Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 233


Cảnh Thần Hạo vẫn ngồi yên một một chỗ nhìn cô dần dần chìm vào giấc ngủ, sau đó mới đứng lên đi ra khỏi phòng.

Vài phút sau, cầm máy vi tính và tai nghe quay trở lại phòng, tiếp tục ngồi lại bên ghế sopha ở cạnh giường, máy vi tính đặt trên đùi, đeo tai nghe, những ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu không ngừng gõ lên bàn phím, ánh mắt rất chăm chú.

Mặc dù rất chăm chú, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn ngước lên nhìn cô đang nằm ngủ yên lặng vài giây, sau đó mới cúi xuống tiếp tục làm việc.

Khi Bùi Nhiễm Nhiễm tỉnh lại, cô cũng đã ngủ nguyên cả một đêm, Cảnh Thần Hạo vẫn ngồi bên cạnh giường, máy vi tính đặt ở trên đùi, đang rất chuyên tâm gõ bàn phím.

“Thần Hạo!”

Bùi Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, sao mà lại có thể gọi như vậy được?

Bản thân cô còn không biết, nhìn thấy anh khi đó, gần như tự nhiên phát ra.

Cảnh Thần Hạo nghe thấy tiếng của cô, nhịp tim gần như nhảy nhanh hơn một nhịp.Lần đầu tiên anh nghe thấy cô gọi mình như vậy, một cảm giác rất kỳ lạ hiện hữu trong tim anh.

Không quan tâm tới nội dung trong máy vi tính nữa, anh gập máy tính lại bước tới,”Đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi, nhưng anh đang làm gì vậy?Lại còn đeo tai nghe!” Trong tâm trí cô từ trước tới nay chưa bao giờ thấy anh như vậy, kể cả có cùng với đối phương hợp tác ở nước ngoài thảo luận bằng phát hình trực tiếp, anh cũng đều phát thẳng.

“Chơi trò chơi.” Anh đưa tay lên trán cô, “Ừ, không còn nóng nữa!”

“Anh chơi trò chơi? Trò chơi gì vậy?”Sao cô lại không biết anh thích chơi trò chơi nhỉ?

Từ trước tới giờ có bao giờ thấy đâu.

“Trò chơi mà em không thể biết chơi đâu.” Anh xua xua tay. “Trưa nay em muốn ăn gì!”

“Thịt…”

“Của anh à?’

“Thịt heo, là anh à?”Cô thật sự phục anh luôn.

Cảnh Thần Hạo cười mỉm, “Nếu em nguyện ăn, anh cũng có thể là như thế.”

Ở đây không khí vui vẻ, nhưng Thích Thịnh Thiên ở Cảnh Thị có gọi đến hàng trăm câu cũng không thấy Cảnh Thần Hạo hồi đáp lại,Một mình cứ thế nhìn sắc trắng, vàng, xanh, tím ở trước mặt.

“Anh Hạo à!anh đột nhiên đi đâu rồi!có thể làm người chỉ huy tốt một chút được không!” Thích Thịnh Thiên khóc không ra lệ nhìn đại biểu biểu đồ chứng khoán của Liêu Thị,mười đầu ngón tay gõ rầm rầm trên bàn phím,sau đó ra lệnh, “Ép! Tiếp tục ép cho tôi!Nếu thả ra phải mua ngay!”

“Không cần biết thả bao nhiêu, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!” Thích Thịnh Thiên lại một lần nữa thử lại nói với Cảnh Thần Hạo, “Anh Hạo,anh Hạo, anh có ở đó không?”

Anh ấy quay đầu nhìn ra sắc trời ở bên ngoài, vẫn còn đang là ban ngày, anh ấy làm gì cái vậy?

“Anh Hạo, tôi truyền lời của anh đi đấy nhé…” Vẫn không có tiếng Cảnh Thần Hạo đáp lại, anh ấy bị nhốt vào phòng tối rồi sao?

