Sự trả thù ngọt ngào

Chương 454





Chương 454: Giết người không dao

Cú đá đột ngột này của Nhạc Huy khiến ông Quỷ hơi bất ngờ.

Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt cũng sững sờ, khi nhìn lên trên bục, chỉ thấy Kiều Lão Tứ bị gãy chân và đang nằm dưới sàn kêu rên thảm thiết.

Hai người vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng lại không dám vô lễ với Nhạc Huy.

Vừa nãy Kiều Lão Tứ chỉ nói vài câu bất mãn với Nhạc Huy mà đã bị Nhạc Huy đối xử như vậy. Thanh niên này có thủ đoạn tàn nhẫn, là một người cực kỳ tàn bạo.

"Còn có ai không phục nữa?"

Nhạc Huy đi tới sát mép bục, đưa tay chỉ xuống dưới, lạnh lùng hỏi.

Lúc này làm sao có người dám nói không phục chứ, cho dù thực sự không phục thì cũng không dám nói ra trước mặt Nhạc Huy.

"Hắc Long, mang đến đây hai vali tiền”.

Nhạc Huy nói mà không quay đầu lại.

"Vâng, thưa cậu Nhạc!"

Hắc Long vội vã chạy xuống khỏi võ đài và mang đến hai vali tiền lớn.

Nhạc Huy cầm lấy vali tiền, mở toang một cái ra trước mặt mọi người.

Những người phía dưới không biết Nhạc Huy có ý gì, ông Quỷ lại càng cảm thấy mơ hồ khó hiểu.

Chỉ nghe Nhạc Huy cười khẩy, lớn tiếng nói:

"Thấy chưa? Đây là tiền, là tiền của các người”.

"Tôi biết hôm nay các ngươi mất đi không ít tiền, bây giờ tôi trả lại hai vali tiền này cho các người, nhưng phải xem các người có thể cướp được bao nhiêu”.

Dứt lời, Nhạc Huy đứng trên bục cao hất tay khiến toàn bộ tiền trong vali vung vãi ra ngoài.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, vô số tờ tiền giấy bay trên bầu trời, tựa như những cánh bướm xinh đẹp và những chiếc lá rơi. Nhưng vào thời điểm này, trong mắt những người đó những tờ tiền này còn đẹp và chói mắt hơn so với cánh bướm và lá rơi.

"Mẹ kiếp, anh ấy làm gì vậy...”

Kỳ Phi ngẩn người, trong lòng thầm mắng Nhạc Huy không biết tiếc tiền, giả bộ dùng nhiều tiền như vậy để sỉ nhục người khác.

Ánh mắt của tất cả những người dưới bục đều phát ra tia sáng màu xanh, điên cuồng lao về phía những tờ tiền rơi. Trông như thể họ là những người tị nạn đã bị đói nhiều ngày, đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

"Tiền! Là tiền!"

"Mau cướp đi!"

Nhạc Huy thấy vậy khẽ nhếch khóe miệng, rồi tiếp tục mở chiếc vali đựng tiền còn lại và đổ toàn bộ số tiền bên trong ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trên bục cao đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Tiếng hét của Kiều Lão Tứ vang lên từ bên dưới, thậm chí còn thảm thiết hơn trước.

Cảnh tượng này hoàn toàn không thể kiểm soát được, tất cả mọi người đều lao lên cướp tiền, đâu còn tâm trạng quan tâm Kiều Lão Tứ bị thương thế nào. Thậm chí họ còn giẫm lên cơ thể Kiều Lão Tứ. Hết người này đến người khác, hết chân này đến chân khác bước qua bước lại trên cơ thể ông ta.

Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt đứng trên bục cao quan sát cảnh tượng trước mặt, cho dù bọn họ lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm, cũng đã quen với sóng to gió lớn nhưng lúc này cũng hoàn toàn bị chấn động trước thủ đoạn hung ác của Nhạc Huy.

Từ đáy lòng hai người này dấy lên nỗi sợ hãi với Nhạc Huy.

"Người trẻ tuổi này... quá đáng sợ, ngay cả mình và Tần Nghị năm đó cũng không có thủ đoạn như cậu ta”.

"Giết người không dao...”

Nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên ông Quỷ cảm thấy hơi sợ hãi:

"Haiz, mình già rồi, thế giới lại có nhân tài mới...”

Một lúc lâu, sau khi mọi người cướp sạch số tiền mà Nhạc Huy vứt bỏ, bọn họ mới bỏ chạy tán loạn.

Lúc này, Kiều Lão Tứ đã bị giẫm nát không còn hình dạng là một con người, nằm bất động, rõ ràng là đã tắt thở.

"Ông Long, ông chủ Lôi, chuyện tôi làm hôm nay có quá đáng không?"

Nhạc Huy quay đầu nhếch mép cười khẩy, nhìn hai người này rồi hỏi.

"Không quá đáng, không quá đáng chút nào!"

Hai người họ không dám do dự một giây, vội vàng đáp lại.

"Vậy thì tốt”.

Nhạc Huy mỉm cười dẫn mọi người đi xuống võ đài.

...

Tất cả tiền mặt đã được chất vào xe tải.

