Sự trả thù ngọt ngào

Chương 467





Chương 467: Giết gà dọa khỉ

“Mất bao lâu để đến bệnh viện?", Nhạc Huy trở nên căng thẳng. Anh không ngờ Kim Võ lại bị thương nặng như vậy, đoán rằng tình hình của Kỳ Phi cũng không khả quan lắm.

"Nhanh thôi, chúng ta không thể đến bệnh viện bình thường. Tôi sẽ đưa mọi người đến bệnh viện tư nhân do bạn tôi mở”.

Lăng Nguyên nhấn ga hết tốc độ, nhanh chóng đi qua các con đường để đến bệnh viện.

Lúc này, trên chiếc xe theo sau bọn họ, Kỳ Phi đã bắt đầu chảy nhiều máu, rất có thể bị đứt lìa động mạch chính.

"Tại sao lại bị thương nặng như vậy”.

Lăng Tuyết vội vàng lấy hộp y tế đã chuẩn bị trong xe ra và sơ cứu đơn giản, nhưng máu vẫn chảy không ngừng, nếu còn không mau chóng đến bệnh viện thì e là nguy hiểm đến tính mạng.

"Mảnh vỡ của xe đã đâm vào cơ thể cậu ấy”.

An Nhã rất lo lắng, nhưng cô ấy phải giữ bình tĩnh, bây giờ vẫn chưa rõ đối phương là thù hay bạn.

"À, em tên là Lăng Tuyết người nhà họ Lăng ở Đông An. Lẽ ra em phải xuất hiện sớm hơn, nhưng anh trai em là người làm chủ”.

Lăng Tuyết cảm thấy hơi áy náy, đối mặt với vết thương trên người Kỳ Phi và chiếc băng gạc không ngừng thấm máu, khiến cô giật mình kinh sợ.

Vốn dĩ sắc mặt Kỳ Phi đã tái nhợt, môi không có chút máu, yếu ớt nằm về phía trước.

"Không sao, mọi người đều có lập trường riêng của mình, mấy người xuất hiện đã là tốt lắm rồi”.

Ngược lại Kỳ Phi hiểu rõ bọn họ đợi thời cơ để xuất hiện.

Ai cũng có những toan tính và khó xử riêng, không ai có trách nhiệm phải giúp đỡ ai.

"Anh đừng nói chuyện nữa, sắp tới nơi rồi, anh cố gắng chút nữa nhé”.

Lăng Tuyết đổi cho anh ta một miếng gạc khác, không ngừng che lại vết máu bắn tung tóe, thật sự khiến người ta cảm thấy hết cách cứu chữa.

Sau khi xe của Lăng Nguyên vào một khúc cua, anh ta lái thẳng vào một tòa nhà, vừa đỗ xe đã lập tức mở cửa chạy đến quầy lễ tân.

"Chuẩn bị cấp cứu, một bệnh nhân bị thương nghiêm trọng ở lưng và một bệnh nhân bị mảnh vỡ đâm vào lưng”.

Y tá ở quầy lễ tân giật mình trước vẻ mặt lo lắng của anh ta, đứng sững sờ nửa phút cho đến khi y tá trưởng xuất hiện.

"Còn sững sờ ở đó làm gì? Chuẩn bị cứu người!"

Y tá trưởng nhận ra Lăng Nguyên, cộng thêm có kinh nghiệm phong phú nên nhanh chóng phản ứng lại.

Mặc dù là bệnh viện tư nhân nhưng trình độ nghiệp vụ rất cao, bọn họ nhanh chóng kéo giường và xe lăn đến, sau đó mở cửa đưa hai bệnh nhân vào trong.

Bên kia đã liên hệ bác sĩ và phòng thiết bị, khoảng thời gian này bệnh viện không đông lắm nên các bác sĩ cũng nhanh chóng chuẩn bị xong.

"Xuất huyết động mạch lưng cần phải truyền máu. Bệnh nhân thuộc nhóm máu gì?"

Mỗi bác sĩ chuyên ngành phụ trách mỗi bệnh nhân tương ứng, sau khi Kim Võ được kiểm tra sơ lược đã được đưa đến phòng chụp X-quang.

Không biết có phải bị gãy xương hay không, cũng không biết tình trạng cụ thể là gì, chỉ biết rằng phần xương ở lưng đã bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.

"Nhóm máu O”.

Kỳ Phi vẫn cố gắng chống chọi, tuy yếu ớt, nhưng cố dùng hết sức để người khác có thể nghe thấy.

"Chuẩn bị phẫu thuật, chuẩn bị túi máu!"

Các bác sĩ và y tá đẩy anh ta vào phòng và bắt đầu ca mổ, quá trình này diễn ra nhanh chóng và chuyên nghiệp.

Sau khi nhìn bọn họ kiểm tra xong một lượt, cuối cùng Nhạc Huy cũng yên tâm hơn, anh ngồi trên băng ghế trầm ngâm nhìn xuống đất.

Long Vũ, ông ta nhất định phải chết!

Những vết thương trên cơ thể hai người anh em của anh, anh sẽ trả lại cho ông ta gấp đôi.

"Chị An Nhã, để em đưa chị đi thay quần áo, người chị đầy máu”.

Lăng Tuyết hít sâu một hơi rồi mới nói.

Sau khi định thần lại, cô thấy áo quần của hai người Nhạc Huy dính đầy máu, mùi máu tanh nồng nhớp nhúa.

