Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 332


Nếu như anh không phải đồ khốn, sao có thể lâu như vậy mới tìm được cô, anh nên tìm thấy cô ngay lập tức!

Cảm nhận được sự ấm áp chân thật trong lòng, người ôm cô quả thật là Cảnh Thần Hạo, những cảm xúc bị tích tụ hơn nửa tháng nay của cô tất cả đều bộc phát ra.

Đôi tay nhỏ đánh vào hông anh, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, em tưởng là anh chết rồi!”

Đáy mắt Cảnh Thần Hạo hiện lên một tia nghi hoặc, “anh rất tốt.”

Anh tưởng là cô chết rồi mới là thật!

“Anh không phải xảy ra tai nạn xe sao? Để em xem thử anh có bị thương ở đâu không?” Cô muốn thoát ra khỏi vòng ôm của anh, thế nhưng anh ôm quá chặt, cô căn bản cũng không có cách thoát ra khỏi.

Cảnh Thần Hạo không biết tai nạn xe mà cô nói là có ý gì, nhưng ngẫm lại tựa hồ có thể biết ở trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó.

Nhưng những hiểu lầm đó hiện giờ anh cũng không muốn lo nữa, chỉ cần Nhiễm Nhiễm bình an, anh có thể tạm thời mặc kệ.

Thân thể của cô bỗng nhiên bị anh bế lên, ôm cô đi về hướng máy bay trực thăng gần nhất, rời đi.

Còn Thích Thịnh Thiên đang đứng tại chỗ đó ngửa đầu nhìn họ rời đi, “Này! Anh Hạo, anh làm thế không đúng a!”

Trả lời anh chỉ có tiếng máy bay cất cánh và dần dần biến mất, còn tiếng la của anh, thì bay theo gió.

Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn Âu Dương Lập vừa mới đứng dậy, sắc mặt anh ta trắng bệch, hai người bảo vệ đỡ lấy anh ta, cây súng trong tay rục rịch, “đều là anh, làm tôi gần đây cũng không được nghỉ ngơi! Tổng giám đốc Âu Dương anh nói tôi nên trả ơn thế nào đây?”

Âu Dương Lập nhìn anh ta, lạnh lùng cười một tiếng, không có âm thanh nào khác, còn cánh tay của anh đang không ngừng chảy máu, vết máu màu đỏ rơi trên bãi cỏ xanh thẳm.

“A a...... »

Hòa Miêu vừa rồi luôn đứng ở chỗ gần để xem, nhìn thấy cánh tay bị máu nhuộm đỏ hết nửa bên của Âu Dương Lập, thân thể ngã về sau, bị đỡ lấy.

“Phụ nữ mang thai còn ở nơi này, còn giấu chị dâu tôi ở chỗ này, khẩu vị của tổng giám đốc Âu Dương anh thật đặc biệt, tại hạ bái phục a!” Thích Thịnh Thiên chậm rãi nói, nhìn anh ta một cái, xoay người rời đi.

Trong chiếc máy bay vừa mới cất cánh, Cảnh Thần Hạo ôm Bùi nhiễm nhiễm thật chặt, một tay khác nhẹ nhàng lau đi nước mắt ấm áp nơi khóe mắt của cô, dần đau lòng.

Trong lòng anh không ngừng tự trách, đều là do anh không có chăm sóc tốt cho cô, cho nên mới để cô bị Âu Dương Lập nhốt nhiều ngày như vậy.

Bùi Nhiễm Nhiễm tựa trên vai của anh, trong đầu lại thỉnh thoảng xuất hiện bản văn kiện do anh ký, làm thư ký của anh lâu như vậy rồi, chữ của anh cô tuyệt đối sẽ không nhận lầm.

Cái chữ ký đó đúng thật là của anh, chuyện sáu năm trước thật sự có liên quan đến anh sao?

“Nhiễm Nhiễm...... »

“Em không sao, Dương Dương Noãn Noãn thế nào rồi? Tụi nó......” Cô nói đến đây, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Cô đã rời khỏi nhiều ngày như vậy, hơn nữa còn trong lúc hai tụi nó đều đang bị thương.

Cô làm mẹ kiểu này sao.

Cô thật không xứng làm một người mẹ chút nào.

“Tụi nhỏ rất tốt.” Anh hiện giờ lo nhất chính là cô, dường như cô đã gầy đi không ít.

“Tụi nhỏ khỏe thì em yên tâm rồi!” Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, nhìn chằm chằm chùm râu dưới cằm anh, “bao lâu rồi anh không cạo râu? Khó coi chết đi được!”

Cảnh Thần Hạo nghe xong, ôm mặt cô, cái cằm không ngừng cọ trên gương mặt trắng nõn của cô.

“A a! Ngứa quá a! Không muốn! Không muốn!” Cô chỉ thuận miệng nói một chút thôi mà.

“Anh đẹp trai! Thế nào đều rất đẹp trai! A a! Ông xã, xin anh đó! Đừng cọ nữa!”

Bùi Nhiễm Nhiễm bị động tác kịch liệt thế này của anh làm cho dở khóc dở cười, trên mặt cô bị anh dùng cái cằm cọ một vòng.

Hiện tại cả khuôn mặt cô đều là xúc cảm bị râu dưới cằm anh tiếp xúc thân mật qua.