Nhạc Huy chia ra một ít tiền, chất đầy một chiếc xe tải rồi nói với ông Quỷ:

"Ông Quỷ, vất vả cho ông đi đường xa đến đây rồi”.

"Tôi không thể để ông và các anh em uổng công đến đây, số tiền trên chiếc xe này coi như là lời cảm ơn của tôi, mong ông nhận lấy”.

Nghe vậy, ông Quỷ vội nói:

"Không, không, không, tôi cam tâm tình nguyện tới giúp, sao có thể nhận nhiều tiền được chứ”.

"Cậu Nhạc khách sáo rồi, thật ra mấy năm trước tôi cũng từng được ông cụ nhà họ Vương giúp đỡ. Cậu lại là cháu rể của ông ấy, tôi giúp cậu là việc nên làm thôi, số tiền này không thể nhận được”.

Nhạc Huy kiên quyết nói: "Tôi là người ân oán rõ ràng, có ơn phải báo, có thù phải trả. Cho dù ông Quỷ không muốn nhận, nhưng các anh em cũng không thể uổng công đi đến đây mà không nhận được lợi ích gì, phiền ông hãy phân chia số tiền này cho các anh em”.

Thấy vậy, ông Quỷ cũng không từ chối nữa, cười ha ha nói:

"Vậy được, cậu Nhạc đã hào phóng như vậy thì tôi cũng không từ chối nữa”.

Ông ta quay lại nhìn đám đàn em và nói:

"Số tiền trên chiếc xe này đều là khoản thù lao của cậu Nhạc thưởng cho chúng ta, còn không mau cảm ơn cậu Nhạc”.

Tiền mặt trong vali chất đầy trên xe không phải là một số tiền nhỏ, mọi người nhìn thấy vậy đều không khỏi vui mừng phấn khích.

"Cảm ơn cậu chủ Nhạc!"

Nhạc Huy gật đầu, chào tạm biệt ông Quỷ rồi dẫn Kỳ Phi và Ngô Tịnh Vũ lên xe.

Tới cổng Nông Gia Lạc, đoàn xe của Nhạc Huy từng chiếc một chạy ra ngoài.

Trong chiếc xe phía trước, Nhạc Huy nói với Triệu Vỹ đang ngồi trên ghế phụ:

"Bây giờ Thánh Hoàng sẽ không kẻ thù nào nữa, ông hãy nói với mọi người, ba ngày tới cứ ăn chơi thỏa thích và phân tiền cho mọi người”.

Triệu Vỹ nghe thấy vậy thì trong lòng vui mừng đến phát điên, thậm chí còn rất phấn khích muốn hét lên.

Trước khi gặp Nhạc Huy, ông ta chỉ là một ông trùm nhỏ ở huyện Tứ Thủy. Bây giờ, Thánh Hoàng đã là bá chủ của toàn bộ Giang Bắc, ông ta và Ngô Tịnh Vũ đã không còn như trước, địa vị của họ đã được nâng cao. Những gì Nhạc Huy hứa với họ đều đã thành hiện thực.

Ông ta hào hứng lấy bộ đàm ra và nói với mọi người:

"Cậu Nhạc bảo tôi nói với mọi người ba ngày tới cứ ăn chơi thỏa thích và phân tiền cho mọi người”.

Ngay lập tức, những tiếng reo hò và hoan hô vang lên ầm ĩ trên đoàn xe.

Hai mươi chiếc xe, lần lượt lái xuống núi.

...

Trong võ đài ở lưng chừng núi, sau khi hầu hết mọi người đã rời đi, Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt vẫn đứng trên bục cao ở Nông Gia Lạc, thất thần nhìn thi thể của Kiều Lão Tứ bên dưới.

"Sao cậu ta dám đối xử với tôi như vậy, sao cậu ta dám đối xử với tôi như vậy!"

"Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!"

Giờ phút này, Long Vũ mới dám rống to, trút hết nổi oán hận tích tụ cả ngày nay.

Lúc này ông ta như một kẻ điên, chỉ trong một ngày mà già đi mấy tuổi.

Ông ta là Long Vũ - ông chủ của tập đoàn Long Vũ, một nhân vật lớn chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến cả thành phố Đông An chấn động.

Nhưng bây giờ ông ta bị ép phải quỳ xuống trước mặt Nhạc Huy, còn bị trấn lột mất một tỷ.

Hành động này không chỉ vả vào mặt ông ta mà tựa như giẫm đạp ông ta xuống dưới chân và không ngừng chà xát trên mặt đất!

"Tôi muốn giết cậu ta! Tôi nhất định phải giết cậu ta!"

Nhìn thấy ông ta như vậy, Lôi Thiên Tuyệt lắc đầu thở dài, giữ lấy Long Vũ và thuyết phục:

"Ông Long, thôi bỏ đi!"

"Chẳng lẽ ông còn chưa tỉnh ngộ sao? Ông Tần đã chết trong tay bọn họ. Chúng ta dùng cái gì để đấu lại Nhạc Huy, chúng ta không đánh lại cậu ta đâu, đừng tự tìm đường chết nữa”.

Nghe đến đây, Long Vũ đột nhiên sững sờ, ngồi sụp xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng trên gương mặt tuyệt vọng.

 





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status