Sủng ái bậc nhất đế quốc: 100 kiểu trêu chọc vợ của quân thiếu

Chương 175: Trong lòng bảo vệ Phong Tố Cẩn

Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Quân Chính Tề đang lâm vào một loại hồi ức tựa như đẹp đẽ, tựa như ưu thương lại bị âm thanh bên ngoài ầm ĩ.

Nghe thấy Quân Mặc Hàn trở về, ông vội vàng đứng lên nhưng cũng không quên nhẹ nhàng cất kỹ Ngọc Điệp. Lúc này ông mới ra khỏi mật thất, cài cửa lại, toàn bộ mật thất một lần nữa bị khóa hoàn toàn.

"Lão gia, ông nhất định phải bảo hộ tôi."

Quân Chính Tề nhìn Lý Nhược Ảnh.

"Bà còn biết sợ hãi? Tự mình gây chuyện thì tự mình giải quyết."

"Tôi không phải vì muốn tốt cho Quân gia chúng ta sao. Dù thế nào thì Quân Mặc Hàn cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối, nữ nhân kia hoàn toàn không đủ tư cách."

Quân Chính Tề híp mắt nhìn.

"Vậy bà đủ tư cách làm nữ nhân Quân gia?"

Lý Nhược Ảnh bị sặc, sắc mặt trắng bệch, khúm núm.

"Đừng quên sau này Quân gia vẫn phải răm rắp nghe theo Quân Mặc Hàn, nếu như bà ngu xuẩn tìm đường chết thì cũng không ai cứu được bà."

Quân Chính Tề không nhìn Lý Nhược Ảnh nữa, cất bước lớn đi ra ngoài, dự định nghênh đón đứa con trai đã lâu không gặp của ông.

Quân Mặc Hàn mang theo một thân hàn khí u lãnh từ bên ngoài bước vào, Dạ Địch đi phía sau anh, cả người cũng toàn sát khí.

Lý Nhược Ảnh sợ run cả người, đứng phía sau lưng Quân Chính Tề.

Lúc Quân Mặc Hàn nhìn thấy Quân Chính Tề, thần sắc hòa hoãn một chút.





"Cha."

"Còn biết ta là cha của con à, lâu như vậy cũng không về nhà, có vợ cũng không đưa về."

"Sau này sẽ gặp."

Quân Mặc Hàn hàn huyên vài câu với cha của mình, sau đó liếc nhìn sang Lý Nhược Ảnh.

"Thật sự xem mình là nữ chủ nhân trong cái nhà này rồi?"

Nghe thấy câu này, đột nhiên Lý Nhược Ảnh có cảm giác muốn trốn chạy khỏi đây.

"Quân thiếu à, con xem, ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho con, tốt cho Quân gia chúng ta."

Ở trước mặt Quân Mặc Hàn, Lý Nhược Ảnh vẫn phải cung kính gọi một tiếng Quân thiếu.

Quân Mặc Hàn liếc mắt ra hiệu với Dạ Địch, Dạ Địch bước lên, trực tiếp dùng sức nhấn Lý Nhược Ảnh một cái, bà ta trực tiếp quỳ xuống.

"Lão gia, cứu tôi, cứu tôi, nó muốn giết tôi..."

Môi Quân Chính Tề hơi động, muốn nói gì đó, Quân Mặc Hàn liền mở miệng nói.

"Cha, con sẽ không giết bà ta, chỉ là giáo huấn một chút. Nếu như người mở miệng thì có lẽ sẽ không chỉ như thế đâu."

Quân Chính Tề thở dài, cuối cùng cũng không nói chuyện.

Dạ Địch bắt đầu đánh "bốp bốp" vào mặt Lý Nhược Ảnh.

"A, Quân thiếu, con không có mẹ, ta cũng coi như là một nửa mẹ của con, ta..."





Quân Chính Tề nghe câu nói này, cũng không đợi Quân Mặc Hàn động thủ, trực tiếp bước lên đánh một bạt tay.

"Câm miệng cho tôi, bà mà cũng xứng làm mẹ của Mặc Hàn!"

Lý Nhược Ảnh sợ hãi phát run, bà ta lỡ lời. Bà ta vất vả lắm mới lợi dụng một đứa con gái để tiến vào Quân gia, bên ngoài có thể diễu võ giương oai nhưng thật ra ở Quân gia vẫn không danh phận, không địa vị.

Thế nhưng bà ta ở Quân gia nhiều năm, tựa hồ cũng hiểu rõ, mẹ của Quân Mặc Hàn là một cấm kỵ, càng là sự tồn tại không thể xóa nhòa trong lòng lão gia, hơn nữa có sẽ còn là một sự tồn tại cao cao tại thượng, dường như bất kỳ kẻ nào cũng không thể vượt khuôn.

Quân Mặc Hàn từ trên cao nhìn Lý Nhược Ảnh ở trên đất nói.

"Bà có gan xuất hiện trước mặt cô ấy thì phải biết chuẩn bị tiếp nhận hậu quả, lần sau cũng sẽ không đơn giản như vậy, mà tôi cũng không ngại tìm một người mẹ khác cho Tĩnh Nhu."

Nếu không phải có Quân Tĩnh Nhu thì Lý Nhược Ảnh cũng không vào được cửa lớn Quân gia.

Lý Nhược Ảnh bị dọa, vội vàng tiến tới cam đoan một phen.

Quân Chính Tề thở dài.

Ông ta biết, Quân Mặc Hàn chỉ dùng phương thức như vậy để tỏ rõ thái độ của mình, cho thấy trong lòng anh bảo vệ Phong Tố Cẩn như thế nào. Cảnh báo tất cả người Quân gia, không thể động vào Phong Tố Cẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status