Sự trở lại của chàng rể vô dụng

Chương 107: Cảm giác năm đó



Năm phút sau, hai người đi ra ngoài. Tất nhiên người có đường cong lớn hơn một chút là Lương Văn Nguyệt. Mà lúc này, trên mặt Lương Văn Nguyệt đang đẹo chiếc mặt nạ mà Tiêu Hạo Thiên đưa cho cô ta.

"Được... Được rồi." Lương Văn Nguyệt cũng không dám nhìn Tiêu Hạo Thiên. Không biết vì cái gì, bây giờ cảm giác của cô ta đối với Tiêu Hạo Thiên rất là phức tạp, các loại cảm giác đều có.

Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: "Ừ, đi thôi. Mọi người cứ dựa theo những gì vừa mới nói, chia nhau chuẩn bị đi... Cô Nguyệt, cô đi theo tôi.”

Tiêu Hạo Thiên nói xong, mọi người trong đại sảnh liền gật đầu, cũng nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Vương Thiên Mộc và Long Dã Quỳ liền đưa người nhà họ Doãn cùng với Dương Anh Tú đi đến hầm trú ẩn dưới mắt đất, nơi đó được chế tạo bằng hợp kim siêu cứng dày đến một mét.

Trừ khi đối phương đột kích bằng cấp cường giả Thiên Vương, nếu không trong thời gian ngắn cũng không thể phá được hầm trú ẩn này. Mà nếu cao thủ cấp Thiên Vương đã đến thì cũng chẳng tốn sức phá lớp hợp kim dày cả mét kia làm gì, bọn họ sẽ ra tay giết luôn người ở bên trong là xong.

Tiêu Hạo Thiên thở sâu một hơi. Anh đưa Lương Văn Nguyệt ra ngoại biệt thự. Phía đó có một chiếc xe chống đạn được thiết kế đặc, thu.

Sau khi lên xe, tim của Lương Văn Nguyệt vẫn đập rất nhanh, sắc mặt cũng tái nhợt. "Sao vậy, cô sợ à? "Tiêu Hạo Thiên nghiêng đầu về phía Lương

Văn Nguyệt, cười nói.

"Không có, không có.." Lương Văn Nguyệt vẫn cố tỏ ra cứng cỏi mà trả lời. Ngoài miệng cô ta nói không có, nhưng thân hình cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Tiêu Hạo Thiên lại cười, nói tiếp với Lương Văn Nguyệt: “Ừ, không có gì đâu. Nếu cô có chết thì cũng có tôi chết cùng cô rồi. Bên ngoài cũng không nguy hiểm lắm, cô đừng sợ. Chỉ có tầm mười Chiến Thần, mười mấy tên chiến thần, mấy trăm sát thủ cấp bán chiến thần thôi.”

"Không, không, không... Không thể nào." Lương Văn Nguyệt nghe vậy lập tức liền luống cuong. Hai bàn tay trắng min nắm chặt váy lại, trong nội tâm vô cùng sợ hãi.

Tiêu Hạo Thiên thấy Lương Văn Nguyệt sợ hãi như vậy liên cảm thấy rất vui vẻ. Thể nào, choáng chưa? Ai bảo cô mỗi ngày đều thăm dó tôi, dò hỏi mãi không ngừng. Thế có vui không? Thực lực của tôi có liên quan gì đến cô sao? Hôm nay nhất định phải cho cô một bài học...

Vì vậy, Tiêu Hạo Thiên cứ tiếp tục cười nói với Lương Văn Nguyệt: "Ha ha, không phải cô vẫn luôn tò mò về thực thực thật sự của tôi sao? Vậy hôm nay cô có thể chứng kiến rồi. Coi như thỏa mãn tâm nguyện của cô. Bây giờ, hoặc là cả hai ta cùng chết, hoặc là cùng sống. Nhưng cô phải nghe lời tôi. Nếu không đừng trách tôi bỏ chạy một mình.”

Lương Văn Nguyệt liền vươn tay ôm lấy tay của Tiêu Hạo Thiên, người cô ta càng run bẩy lẩy, sắc mặt cũng tái nhợt đi.

Tiêu Hạo Thiên nhìn vào Lương Văn Nguyệt, nói: "Ấy ấy, bỏ tay ra. Tôi là người đã có vợ. Nếu cô chạm vào tôi như vậy không thấy có chỗ không phải à?

"Hứ.. Anh... Tôi... Không, tôi" Lương Văn Nguyệt mất một lúc

mới đành buông tay Tiêu Hạo Thiên ra, sau đó liền im lặng.