Mặc kệ, Cảnh Thần Hạo muốn làm vùi dập Liêu Thị, hơn nữa vừa nãy còn nói một câu, nếu như ai dám giúp Liêu Thị, thì chính là đang đối đầu với anh ấy. Khỏi phí lời, nếu đã nói như vậy, ai còn dám giúp.

Chỉ có thể xem xem Âu Dương Lập có còn tình cảm với Liêu Vĩ như thế nào, liệu có ra tay giúp đỡ.Ngay cả giúp đỡ, thì bây giờ dữ liệu của khách hàng quan trọng tại Liêu Thị cũng bị lộ ra rồi, bao gồm cả Cảnh Thị những công ty khác cũng sẽ bị cướp mất đối tác làm ăn của họ.

Âu Dương có đầu tư bao nhiêu tiền đi chăng nữa, cũng chỉ giống như cốc nước đổ vào tiền xe.Liêu Thị bây giờ giống như cái động không đáy, lấp cũng không đầy được.

Thích Thịnh Thiên đợi không nổi câu trả lời của Cảnh Thần Hạo, tự quả quyết làm chủ rồi.

Bùi Nhiễm Nhiễm mặc dù nhớ là tối qua Cảnh Thần Hạo có hỏi cô vài hôm nữa Liêu Thị sẽ biến mất.Nhưng một hôm ở trong nhà đầu óc quay cuồng,áp bức nên không biết chuyện này.

Cứ như vậy ở nhà nghỉ ngơi bốn hôm. Cô mới cùng Cảnh Thần Hạo đến công ty.

Cô vừa bước vào phòng làm việc của mình, Lâm Tri Hiểu đã xông tới. Nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, “Nhiễm Nhiễm, cậu ốm khỏi rồi sao?”

“Khỏi rồi, nếu không đến công ty làm gì?” Cô tự động ngồi xuống, mấy hôm nay nhất định khổ cực cho Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu rồi.

- --------------- ----------------

Cô đâu biết được Cảnh Thần Hạo cũng ở nhà cùng với cô.Mặc dù thời gian tương đối nhiều, nhưng cô đều dành xem sách, anh thì luôn nhìn máy vi tính, cũng không đeo tai nghe nữa, không biết đang làm cái gì.

“Bây giờ ở bên ngoài đang rất náo nhiệt!” Lâm Trì Hiểu giúp cô sắp xếp lại tài liệu trên mặt bàn, “Liêu Thị dự tính chắc không tồn tại được mấy hôm nữa!”

Tay cô bỗng khựng lại, “Cậu muốn nói tới Liêu Vĩ sao?”

“Ngoài cô ta ra còn ai nữa, không thể có người khác được!”Lâm Tri Hiểu mặt rất sùng bái. “Tất cả đều do một tay đại boss lên kế hoạch cả đó.”

Sau đó Bùi Nhiễm Nhiễm đều được biết tất cả mọi chuyện xảy ra khi cô nghỉ bệnh từ Lâm Tri Hiểu.Ngay sau đó đêm ngày thứ hai, Cảnh Thần Hạo đã bắt đầu tùy ý thu mua cổ phiếu của Liêu Thị, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, làm cho toàn bộ thị trường cổ phiếu bị một phen hỗn độn.

Các nhà đầu tư của Liêu Thị cứ thế dần dần rút lui, những nơi hợp tác quan trọng thì bị cướp mất, những hợp đồng đang tiến hành thì trực tiếp bị đối phương yêu cầu dừng lại.

Anh lại còn nói nếu ai giúp đỡ Liêu Thị chính là đang muốn đối đầu với anh.Trong một thời gian, cho nên tất cả các cổ đông đã bán hết cổ phiếu của Liêu Thị, Liêu Thị liền rơi cào vấn đề quay tròn vốn, vốn trong một thời gian ngắn bị thiếu hụt trầm trọng, không có ai dám đứng ra đầu tư.Ngay cả tập đoàn Âu Á cũng không có bất kỳ tiếng nói nào.

