng không khỏi cảm khái:

“Thanh niên này, thủ đoạn thật cao cường…”

Khoảng một tiếng sau, toàn bộ số tiền của từng người đã được đem đến.

Bao gồm một tỷ của Long Vũ, còn cả Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ mỗi người một trăm triệu đều đã đủ.

Nhìn thấy tiền không ngừng gửi đến, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ cười không ngậm nổi miệng, một nhóm người xông đến, liên tục nhận tiền sau đó chất lên xe tải lớn.

“Ha ha ha! Má ơi!”

“Đời này ông đây chưa từng được thấy nhiều tiền đến thế!”

Tất cả người Thánh Hoàng đều thi nhau ôm vali tiền lên xe tải, tưởng tượng như tiền này là của họ vậy.

Ngô Tịnh Vũ biết, Nhạc Huy không thiếu tiền, chắc chắn số tiền này cuối cùng sẽ là của họ, con người Nhạc Huy rất hào phóng, chưa kể anh còn có một tỷ từ Long Vũ.

Lúc này, Kiều Lão Tứ đột nhiên hung hăng nhìn Nhạc Huy, nói:

“Tiền mang đến rồi đấy, đi được rồi chứ!”

Nhạc Huy lạnh lùng nhìn ông ta, nheo mắt đáp:

“Có vẻ như ông không phục, là kẻ nào chọc đến tôi trước, ông có tư cách gì lên mặt với tôi ở chỗ này?”

Thấy Nhạc Huy lại tức giận, Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt biến sắc, vội ngăn Kiều Lão Tứ lại.

Kiều Lão Tứ phát khùng, đột ngột bị người khác trấn lột mất một trăm triệu, trong lòng ông ta không thoải mái nổi.

“Sao nào, trấn lột của chúng tôi nhiều tiền như vậy, còn không cho ông đây nổi giận sao?”

“Tiền đã đưa rồi, còn muốn thế nào?”

Kiều Lão Tứ trừng mắt nhìn Nhạc Huy, cố gắng kiềm chế.

Nhưng Nhạc Huy sao có thể thuận theo ông ta, anh bước thẳng đến túm lấy cổ ông ta, không nói lời nào đá thẳng một cú vào ngực đối phương, cú đá này khiến ông ta văng khỏi bục cao.

Tình huống đột ngột phát sinh khiến đám người Long Vũ vô cùng kinh sợ.

Tất cả đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của Kiều Lão Tứ.

 





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status