Nhưng trong trông lát, khi Lương Văn Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, nụ cười trên mặt Tiêu Hạo Thiên liền biến mất. Mặt anh trở nên lạnh như băng. Sau đó Tiêu Hạo Thiên dẫm mạnh chân ga, chiếc xe liền lao đi với tốc độ cực nhanh, đâm thắng vào cánh cổng của nhà họ Doãn. Cánh cổng sắt lớn cũng bị hất tung, bay thẳng ra ngoài.

"A!" Lương Văn Nguyệt sợ tới mức hét to lên. Cô ta cũng không thể áp chế được sự sợ hãi trong lòng nữa. Vừa nãy cô ta còn muốn nói thêm với Tiêu Hạo Thiên. Ví dụ như nếu cô ta chết sẽ nhờ Tiêu Hạo Thiên chuyển lời đến cha mẹ, gia đình cô ta như thế nào. Vân vân..

Nhưng khi Lương Văn Nguyệt còn chưa chuẩn bị xong, người đàn ông bên cạnh đã nhanh chóng phóng xe ra ngoài, hơn nữa, còn là với tốc độ cực kỳ nhanh.

Mà khi xe của Tiêu Hạo Thiên hất văng cánh cổng nhà họ Doãn thì mai phục hai bên ngoài nhà họ Doãn đã lập tức có phản ứng. Ba dã sát thủ đỉnh cấp chiến thần liền biến sắc. Bọn chúng thấy được 'Dương Anh Tứ ngồi ở vị trí cạnh ghế tài xế liền lập tức ra tay.

"Âm." Một tiếng động thật lớn vang lên. Cua sau chiếc xe mà Tiêu Hạo Thiên đang lái đã bị một gã đinh cấp chiến thần đánh cho thủng một lỗ lớn. Sau đó là hai chiếc xe hạng nặng gần đó bị đánh ra ngoài, bay xa đến mấy chục mét. Tốc độ xe của Tiêu Hạo Thiên quá nhanh, lên ba gã sát thủ cùng ra tay mà cũng chỉ có một tên đánh trúng được thân xe. "A. A.. A... A.." Lương Văn Nguyệt ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sác mặt trắng bệch, thét chói tai.

"Câm miệng! Nói cho tôi biết đối phương có mấy người. Nhanh lên” Tiêu Hạo Thiên nhấn mạnh chân ga, lái với tốc độ cao nhất. Anh hưởng xe chạy thẳng về phía xa. Sắc mặt Tiêu Hạo Thiên lạnh như

băng, lại vô cùng tỉnh táo. "Ba... Ba tên." Lương Văn Nguyệt sắc mặt trắng bệch, nói với Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên gật đầu, không đáp lời Lương Văn Nguyệt mà chuyên tâm lái xe đi về phía trước. Tốc độ xe lập tức liên tăng lên đến 300 km/giờ, rất nhanh liền biến thành một cái bóng, biến mất khỏi khu biệt thự của nhà họ Doãn.

Mà lúc này, ba gã sát thủ ở biệt thự nhà họ Doãn nhìn theo bóng xe của Tiêu Hạo Thiên. Mặt cả ba tên đều vô cùng âm trầm.

"Nhà họ Doãn không cần vội, tập trung lực lượng giết chết Dương Anh Tú đã. Đuổi theo." Một tên sát thủ hét lên, sau đó hướng về phía một chiếc xe bên cạnh. Hắn quăng đi cửa xe, sau đó ngồi lên ghế lái, dẫm ga đuổi theo hướng mà Tiêu Hạo Thiên vừa đi.

Hai gã sát thủ còn lại cũng nhìn sau, sau đó thân hình cả hai liền bất mất, lấy tốc độ gần như cao nhất chạy theo.

Xa xa trên đường lớn, Tiêu Hạo Thiên vẫn phóng với tốc độ tối da như cũ, chạy nhanh về phía trước. Nhưng anh vừa đi ông lâu, mới tầm hai cây số đã thấy một gã sát thủ xuất hiện trước mặt. Hắn giơ lên một thanh đao dài, bổ về phía xe của Tiêu Hạo Thiên.

"Ngồi cho vững" Tiêu Hạo Thiên hét lên với Lương Văn Nguyệt. Anh lại nhấn mạnh chân ga, phóng về phía giữa đường, đụng trực tiếp vào gã sát thủ đang cầm đao.



