Sự trở lại của chàng rể vô dụng

Chương 172: Hai ông cháu gặp nhau ở Hà Nội (1)



"Ha ha, đứa bé ngoan" Tiêu Chiến Minh nhìn Thúy Hồng, trong lòng không khỏi được an ủi. Đây là lần đầu tiên ông gặp đứa bé hiểu chuyện như vậy.

Vì thế, Tiêu Chiến Minh lại tiếp tục hỏi cô bé: "Cô bé, cháu mấy tuổi rồi? Cháu tên là gì?"

Thúy Hồng vô cùng đáng yêu cười nói: “Ông ơi, cháu tên là Cao Thúy Hồng, năm nay bốn tuổi rưỡi, sắp lên năm tuổi rồi. Vậy ông tên là gì?"

Tiêu Chiến Minh ngồi xổm xuống cười với cô bé: "À, ông tên là Tiêu Chiến Minh, ông á, năm nay đã bảy mươi hai tuổi rồi, lớn hơn Thúy Hồng sáu mươi tám tuổi cơ."

Thúy Hồng nghiêng nghiêng đầu nhỏ của mình: "Ông ơi, ông họ Tiêu ư? Hi hi, ba cháu cũng vậy, ba cháu cũng họ Tiêu. Ông là quân nhân hả?"

Tiêu Chiến Minh có hơi bất ngờ, sau đó cười gật đầu: “Đúng vậy, ông là quân nhân, vẫn luôn đi lính ở bên ngoài. Phải rồi, ba cháu họ Tiêu, vậy sao cháu lại họ Cao?" Tiêu Chiến Minh cũng không biết tại sao, lúc ông nhìn thấy cô bé này trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, vô cùng muốn nói chuyện với cô bé.

Đây chính là giao lưu vượt thời đại, một già một trẻ, một người đang dần dần già đi đến cái chết, còn một người lại mới sinh, một thế hệ mới tương lai không thể đoán trước được.

Thúy Hồng đột nhiên rất hào hứng: “Ông à, ba cháu cũng là quân nhân đó. Nhưng trong lúc mẹ cháu mang thai cháu, ba cháu vẫn luôn ở bên ngoài không trở về, nên cháu mới họ Cao.”

Tiêu Chiến Minh nghe lời nói của Thúy Hồng, trong lòng không khỏi có hơi chua xót. Đây chính là chiến sĩ của Việt Nam ta! Vừa đi đã là năm năm, ngay cả con mình sinh ra cũng không thể ở bên cạnh. Đợi đến khi trở về, con cũng đã lớn rồi. Tiêu Chiến Minh nghĩ đến đây, hốc mắt hơi cay cay, tiếp tục cười nói với Thúy Hồng: “Ừm, vậy nhất định ba của Thúy Hồng rất lợi hại đúng không?"

Thúy Hồng liên tục không ngừng gật đầu nhỏ: "Vâng vâng, còn không phải sao. Ba cháu chính là chiến thần của Việt Nam. Cháu nghe chủ Thiên Nhất nói, hình như là chiến thần biên giới mạnh mẽ nhất đó! Ba cháu vô cùng lợi hại, hai tháng trước còn làm một đám cưới cho mẹ cháu nữa đẩy. À, còn cái công ty đằng sau này nữa cũng là của ba cháu. Nhưng mà bây giờ bà ngoại nói, mấy ngày nay ba cháu còn phải ra Hà Nội báo cáo công tác nữa, thế là liền giao công ty cho mẹ cháu.”

"Cái gì? Ba cháu là chiến thần biên giới ư? Tập đoàn Quân Lâm này cũng là của ba cháu? Cô bé, vậy, vậy ba cháu tên là gì?"

Lúc này Tiêu Chiến Minh và cận vệ sau lưng ông nghe thấy vậy cả người đều run lên. Trong mắt hai người đều có sự xúc động mãnh liệt. Bọn họ không thể nào ngờ được, ngẫu nhiên gặp được một cô bé hóa ra lại là đời sau của tướng sĩ biên giới! Hơn nữa ba của đối phương còn là một vị chiến thần biên giới! Chắc vẫn là một chiến thần biên giới còn rất trẻ tuổi! Hơn nữa không chỉ là chiến thần biên giới, ở trong nước thế mà còn kinh doanh một tập đoàn lớn mạnh như vậy, tập đoàn Quân Lâm!