Gần giống như, Âu Dương gia và Liêu gia không có bất kỳ mối quan hệ thông gia nào cả.

Không những thế, các sản phẩm trước kia của Liêu Thị đột nhiên bị phòng giám sát chất lượng công bố là không hợp lệ.Hôm nào báo, tập chí tài chính và tin tức cũng theo dõi và đưa tin.Mỗi ngày đều có người dự đoán, Liêu Thị có khả năng tồn tại không lâu nữa.

“Liêu Thị có thể giữ được đến hôm nay cũng đã được gọi là một kỳ tích rồi.” Cô đột nhiên hiểu rõ ra vì sao lại có sự kỳ tích này.

Bởi vì cô thường xuyên ngắt quãng Cảnh Thần Hạo, cô vừa tỉnh, gọi anh, anh ngay lập tức đặt máy vi tính xuống.

Cô thật sự không biết anh đang làm những việc này, vẫn nghĩ là anh đang chơi trò chơi, xây nhà gì đó, mạt chược gì đó.

Chơi trò chơi quả nhiên không phải là việc anh có thể làm.

“Tối đó có phải đã phát sinh chuyện lớn gì đúng không?” Cô tới tận bây giờ vẫn không biết, Thích Thịnh Thiên không có đi, Âu Dương gia bên đó một chút tin tức cũng không có để đưa ra.

Trong chốc lát cô bỗng nhớ lại, Cảnh Thần Hạo lấy cắp mỹ phẩm, “Suýt chút nữa là bị bại lộ rồi.”

“Không có là tốt, hơn nữa nếu bị bại lộ cũng không cần lo lắng, đại boss sẽ ở trên đỡ cho cậu thôi!” Cô ấy nhếch lông mày cười cười, “Xem ra Âu Dương Lập không có ý định muốn giúp Liêu Vĩ rồi, Liêu Vĩ sẽ đi vào lịch sử của thành phố A rồi!”

“Ừ.” Cô cười nhẹ, lúc này nên đi tìm Cảnh Thần Hạo một lát.

Khi cô tới phòng làm việc của anh,anh vẫn đang xem máy vi tính, cô bỗng có chút muốn trêu đùa, “Lại chơi trì chơi à?”

“Quân địch quá yếu, không gay cắn, mất hứng!” Anh cười mỉm nhìn cô bước vào. “Là Lâm Tri Hiểu hay là Thích Thịnh Thiên nhiều chuyện thế?”

“Lẽ nào anh nghĩ là việc lớn như thế giấu được em à? Một chút cũng chẳng khiêm tốn, lại còn nghĩ không để em biết.”Cô đặt tài liệu trong tay tới trước mặt anh, lật tới chỗ cần ký tên, “Qủa nhiên không nên để anh ra tay, nhanh quá không có cảm giác gì.”

“Em muốn từ từ chơi trò chơi? cũng không phải…”

“Cũng không phải là không thể sao?” Cô cắt ngang lời anh, ngón tay chỉ vào chỗ trống, “Liêu Vĩ không quan trọng, em không thèm để tâm.Tùy anh, cô ta cố ý muốn kéo em xuống, lại còn nhiếc em không chồng,mối thù lớn như vậy, thật quá nhẹ nhàng cho cô ta rồi!”

“Vậy giữ lại thêm một hôm nữa, cứ coi như…”Anh lấy tay cầm bút vuốt lên bàn tay cô, “Cảm ơn anh ấy đã không kết hôn.”

“Liêu Vĩ nhất định rất hận anh!” Cô rụt lại bàn tay đang bị vuốt đến buồn hết cả lên lại.

Cảnh Thần Hạo vừa ký tên, vừa nhẹ nhàng nói bằng âm thanh gió, “Anh càng hận cô ta.”

Cô không còn gì để nói hơn nữa.

- --------------- ----------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status