"Cái này..."

An Nhã nhìn Nhạc Huy và hỏi ý kiến của anh.

"Chị đi đi”.

Nhạc Huy gật đầu, chẳng cô gái nào thích ở bẩn cả.

"Ừ”.

Sau khi hai cô gái rời đi, Lăng Nguyên ngồi cạnh anh và im lặng một lúc.

Lăng Nguyên lên tiếng trước.

"Anh yên tâm, bệnh viện của bạn tôi có trang thiết bị và bác sĩ tốt nhất, mấy người anh em của anh sẽ không sao đâu”.

"Cảm ơn anh”.

Nhạc Huy gật đầu, anh cho rằng người đàn ông trước mặt có thể kết bạn, ít nhất về phương diện tình cảm thì rất phù hợp với tiêu chuẩn kết bạn.

Lẽ ra anh ta có thể nhân cơ hội này để uy hiếp Nhạc Huy, nhưng anh ta cực kỳ thẳng thắn và rất nghiêm túc ra tay cứu người, cũng không có ý định thừa nước đục thả câu.

"Anh không cần khách sáo như vậy, tôi cũng có mục đích riêng của mình”.

Lăng Nguyên xua tay, ngồi phịch xuống ghế, bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì đã xuất hiện quá muộn, nếu không thì sẽ không xảy ra kết cục xấu như bây giờ.

"Xin lỗi, tôi không nên do dự quá lâu”.

“Hả?”, Nhạc Huy nhướng mày, anh ta lại nói xin lỗi anh, ấn tượng của anh về người đàn ông này đã tăng thêm một bậc.

"Không sao, chúng ta cũng không quen biết nhau, cân nhắc một chút cũng là việc nên làm. Đặc biệt là trận đánh sống còn thì chắc chắn phải suy nghĩ chu toàn hơn”.

Nhạc Huy vỗ vai an ủi anh ta, anh có thể hiểu được quyết định của anh ta, mặc dù anh vẫn rất buồn vì hai người anh em của mình bị thương.

Nhưng tất cả chuyện này đều do Long Vũ gây ra, phải tìm ông ta để tính nợ, lần này chắc chắn anh phải lấy mạng chó của ông ta.

Có vẻ như lần trước sự nhân từ của Nhạc Huy đã khiến ông ta cảm thấy mình rất lợi hại, lại còn dám giở thủ đoạn này với anh, lần này chắc chắn anh sẽ trả lại cho ông ta gấp đôi.

"Cám ơn anh đã hiểu, đúng rồi, tại sao đột nhiên Long Vũ lại dùng thủ đoạn này để đối phó với anh? Chẳng lẽ những chuyện ở đấu trường ngầm là thật sao?"

"Ừ”.

"Anh lợi hại thật đấy”.

Lăng Nguyên không tin lắm, những người hôm đó ở đấu trường ngầm đều là những nhân vật lớn có máu mặt và không ai dám chọc vào nhất ở tỉnh Giang Bắc này.

Còn đối phương chẳng qua cũng chỉ bằng tuổi mình mà lại dám khiêu khích bọn họ như vậy, quả nhiên là anh hùng, là đối tác mà anh ta đã chọn trúng.

Nếu anh ta có dũng khí như vậy thì có lẽ nhà họ Lăng đã không đến mức cô độc chống chọi với trận đấu sống còn.

Càng nghĩ càng cảm thấy lòng nguội lạnh, không so sánh sẽ không có đau thương.

"Cũng tạm thôi, anh dự định hợp tác thế nào đây?”

Nhạc Huy đoán chắc Long Vũ vẫn còn có con át chủ bài khác, nếu không thì tại sao ông ta lại làm vậy trong bữa tiệc, chắc chắn đã vạch ra rất nhiều âm mưu đằng sau.

"Tôi vẫn chưa có manh mối, tôi không biết anh là người như thế nào. Hai người đã quyết định hợp tác thì vẫn phải cùng nhau bàn bạc thảo luận đúng không”.

Lăng Nguyên ngượng ngùng mỉm cười, sự việc lần này hơi lỗ mãng, lúc đầu nhận được tin tức tình báo đã cuống hết cả lên.

Chẳng nghĩ ngợi được gì, câu hỏi này có vẻ hơi ngu xuẩn.

"Đơn giản một chút, chúng ta vào thẳng nhà ông ta đánh người”.

Vốn dĩ Nhạc Huy còn muốn nhân nhượng, nhưng lần này hai người anh em của anh đều bị thương nặng khiến anh hết sức tức giận, muốn giết gà dọa khỉ.

Anh muốn nói với đám người này rằng Nhạc Huy không phải là người dễ động vào, nếu dám động đến một cọng tóc của những anh em của anh thì anh sẽ khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.

“Hả?”, Lăng Nguyên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Mặc dù lần trước Long Vũ chịu thua thiệt, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của ông ta, nhà ông ta canh phòng rất cẩn mật, rất khó vào được”.

Nếu như có thể giết người thẳng thừng và nhanh chóng như vậy thì anh ta đã không cần mất thời gian suy xét nọ kia, cứ đến thẳng nhà giết người là được.

Cơ hội khó tìm.

“Hừ!”, Nhạc Huy cười khẩy đáp: “Xem như luyện tập với ông ta chút đi. Đã đến lúc thay thế tên đầu sỏ rồi, Long Vũ cũng nên xuống địa ngục thôi”.

 





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 451 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status