Đây là một nhân vật tài giỏi thế nào chứ? Cô bé còn rất nhỏ, ba cô bé chắc cũng không lớn tuổi. Không lẽ là Long Dã Quỳ? Tiêu Chiến Minh nghĩ nghĩ lại nhanh chóng phủ định, bởi vì cô bé nói ba mình cũng họ Tiêu. Trong lòng Tiêu Chiến Minh cực kỳ chấn động.

Thúy Hồng vô cùng tự hào: "Vâng vâng, ông ơi, ba cháu tên là Tiêu Hạo Thiên, ông có biết ba cháu không? Ba cháu vô cùng lợi hại, hôm ba cháu tổ chức hôn lễ cho mẹ cháu có rất nhiều, rất nhiều chú quân nhân đến đó!"

Lúc này, Tiêu Chiến Minh quay đầu nhìn cận vệ sau lưng mình, nhưng cận vệ sau lưng ông suy nghĩ xong lại lắc đầu. Không biết! Dù sao Việt Nam có những chiến thần vì trên người có nhiệm vụ bí mật nên cũng không dùng tên thật của mình trong danh sách, chỉ có mấy người thủ trưởng tối cao của Việt Nam mới có phương thức liên lạc của bọn họ.

Nhưng lời cô bé nói, Tiêu Chiến Minh lại không nghi ngờ chút nào. Chỉ là trong lúc ông định nói chuyện tiếp thì Thúy Hồng đột nhiên từ trong ngực lây ra một chiếc nhẫn có hoa văn rồng màu đen đang đeo trên cổ ra, đưa đến trước mặt Tiêu Chiến Minh hỏi: “Ông ơi, ông có biết chiếc nhẫn này là của ai không? Ba cháu nói đây là vật mà một ông cụ hòa ái dễ gần tặng cho cháu đó. Cháu vẫn luôn muốn cảm ơn ông ấy, nhưng cháu không tìm được ông đang ở đâu. Cháu cũng không biết ông ấy là ai, hỏi ba cháu, ba cháu cũng không nói."

Tiêu Chiến Minh vốn còn không để ý chiếc nhẫn hoa văn rồng màu đen trên tay của Thúy Hồng, nhưng ngay sau đó ông tỉ mỉ nhìn kỹ chiếc nhẫn hoa văn rồng màu đen thì bỗng nhiên trong lòng chấn động, mạnh mẽ đứng lên. Sau đó ông lại nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn hoa văn rồng màu đen đó, tâm trạng vô cùng chấn động nói: “Chuyện này... chuyện này sao có thể? Đây, đây chính là chiếc nhẫn Hắc Long của tam trưởng lão! Chuyện này sao có thể?"

"A? Ông ơi, ông làm sao thế? Ông nhận ra chiếc nhẫn này đúng không? Ha ha, thật là tốt quá, vậy ông ơi ông có thể nói cho cháu đây là ông nào tặng cho cháu không?" Thúy Hồng thấy Tiêu Chiến Minh rõ ràng nhận ra chiếc nhẫn này, thế là vội vàng hỏi.

"Lão tướng quân, ba của đứa bé này rất không đơn giản. Đây là nhẫn hắc long của tam trường lão, mang chiếc nhẫn này đi đến bất cứ một Bộ quốc phòng nào đều có thể điều động vô số quân sĩ! Nhưng... nhưng sao tam trưởng lão lại tặng nó cho một đứa bé?" Cận vệ sau lưng Tiêu Chiến Minh vô cùng chấn động nói.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến Minh mới hít thật sâu, mạnh mẽ áp chế rung động trong lòng, nói: “Chiến sĩ của quốc gia! Chỉ có chiến sĩ quốc gia mà tam trưởng lão thực sự tán thành mới có thể đưa tặng. Đây chính là tặng một bùa hộ mệnh cho đứa bé này!"

Ngay sau đó, Tiêu Chiến Minh vô cùng nghiêm túc lại ngồi xổm xuống nói với Thúy Hồng: “Thúy Hồng, người ông tặng cháu chiếc nhẫn này cháu có thể gọi là ông ba. Ông ấy ở Hà Nội, đợi cháu đến Hà Nội, nếu ba cháu không dẫn cháu đi tìm ông ấy thì ông sẽ dẫn cháu đi gặp ông ấy được không? Hơn nữa chiếc nhẫn này vô cùng quan trọng, cháu nhất định phải giữ cho cẩn thận, sau này không thể tùy tiện lấy ra cho người khác xem, biết chưa?"



