Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 164


“Ơ, Âu Dương phu nhân nhìn vào rất trẻ, nhanh thế đã tuổi già sắc suy rồi sao, hai mắt bắt đầu loạn thị rồi à, nếu như cô không có tiền, tôi mua cái kính lão cho cô nha! Chút tiền ấy tôi vẫn có.” Cô xoay cổ tay, dùng sức hất cô ta ra.

Vừa rồi cô ta nắm rất chặt, trên cổ tay đã có vài dấu đỏ, cô được cưng chiều từ nhỏ, có làn da trắng mịn tự nhiên, hơi dùng sức nắm một chút, trên tay liền để lại dấu tay.

“Bùi Nhiễm Nhiễm, cô chính là Bùi Nhiễm Nhiễm!” Liêu Vi nhìn cổ tay của cô, càng chắc chắn ý nghĩ trong lòng mình.

Nếu như cô ta không phải Bùi Nhiễm Nhiễm, Cảnh Thần Hạo tại sao lại che chở cho cô ta chứ, lúc trước trong hôn lễ của bọn họ, là Cảnh Thần Hạo ôm cô ta rời đi, những người đến tham dự hôn lễ ai cũng thấy.

“Tôi không biết Bùi Nhiễm Nhiễm mà cô nói là ai, tôi thấy cô không chỉ cần kính lão, dường như càng cần bác sĩ tâm lý hơn.” Cô nhấc chân đi ra ngoài, không còn để ý Liêu Vi.

Thế nhưng Liêu Vi lại không buông tha đuổi theo cô, “nói, rốt cuộc cô là ai?”

“Nói vậy đi! Chẳng cần biết tôi là ai, tôi cũng sẽ không giành Âu Dương Lập với cô đâu, trên thế giới này cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân rất nhiều, huống hồ người như tôi, cũng không phải mẫu người mà tổng giám đốc Âu Dương thích, cô thấy thế nào?” Mặc dù cô đang cười, nhưng đó là nụ cười lạnh không hề có nhiệt độ nào.

“Xem như cô biết điều!” Liêu Vi nghe xong lời cô nói, cho là cô biết rõ thân phận của mình rồi, không khỏi hất cằm lên, đắc chí.

“Âu Dương phu nhân và tôi có điểm nào khác nhau chứ? Anh ta không có hứng thú với tôi, chẳng lẽ sẽ có hứng thú với cô sao?” Giọng cô lạnh nhạt, khóe miệng giương nhẹ, tâm tình không tệ.

Lúc sinh nhật còn có người tự tìm tới cửa chịu tội, vậy cũng đừng trách cô, huống chi lúc trước kẻ thứ ba như Liêu Vi chen chân vào rất vui vẻ, cô sẽ không thể để bọn họ sống tốt, dù Âu Dương Lập là tên cặn bạ mà cô không cần.

“Cô......” Liêu Vi chỉ về phía bóng lưng của cô, thở phì phò quát, “Bùi Dĩ Hàn cô nói gì thế hả! Ta muốn nhan sắc có nhn sắc, muốn thân hình có thân hình, muốn gia thế có gia thế, ai giống như cô! Mặt vừa già vừa xấu có tư cách gì so sánh với tôi chứ!”

“Người phụ nữ của tôi cần gì đem so với cô, lau giày cho cô ấy tôi còn chê cô bẩn nữa kìa.” Cảnh Thần Hạo đâm đầu đi tới, nghe được lời của Liêu Vi sắc mặt càng thêm u ám, toàn thân toát ra hàn khí như thể cảnh cáo người lạ chớ gần, lạnh lẽo như gió đông lạnh thấu xương.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Cảnh Thần Hạo đi tới, bên tai tựa hồ còn đang vang vẳng lời anh vừa nói, trong lòng cô dâng lên một dòng nước ấm, có loại xúc động muốn tiến lên ôm anh.

Còn cô vẫn chưa hành động, Cảnh Thần Hạo đã chạy tới bên cạnh cô, cường thế bá đạo nắm lấy eo cô, động tác trên tay lại rất dịu dàng.

Thế nhưng áo sơ mi trên người cô vốn rất mỏng, có thể cảm nhận rõ cánh tay trên eo cô dần dần nóng lên.

“Lời này của Cảnh tổng, dường như hơi quá.” Liêu Vi ép buộc mình giữ bình tĩnh, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cô lại càng thêm nghi hoặc, càng thêm kỳ lạ.

“Hớ.” Cảnh Thần Hạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn cô càng thêm lạnh lùng, “hình như đích thật là nói sai rồi, cô căn bản ngay cả lau giày cho cô ấy cũng không xứng.”

Bùi Nhiễm Nhiễm rất muốn ngẩng đầu hỏi một câu, boss lớn anh biết người phụ nữ đối diện này là ai không?

Anh ta không phải mù mặt sao? Cũng mặc kệ người đối diện là ai, tùy tiện một người phụ nữ cứ như vậy bị anh nói đến không đáng một xu.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó thở không thôi, nhưng không thể phát tiết của Liêu Vi ở đối diện, cô thật sự quá vui.

Kỳ thật cho dù Cảnh Thần Hạo không đi ra, cái miệng cô cũng sẽ không thua.

Ban đầu bởi vì vừa rồi Liêu vi nói chuyện lớn tiếng, người tụ tập lại xem nhiều hơn, hiện tại bởi vì Cảnh Thần Hạo đến, càng trở thành tiêu điểm của mọi người, ai cũng đến xem.

