Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 186


Nhưng chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của bàn tay trái đã nhắc nhở cô đây không phải mơ, cô đã thật sự kết hôn với Cảnh Thần Hạo!

Còn chủ động cho Dương Dương và Noãn Noãn gặp anh, hôm qua chắc chắn là cô bị Cảnh Thần Hạo thôi miên rồi.

“ Ngủ ngon lắm, mami thì sao?” Dương Dương nhìn gương mặt chưa trang điểm của mẹ, xem ra tinh thần khá thoải mái.

Hôm qua họ mới kết hôn mà hôm nay đã cách xa nhau rồi, anh như vậy là ý gì?

“ Đương nhiên mẹ ngủ ngon lắm!” Cô cười, cầm cốc sữa trên bàn lên, liếc nhìn Lâm Tri Hiểu đang ngẩn người bên cạnh, “ Cậu làm gì đấy? Mới sáng sớm đã thẫn thờ thế kia?”

“ Tớ đang cảm thán, đại boss quá đáng quá, tớ chăm chỉ làm thư ký cho anh ta bao lâu như vậy, sao không mua xe cho tớ? Đúng là vợ mới là người thân hơn!” Lâm Tri Hiểu lắc lắc đầu, thêm một lần nữa cảm thán cách đối xử phân biệt của boss.

“ Cậu cứ lấy mà đi, tớ lái xe của cậu.” Cô chẳng quan tâm xe đẹp xe xấu, chỉ cần đi được là được.

“ Tớ không cần, nếu bị anh ta biết tớ chết chắc!” Lâm Tri Hiểu từ chối, rồi cô nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt của Bùi Nhiễm Nhiễm, đột nhiên cô xích lại, “ Thế hôm nay có hóa trang không?”

“ Đương nhiên rồi, tớ nhớ hôm qua mới nói với cậu, chúng tớ phải kết hôn trộm, đừng hé môi với người khác một từ nào đấy!” Ở công ty, cô là Bùi Dĩ Hàn, không phải Bùi Nhiễm Nhiễm.

“ Đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp biết bao này, mặt tớ mà được như thế chắc chắn không bao giờ hóa trang xấu đi.” Lâm Tri Hiểu sờ lên mặt mình, “ May là tớ cũng không xấu đến vậy.”

“ Dì Tri Hiểu rất xinh đẹp mà!” Noãn Noãn cười rất ngọt với cô, đôi mắt cong lại như mặt trăng.

“ Baby của dì đúng là khéo ăn nói, dì đúng là thương đúng cháu dì rồi!” Lâm Tri Hiểu vì một câu nói của Noãn Noãn mà viên mãn.

Sau khi ăn sáng xong, Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn hóa trang như cũ, rồi mới đưa hai đứa đi nhà trẻ.

Trước cửa nhà trẻ, Dương Dương kéo tay cô, nghiêm túc nhìn lên cô, “ Mami, nếu chú ấy bắt nạt mẹ, nhớ hãy nói với con, con nhất định sẽ báo thù cho mami!”

Cô phải nói sao với Dương Dương đây, chuyện đó không phải là bắt nạt.

Cô cười nói, “ Mami sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi hay bị bắt nạt đâu, con chăm sóc cẩn thận cho em đấy, chiều mami sẽ đến đón các con.”

“ Ừm.” Bùi Dương rời khỏi đôi tay của mẹ, dắt em gái vào trong nhà trẻ.

Cô đứng đó nhìn hai đứa trẻ đi vào trong rồi mới chịu dời đi, từ đây đến Cảnh Thị không xa, cô lái xe chẳng mấy mà đến được, nhưng lại khá bất ngờ khi nhìn thấy bóng dáng của u Dương Lập trước tiền sảnh của Cảnh Thị.

Anh ta đến đây làm gì?

Cô vốn định đỗ xe ở chỗ đỗ ngoài trời, nhưng giờ nghĩ lại, cô đánh vô lăng lái xe xuống bãi đỗ dưới hầm.

Cô vừa vào ngồi xuống chiếc ghế trong văn phòng, Thích Thịnh Thiên đã bước vào, chỉ nhìn thấy cô và kịp dặn một câu, “ Mang cà phê vào phòng hội nghị ”, nói rồi lại trở ra.

Trong phòng hội nghị chắc có u Dương Lập cô nhìn thấy khi nãy, Cảnh Thị mới vừa mua lại Hà Thị cách đây không lâu, sản phẩm mới còn chưa kịp bán ra thị trường, u Dương Lập đến Cảnh Thị vào lúc này làm gì?

Vừa nhớ đến lần chạm mặt buổi tối hôm trước với anh ta, cô lại thấy dự cảm lần này u Dương Lập đến là để tìm cô.

Mong cho suy đoán của cô sai.

Cô mang theo cà phê, đẩy cửa phòng hội nghị ra, trên gương mặt vàng ệch kia lộ ra một nụ cười xã giao thường thấy, “ Chủ tịch u Dương, mời dùng.”

u Dương Lập ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, đôi mắt dưới gọng kính màu vàng kia giống hệt với Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng Nhiễm Nhiễm không phải như vậy, cho dù có xa cách 5 năm cũng không thể nào thay đổi nhiều đến thế, cho dù có là hóa trang chăng nữa cũng chẳng lý gì biến bản thân thành một phụ nữ xấu xí như vậy.

“ Tôi nghe nói trước đây cô là bộ trưởng phòng kế hoạch của Te, khi cô còn ở Te, có quen một người tên là Bùi Nhiễm Nhiễm không?” Anh cũng đã tra qua thông tin về cô, nhưng không ngờ thông tin về cô lại hiếm hoi lạ kỳ.

Nhất định có người che giấu giúp cô, chỉ là không rõ người đó là Cảnh thần Hạo hay là ai khác.