Thúy Hồng nghiêm túc gật đầu, cất chiếc nhẫn đi. Sau đó cô bé lại nghiêm túc giơ ngón tay ra làm động tác ngoắc tay với Tiêu Chiến Minh: “Vâng ạ, ông ơi chúng ta ngoắc tay, Thúy Hồng hứa sau này sẽ không tùy tiện lấy ra cho người khác xem chiếc nhẫn ông ba tặng cháu này nữa."

“Hả? Ngoắc tay? Ha ha, được!" Tiêu Chiến Minh thấy Thúy Hồng bày ra động tác ngoắc tay hơi chần chừ một lúc mới lấy lại tinh thần, sau đó cũng giơ tay ra ngoắc tay với cô bé.

Động tác Tiêu Chiến Minh và Thúy Hồng ngoắc tay này trong khoảng khắc này dường như bị ấn nút tạm dừng vậy, một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng lúc này ở nơi xa, nhận được thông báo của sân bay Sài Gòn, chiến thần Uông Hải Thành của Sài Gòn cũng sốt ruột lái xe đi qua. Ông ta nhận được tin tức Tiêu lão chiến thần lúc này đang ở bên tập đoàn Quân Lâm. Khi nhận được tin tức này, nháy mắt trong lòng Uông Hải Thành vô cùng hoảng sợ. Người khác không biết chuyện giữa Tiêu Hạo Thiên và nhà họ Tiêu, nhưng ông ta lại biết. Lẽ nào Tiêu lão chiến thần bây giờ đã biết chuyện xảy ra của nhà họ Tiêu năm năm trước rồi? Vậy nên mới tìm đến đây? Ôi trời ơi, nói như thế thì chuyện này cũng quá lớn rồi. Uông Hải Thành sợ sẽ xảy ra chuyện nên sau khi nhận được tin, ông ta liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.

Tiêu lão chiến thần chiến đấu cả đời vì Việt Nam, hơn mười năm chưa về nhà, vẫn mai danh ẩn tích, che giấu thân phận ở biên giới. Uông Hải Thành chắc chắn lúc trước Tiêu lão chiến thần hoàn toàn không biết biến cố xảy ra của nhà họ Tiêu năm năm trước. Nhưng bây giờ, ông đã trở lại, hơn nữa vừa về là đã đi ngay đến tập đoàn Quân Lâm. Uông Hải Thành không thể không hoài nghi Tiêu lão chiến thần đã biết được vài chuyện gì đó. Mà lúc này, khi ông ta ta đuổi đến nơi liền nhìn thấy Tiêu Chiến Minh đang cười ngoắc ngoắc tay với Thúy Hồng, tay của một già một trẻ ngoắc lại với nhau.

Uông Hải Thành nhìn thấy hình ảnh này cũng ngây ra như phỗng, không nhẫn tâm đi lên phá hoại. Cho đến sau khi tay Tiêu Chiến Minh và Thủy Hồng đã tách ra, Uông Hải Thành mới tràn đầy xúc động đi qua. "Uông Hải Thành của Bộ quốc phòng Sài Gòn xin chào Tiêu lão chiến thần!" Uông Hải Thành đi đến phía sau Tiêu Chiến Minh, cúi đầu thật sâu chào ông. Đừng nói hiện giờ Tiêu Chiến Minh đã đột phá lên thiên vương, cấp bậc cao hơn ông ta, dù Tiêu Chiến Minh có là một chiến thần thì ông ta cũng phải cúi đầu.

Tiêu Chiến Minh thở dài, lắc đầu cười nói: "Haiz, đã nói rồi, bảo các ông đừng có thông báo cho bọn họ. Tôi chỉ tùy ý đi dạo ngắm thành phố Sài Gòn ngày nay thôi, cũng đến đây xem tập đoàn đứng đầu Sài Gòn ra sao. Giờ tôi đã nhìn thấy rồi, rất là rung động."

"Vâng, Tiêu lão, ngài không biết tập đoàn Quân Lâm này là của ai ư?" Uông Hải Thành có hơi mơ hồ. Ông ấy đã ở cùng với Thúy Hồng rồi, chả lẽ lại không biết tập đoàn Quân Lâm này là của cháu trai ông ấy? Là của cháu trai ruột ông đó?