Gương mặt của cô ngay trước mặt anh, cô có thể nhìn rõ hình dạng của mình xuyên qua cặp mắt của anh, càng có thể thấy rõ gân đỏ phía trên tròng trắng của anh.

Sắc mặt của anh nhìn không tốt lắm, giống như là đã rất lâu không có nghỉ ngơi. -----------Nhóm dịch: Boss – app Inovel----------

Dù là râu dưới cằm hay là gân đỏ, không một thứ nào lộ ra sự mệt mỏi trên mặt anh giờ phút này, anh đã không chết, nhất định đã tìm cô rất lâu.

Cô hơi vểnh mặt lên, đôi môi mềm mại chạm lên môi anh, vốn chỉ là lướt qua một cái, nhưng lại từ từ xâm nhập vào, triền miên.

Lâu như vậy mới gặp lại, hai người đều rất nhớ đối phương.

Không biết chuyện gì xảy ra, hôn hồi người cô đã ngồi trên người anh, mặt ngó về phía anh, tay nhỏ của cô bị anh đưa tới một chỗ sâu kín.

“Ưm ưm ưm......”

Cô khẽ cắn anh một cái, đôi mắt to ngập nước nhìn anh, chậm rãi lắc đầu, anh có phải điên rồi không, bọn họ đang ở trên trực thăng, hơn nữa sắp tới nhà rồi.

Cảnh Thần Hạo kìm nén cực kỳ khó chịu, anh vốn luôn kiềm chế, thế nhưng Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên hôn anh, kiểu này cái gì cũng nhịn được.

Dục vọng gần như muốn bùng phát.

Cảnh Thần Hạo bất mãn nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú của anh viết đầy chữ anh muốn, anh khó chịu, anh sắp chịu không nổi rồi.

Có đúng là anh không có xảy ra tai nạn xe không?” Cô bắt đầu nói sang chuyện khác.

“Âu Dương Lập nói anh bị tai nạn xe sao?” Cảnh Thần Hạo bị ép trả lời câu hỏi của cô, mặc dù anh càng muốn cùng cô làm một chút vận động giữa hai vợ chồng có ích cho cả sức khỏe và tinh thần.

“Anh ta cho em xem video, anh xảy ra tai nạn xe, xe lật nghiêng nổ tung.”

“Hắn thật lợi hại.” Cảnh Thần Hạo thản nhiên nói.

“Cái gì? Bùi Nhiễm Nhiễm nghi hoặc nhìn anh, là bởi vì lâu như vậy mà anh không tìm thấy cô, cho nên cảm thấy Âu Dương Lập rất lợi hại phải không?

“Em tưởng anh chết rồi, anh cũng tưởng là em chết rồi.” Nhưng hai người đều không có chết, đây chẳng qua là một vở kịch mà thôi.

“Em thế nào? Em chẳng phải đã mất tích sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm càng thêm nghi ngờ, cô hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Cảnh Thần Hạo đơn giản tóm tắt đơn giản chuyện đã xảy ra cho cô nghe, anh vừa nói xong, Bùi Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp phát biểu ý kiến gì, máy bay trực thăng hạ cánh.

Cảnh Thần Hạo không kịp chờ đợi liền ôm cô đi xuống.

“Em có thể tự mình đi.” Cô ngượng ngùng nói.

“Anh muốn ôm em.”Anh muốn ôm cô, muốn đến sắp điên rồi.

May là ông trời còn cho anh cơ hội này.

Nếu không anh không biết nửa đời còn lại của anh nên sống ra sao.

Cảnh Thần Hạo ôm Bùi Nhiễm Nhiễm đi vào, nghe thấy tiếng máy bay Dương Dương Noãn Noãn cũng đi ra tới cửa.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy hai người bọn họ đều khỏe mạnh đi tới, trong lòng cô vô cùng kích động.

“Mami!”

Hai tiểu bảo bối cùng nhau hô lên.

“Cảnh Thần Hạo anh thả em xuống!”

Cảnh Thần Hạo rất bất đắc dĩ, anh muốn ôm cô trực tiếp lên lầu, trở về phòng, sau đó đặt cô ở dưới thân hung hăng yêu thương cô.

Hai tiểu bảo bối này cố ý chống đối với anh đây mà!

“Cảnh Thần Hạo, anh thả em xuống!” Cô thấy Cảnh Thần Hạo không có buông cô xuống, lại kích động.

Cảnh Thần Hạo bất đắc dĩ buông cô xuống, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức ngồi xổm người xuống, kéo Dương Dương Noãn Noãn tới, hôn một cái lên mặt của tụi nhỏ, lại cảm thấy không đủ, lại hôn thêm một cái.

“Dương Dương Noãn Noãn, các con thật giỏi, nhanh như vậy đã hồi phục, mami rất nhớ các con!” Cô lại bỏ lỡ những ngày mà Dương Dương Noãn Noãn hồi phục.

Trong lòng cô lại một trận khó chịu.

“Mami, Noãn Noãn cũng rất nhớ mami, anh cũng vậy!” Noãn Noãn hôn lên mặt cô, “daddy nói mami sẽ trở lại, quả nhiên đã trở về, mami sau này đi công tác không được đi lâu như vậy, có được không?”

Đi công tác?

Bùi nhiễm nhiễm nghĩ hẳn là Cảnh Thần Hạo không có đem sự thật nói cho tụi nhỏ biết.

- ----------Nhóm dịch: Boss – app Inovel----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status