Lương Văn Nguyệt hét lên, sợ sệt cúi đầu, tay nắm chặt lấy dây an toàn. Một tiếng vang rất lớn, rồi gã sát thủ bị Tiêu Hạo Thiên hất văng ra ngoài. Xe của Tiêu Hạo Thiên cũng bị trúng một đao. Kính phía trước vỡ vụn. Đầu xe cũng bắt đầu toả ra khói trắng.

Tiêu Hạo Thiên nhướn mày. Anh đánh bay mảnh kính vỡ, làm nó bị gió thổi văng ra. Cũng may mắn là Lương Văn Nguyệt không bị thương gì. Sau đó anh vẫn điều khiến chiếc xe đang bốc khói mù mịt, phóng đi một cách vội vã.

Mà lúc xe của Tiêu Hạo Thiên phóng đi xa, ở trên đường lớn, tên sát thủ kia cũng bắt đầu lồm cồm bò dậy. Hản ho một tiếng, phun ra một ngum máu tươi. Hắn vừa bị Tiêu Hạo Thiên tông rất manh. Dù hån là bán cấp Cường giá Thiên Vương nhưng cũng bị thương rất nặng. Nhưng hắn cũng không để ý, lấy một viên thuốc đen nhét vào trong miệng. Sau đó han lấy một chiếc xe, tiếp tục đuổi theo Tiêu Hao Thiên. "Mấy tên?" Tiêu Hạo Thiên hét lên với Lương Văn Nguyệt Anh muốn liên tục giao tiếp với Lương Văn Nguyệt, nếu không có khi cô gái này cũng sợ đến chết ngất rồi. Hơn nữa, chuyện này với Lương Văn Nguyệt có khi lại là chuyện tốt. Trải qua những giờ khắc sinh tử như thế này, tự mình trải nghiệm sức mạnh của các chiến thần cường giá, cô ta sẽ có nhiều hiếu biết hơn. Nếu lần này không chết, cô ta có thể dùng những trải nghiệm này để tin tưởng vào các cường giả, chiến thần.

"Bốn... Bốn tên. " Lương Văn Nguyệt sợ hãi trả lời.

Nhưng khi cô ta vữa nói xong, ở cho cách chỗ Tiêu Hạo Thiên đâm tên sát thủ ba ki lô mét, lại xảy ra chuyện.

"Xoet.. xoẹt.

Hai tiếng động vang lên. Đột nhiên tại nóc xe trên đầu Lương Văn Nguyệt xuất hiện một thanh trường đao. Thanh trường đạo đâm qua nóc xe, xẹt qua mặt Lương Văn Nguyệt, cũng chém đặt một lọn tóc dài của cô ta. Lương Văn Nguyệt sợ đến choáng váng. Dưới chỗ cô ta ngồi liền chảy ra một chất lỏng không tên...

Chỉ lệch một chút là Lương Văn Nguyệt đã toi đời rồi. Đúng thế, nếu thanh đao kia chỉ lệch đi một cen ti mét thôi, cô ta nhất định sẽ chết.

Sau đó một khắc, bên cạnh chỗ Tiêu Hạo Thiên cũng có một thanh đao đam xuống, cắt đi quần áo trên cánh tay phải của Tiêu Hạo Thiên.

Lúc này, trên nóc xe của Tiêu Hạo Thiên có hai gã sát thủ đang nằm sấp. Lúc hai người này xuất hiện, Lương Văn Nguyệt không hề biết gì. Nhưng Tiêu Hạo Thiên lại biết rất rõ. Ngay cả lúc thanh đao chém xuống, Tiêu Hạo Thiên đã tính toán rất kĩ, làm cho Lương Văn Nguyệt trải nghiệm cảm giác sinh tử là gì. Nhưng không ngờ cô gái này lại sợ đến đái cả ra quần, thật sự là sợ đến mất mật.

"Cút." Sau một khắc. Tiêu Hạo Thiên hét lên. Bàn tay anh đánh về phía nóc xe. Chiếc trần xe bị đánh văng đi. Ngay lập tức, hai gã sát thủ trên nóc cũng bị một chưởng của Tiêu Hạo Thiên đánh bay ra ngoài theo chiếc nóc xe,

Sau đó, Tiêu Hạo Thiên tiếp tục phóng chiếc xe với động cơ đã bốc khói mù mit tiến về phía trước. Anh đi hướng nào cũng đều tính toán kĩ. Nơi anh hướng đến là khu vực ngoại thành, và cũng đã sắp đến rồi.