Tiêu Chiến Minh cũng nghi ngờ nhìn Thúy Hồng: "Biết chứ, chính là của ba Thúy Hồng."

"À….. vậy ngài, ngài đã biết Thúy Hồng, ngài còn không biết ba cô bé ư?" Trong lòng Uông Hải Thành càng lơ mơ.

Tiêu Chiến Minh cũng không hiểu ra sao, hơi mơ hồ nhìn Uông Hải Thành nói: “Không quen biết, tôi với

Thúy Hồng cũng vừa mới biết nhau thôi. Đứa bé này rất ngoạn, thấy tôi vừa rồi xúc động rơi nước mắt liền ngoan ngoãn mang khăn giấy qua cho tôi, sau đó hai người chúng tôi liền quen biết. Thúy Hồng rất đáng yêu, chắc cũng giống như chắt gái của tôi vậy, ha ha. Còn nữa, chiến thần Uông, ông cảm thấy tôi nên biết ba cô bé ư?"

"Cái này..." Uông Hải Thành hoàn toàn mơ hồ, há to miệng nhìn Tiêu Chiến Minh. Sau đó ông ta lại nhìn Thúy Hồng bên cạnh đang gật đầu cười.

"Đúng vậy, ông Uông, cháu với ông vừa mới biết nhau thôi. Ông với ba cháu đều họ Tiêu đó. Thì ra ông cũng là chiến thần, ông thật lợi hại" Thúy Hồng cười nói với Uông Hải Thành.

"Ô!" Trong nháy mắt, Uông Hải Thành đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện của Tiêu Chiến Minh và Thúy Hồng. Nhưng sau khi hiểu rõ, hốc mắt ông ta không khỏi hơi ửng đỏ.

Đây là duyên phận? Hay là ý trời? Trước khi Tiêu Chiến Minh về Hà Nội, đi đến Sài Gòn nghỉ ngơi rồi chuyển máy bay, sau đó ông ấy muốn ngắm cảnh sắc của thành phố Sài Gòn, rồi đến tập đoàn Quân Lâm. Sau đó đúng lúc này lại vừa may gặp được Thúy Hồng. Gặp phải con gái của Tiêu Hạo Thiên!

Ngay sau đó, Uông Hải Thành nhìn Thúy Hồng, rồi lại nhìn sang Tiêu Chiến Minh bên cạnh, trong lòng vô cùng run sợ. Người ông trong miệng Thúy Hồng nói chính là cụ ruột của cô bé đó! Còn Thúy Hồng đáng yêu giống người chắt gái mà Tiêu Chiến Minh nói đến thực ra lại chính là chất gái của ông!

Mà mối thù của Tiêu Hạo Thiên với nhà họ Tiêu thì không cách nào có thể hóa giải được. Năm năm trước anh bị nhà họ Tiêu đuổi ra khỏi nhà, sau đó lại bị nhà họ Tiêu đuổi giết. Theo lý mà nói, với tính cách của Tiêu Hạo Thiên thì cả đời này cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho nhà họ Tiêu!

Nhưng bây giờ, trong lúc này, Thúy Hồng và Tiêu Chiến Minh lại vô cùng trùng hợp gặp phải nhau! Chẳng lẽ chuyện này đều là ý trời? Tiêu Chiến Minh chinh chiến cả đời vì Việt Nam, còn Tiêu Hạo Thiên lại không phải cũng vì Việt Nam làm rất nhiều chuyện ư?

Thế cho nên, nếu đã có thể thì tất cả lãnh đạo cấp cao đều hi vọng Tiêu Hạo Thiên và Tiêu Chiến Minh có thể hòa giả được, không có khúc mắc nào nghiêm trọng nữa. Nhưng sau khi mọi người suy nghĩ thì cuối cùng phát hiện dường như là không thể. Ví dụ như lần trước, Tiêu Hạo Thiên trở lại Hà Nội, đè ép thù hận trong lòng, từ đầu đến cuối đều không thèm đến nhà họ Tiêu nhìn một lần, một lần cũng không.

Nhưng lúc này, con gái của Tiêu Hạo Thiên lại gặp được ông của anh, hơn nữa còn trò chuyện rất vui vẻ. Đây chính là ý trời! Ngay sau đó, Uông Hải Thành không khỏi quay đầu nhìn Thúy Hồng đang cười vô cùng rang rỡ đơn thuần. Ánh mắt ông ta đã ươn ướt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 56 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status