“Ha ha, Cảnh tổng vậy anh cần phải lau sáng mắt mà nhìn cho kĩ, tôi nghe nói cô ta đã có hai đứa bé, Cảnh tổng chẳng lẽ ngay cả người đàn bà thế này anh cũng thích sao, vậy thì thật đúng là khiến cho các tiểu thư khuê các ở thành phố a đau lòng, đường đường là tổng giám đốc của Cảnh thị, nhiều người đẹp thế này không thích, hết lần này tới lần khác thích một bà cô mặt vàng mang theo hai đứa con.” Liêu Vi cũng ngẩng đầu nhìn anh ta, lòng bàn tay đang rủ xuống đã toát mồ hôi lạnh, kỳ thật cô cũng rất khẩn trương, đối diện là Cảnh Thần Hạo đó.

“Chí ít điều này chứng minh tôi có thể sinh, Âu Dương phu nhân kết hôn năm năm, dưới gối có đứa con nào chưa?” Bùi Nhiễm Nhiễm cười lạnh nhìn cô ta, lập tức ra vẻ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “quên mất, tổng giám đốc Âu Dương dường như cũng không có hứng thú với cô, trước đây không lâu người tình nhỏ của anh ta còn bị cô đánh tới gãy xương sườn, Âu Dương phu nhân cô ác như thế, tổng giám đốc Âu Dương biết không?”

Cô tựa hồ nghe được tiếng bước chân dồn dập ở phía sau truyền đến, vừa rồi hai người cùng đến, Liêu Vi còn đang ở đây, Âu Dương Lập hẳn cũng ở đây, tiếng bước chân kia hẳn là của anh ta.

“Cô nói bậy bạ gì đó!” Liêu Vi liền khó thở, chuyện không có con suy cho cùng vẫn là nỗi đau của cô.

Mẹ của Âu Dương Lập ở trước mặt cô nói rất nhiều lần rồi, cô cũng muốn mang thai, thế nhưng bọn họ không hề ngủ chung, làm sao mang thai chứ?

“Liêu Vi, cô ta nói thật sao?” Âu Dương Lập bước tới từ trong đám người, mặt mày u ám nhìn cô ta.

Liêu Vi cũng không sợ anh ta, ngẩng cao đầu nhìn anh ta, “sao thế, anh đau lòng sao? Là em kêu người đánh gãy chân cô ta đó, vậy thì sao? Anh đừng quên, em mới là vợ của anh!”

“Trở về nói.” Âu Dương Lập ôm eo cô, cúi đầu tới gần cô,” Cảnh Thần Hạo rõ ràng đang che chở cô ta, em còn gây sự!”

Liêu Vi vốn định tiếp tục phát tiết, nhưng khi nghe câu này của Âu Dương Lập, dường như đang tìm lối thoát cho cô, cô liền yên lặng đi theo Âu Dương Lập rời khỏi.

Âu Dương Lập im hơi lặng tiếng quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người đang ôm nhau, rồi lập tức quay đầu trở lại.

Chuyện của anh không thể làm lớn chuyện, sẽ có ảnh hưởng đến tập đoàn Âu Á, người phụ nữ Liêu Vi này thật đúng là không biết chừng mực.

Nhưng điều khiến anh không hiểu nhất là, Cảnh Thần Hạo thật sẽ thích người phụ nữ đó sao, chỉ có con mắt giống Nhiễm Nhiễm mà thôi, hiện giờ anh ta đói đến mức không kén nữa, chỉ cần đôi mắt giống là được sao?

“Đi thôi, cầm túi xách về nhà, Dương Dương và Noãn Noãn đang chờ cô.” Cảnh Thần Hạo nhìn bọn họ rời đi, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.

Cô sững sờ ở trong lòng anh xoay người đi vào trong phòng, “Cảnh tổng hai..... hai người nói, đã nói cái gì?”

Cô ngay cả điện thoại là của Dương Dương hay Noãn Noãn gọi đến cũng không biết, tụi nó rốt cuộc có nói lung tung hay không, vừa rồi sao cô lại không cầm theo điện thoại chứ, sau này tuyệt đối không phạm những sai lầm hạ đẳng này nữa.

“Cô khẩn trương như vậy làm gì?” Giọng điệu anh bình tĩnh, nhưng trong lòng không bình tĩnh, cái tiếng “chú xấu xa” của Dương Dương kia anh nhớ rất rõ.

Chuyện này, anh nhất định sẽ từ từ tính với cô.

“Không có, tôi là đang cảm động, Cảnh tổng vừa rồi thật sự đẹp trai ngây người, ngầu chết đi, cảm ơn Cảnh tổng anh nói giúp tôi!” Bước chân của cô bỗng nhiên tăng tốc, thoát khỏi sự kiềm chế của anh, quay đầu nhìn anh, “Cảnh tổng, vậy tôi đi trước đây! Chuyện tối nay, rất cảm ơn anh.”

Bên cạnh bỗng nhiên trống không, anh vẫn cười nhạt như cũ, bước chân không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, “dùng hành động thực tế để cảm ơn, cảm ơn hai chữ tôi không cần.”

“Cảm ơn nhiều!” Cô quyết định đổi ngay một chữ.

Mặt Cảnh Thần Hạo lập tức u ám mấy phần, người phụ nữ này......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status