“ Cái tên này tôi cũng đã nghe qua, nghe nói khi trước là bạn gái của chủ tịch u Dương, bây giờ thì chủ tịch u Dương đã lấy người phụ nữ khác, còn hỏi thăm bạn gái cũ làm gì? Hay là do chủ tịch còn chưa từ bỏ cô ấy sao.” Giọng điệu của cô lên xuống thất thường, chỉ có 6 chữ cuối là nhấn lên cao, như một kiểu mỉa mai.

u Dương Lập đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt cô, Bùi Nhiễm Nhiễm thấy vậy, cô lùi về sau hai bước, “ Chủ tịch u Dương đây định làm gì vậy?”

u Dương Lập bước tới trước khá hùng hổ, cổ tay cô bị nắm mạnh lấy, đôi mắt sắc bén nhìn vào cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô, “ Nói cho tôi biết, tối hôm trước cô ở đâu?”

“ Ha, sao tôi lại phải trả lời câu hỏi của chủ tịch u Dương, đây là Cảnh Thị! Không phải ở tập đoàn u Á!” Cô xoay cổ tay, nhưng tay anh ta càng nắm chặt hơn, cô lấy chân đạp mạnh vào bàn chân anh ta.

u Dương Lập đau điếng, đành buông tay cô ra nhưng ánh mắt lại không chịu dời đi, “ Cô quả nhiên là Nhiễm Nhiễm, nên mới bực như vậy chứ gì!”

u Dương Lập đương định tiếp tục tiến tới thì cửa phòng hội nghị mở ra, Cảnh Thần Hạo từ tốn bước vào, đôi mắt đen kia nhìn xoáy vào u Dương Lập, “ Chủ tịch u Dương có cô vợ ở nhà không đủ để làm anh mãn nguyện sao? Còn chạy đến Cảnh Thị trêu ghẹo thư ký trưởng của tôi, ý anh tôi không hề tồn tại phải không?”

Câu nói cuối, đến cô cũng nhận ra sự tức giận của anh, cô với sắc mặt bình tĩnh, lướt qua u Dương Lập đi đến bên Cảnh Thần Hạo, “ Cảnh tổng.”

Cảnh Thần Hạo liếc qua cổ tay cô, nơi bị u Dương Lập nắm chặt có hiện lên những vết hằn mờ.

Ánh mắt anh nhìn u Dương Lập càng xa lánh hơn, lạnh lẽo và khó chịu.

“ Đương nhiên không phải vậy rồi, Cảnh tổng anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ nghĩ rằng thư ký trưởng của anh rất giống một người quen cũ của tôi.” u Dương Lập nhìn Cảnh Thần Hạo, anh ta lập tức quay lại vẻ điềm đạm như thường ngày của mình.

Nụ cười mỉm khác hẳn với ánh mắt siết chặt Bùi Nhiễm Nhiễm khi nãy, nếu không phải do cô tận mắt nhìn thấy, cô còn tưởng người đang đứng trước mặt đây không phải là con người khi nãy.

“ Người quen cũ?” Cảnh Thần Hạo ngồi xuống so fa, nhìn u Dương Lập ngồi xuống phía đối diện, anh mới bắt đầu nói, “ Sao tôi lại không nhớ chủ tịch u Dương có một người quen cũ như vậy nhỉ.”

“ Lẽ nào Cảnh tổng không nhớ Nhiễm Nhiễm sao? 5 năm trước chính Cảnh tổng đã đưa cô ấy đi mà, lẽ nào anh không nhận thấy thư ý của mình rất giống cô ấy sao?” u Dương Lập vừa nói vừa ngước đầu nhìn cô, đôi mắt này quá giống.

Đôi mắt trong veo như không vướng chút vẩn đục.

“ Ha ha.” Cảnh Thần Hạo cười nhạt, lắc đầu, “ 5 năm trước, con mắt của chủ tịch u Dương đã có vấn đề, bao nhiêu năm rồi mà anh chưa chịu đi khám chữa đi, cô ấy có chỗ nào giống với Nhiễm Nhiễm?”

Cảnh Thần Hạo cũng quen Nhiễm Nhiễm khá lâu, không thể nào mà người bên cạnh anh là Bùi Nhiễm Nhiễm mà bao lâu nay anh không nhận ra được, hơn nữa khi trước có tối đến đâu anh cũng nhớ Bùi Nhiễm Nhiễm với gương mặt thanh tú rõ nét, ấn tượng sâu như vậy, sao có thể giống với Bùi Dĩ Hàn bây giờ được.

Anh ta đúng là điên rồ, sao lại có thể liên tưởng đến Bùi Dĩ Hàn chính là Bùi Nhiễm Nhiễm được chứ.

Nhưng bất kể thế nào, cô mà quay về nhất định anh sẽ tìm được cô.

u Dương Lập cũng không nhớ chuyện của Bùi Nhiễm Nhiễm nữa, dáng vẻ của người làm ăn lập tức được anh ta thể hiện ra mặt, “ Thực chất ngày hôm nay tôi đến đây là để thương thảo về chuyện hợp tác với Cảnh tổng đây, không lâu trước, Cảnh Thị có mua lại Hà thị, nhưng nói gì Hà Thị cũng chỉ là công ty sản xuất ngọc, nhưng họ lại không có đường dây đầu mối để bán hàng. Nếu chúng ta hợp tác, chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả tốt cho đôi bên! Ý của Cảnh tổng sao?”

Dám tính toán làm ăn đến tận đây, u Dương Lập đúng là cũng có chút gan báo đấy!

Đuôi mắt anh liếc thấy Bùi Nhiễm Nhiễm bê lên cốc cà phê còn lại, anh chậm rãi nói, “ Ai nói tôi không có?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status