Nhìn những cuộn khỏi ngùn ngụt cũng những ngọn lửa ngút trời, mặt Tiêu Hạo Thiên vẫn tình táo như cũ, không có chút chaansn động. Những việc vừa rồi vẫn chưa là gì. Năm năm trước, hầu như ngày nào anh cũng phải trải qua những thời khắc sinh tử như thế này.

"Mấy tên?" Tiêu Hạo Thiên vừa tiếp tục lái xe, vừa tiếp tục hỏi Lương Văn Nguyệt. Thanh âm của anh rất lớn, làm Lương Văn Nguyệt đang sợ ngây người cũng bừng tỉnh. Mà lúc này Lương Văn Nguyệt theo bản năng nhìn lại phía sau. Sau đó, cô ta thấy từ mặt đất xuất hiện hai gã sát thủ.

"Sáu... Sáu tên.." Lương Văn Nguyệt run rẩy nói với Tiêu Hạo Thiên.

Sau đó, Lương Văn Nguyệt nhìn vào ngọn lửa bắt đầu bùng lên ở trước xe, run giọng nói với Tiêu Hạo Thiên: “Xe sắp nổ rồi... Sắp nổ

rồi.” Nhưng mặc kệ giọng cô ta có run rẩy như thế này, trông có sợ hãi như thế nào, người đàn ông bên cạnh cô ta vẫn im lặng, trông vô cùng bình tĩnh.

“Tháo dây an toàn ra." Sau đó, Tiêu Hạo Thiên tháo dây an toàn của mình ra, quay sang hét lớn với Lương Văn Nguyệt. Lương Văn Nguyệt luống cuống cởi dây an toàn ra, nhưng cô ta quá run rẩy, quá khiếp sợ nên mãi vẫn không thể tháo được.

Tiêu Hạo Thiên liền vươn tay tháo ra dây an toàn hộ cô ta. Mà chiếc xe đang chạy trên đường cái, trước mặt là một công trường đang thi công bị bỏ hoang, bên trong có một hổ đất rất lớn.

"Năm chặt tôi!" Tiêu Hạo Thiên hét lớn một tiếng. Sau đó mười giây, khi xe chạy đến nơi không người, Tiêu Hạo Thiên liền bắt lấy tay Lương Văn Nguyệt, sau đó nhảy ra. Thân thể của anh của Lương Văn Nguyệt nhảy lên trên không trung.

Chiếc xe đang bốc khỏi, cháy lửa thì vẫn phóng vun vút về phía trước. Sau đó chiếc xe phóng về phía bãi cỏ hoang. Đi được tiếp mười mét, chiếc xe liền nổ tung, phát ra một tiếng động chói tai.

Sau khi tiếp đất, Lương Văn Nguyệt sững sờ nhìn chiếc xe đã nổ tung, sợ đến ngẩn người.

Hai giây trước cô ta cùng Tiêu Hạo Thiên còn ở trên chiếc xe đó. Nếu chậm một chút nữa nhất định đã cùng nổ tung với chiếc xe đó, thịt nát xương tan rồi.

Lương Văn Nguyệt giờ khắc này thật là bị sợ đến choáng váng. Vừa trải qua một lộ trình ngắn ngủi mà cô ta đã trải qua mấy lần sinh tử. Hai chân Lương Văn Nguyệt không ngừng run rẩy. Sau khi tiếp đất liền ngã xuống mặt đất, mãi cũng không thể đứng lên nổi,

Còn Tiêu Hạo Thiên thì thong thả hút thuốc. Hai phút sau, Tiêu Hạo Thiên nhìn về phía xa, nói với Lương Văn Nguyệt: "Tỉnh táo lại đi. Mọi chuyện còn chưa xong đâu, mới là bắt đầu thôi.”

Lương Văn Nguyệt nghe thấy vật, theo bản năng nhìn về phía vừa rồi. Sau đó cô ta liền hoảng sợ, chứng kiến mười tên sát thủ cầm theo trường đao, vây cô ta cùng Tiêu Hạo Thiên.

"Sắp... Sắp chết rồi đúng không." Giờ khắc này, Lương Văn Nguyệt luôn luôn kiên cường mà khóe mắt đã rơi xuống một giọt nước mắt tuyệt vọng.

Tiêu Hạo Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói: "Đúng là sắp chết. Nhưng không phải hai ta. Là bọn chúng

Dứt lời, Tiêu Hạo Thiên liền bước về phía trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 56 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status