Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 347


Chỉ là trong chuyện này cô cũng có chút tư lợi riêng, nhưng có cái tư lợi riêng này cô không đời nào nói ra.

Cô mới 20 tuổi đầu, cuộc đời cô còn dài lắm, dạo gần đây Âu Dương bị Cảnh Thị áp đảo mạnh như vậy, Âu Dương Lập sắp bị đưa đi điều tra rồi, hơn nữa tay anh ta lại bị thương nặng như vậy.

Mặc dù cô vẫn thích anh nhưng Âu Dương Lập lại không hề thích cô, một chút cũng không.

Cho nên cô không thể tiếp tục lãng phí thời gian nơi anh nữa, cô cũng chẳng muốn sinh cho anh đứa con kia, như vậy sau này cuộc sống của cô cũng chẳng bị thứ gì ràng buộc nữa.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi nhà Âu Dương, nhưng cô không thể bế treo đứa trẻ được, sống cuộc sống như vậy sẽ khiến cô quá khó nhọc.

“ Lập nhi có ý gì, mẹ đương nhiên hiểu hơn con, nó nói chuyện này trước mặt ba mẹ không chỉ một lần, đứa bé con có thể sinh. Cho dù nó có không nhận đứa con này, nhưng dù gì nó cũng là máu mủ của Âu Dương gia, mẹ sẽ nhận nó! Nhưng sao con lại không hề hỏi ý kiến của mẹ mà tự ý đi phá thai!” Tào Lệ Phi đã chẳng thể nổi cơn giận dữ.

Bà đã chẳng còn gì để nói với Hòa Miêu nữa.

Cô có nhận thì cũng làm được gì đâu?

Nếu như trái tim của Âu Dương ca không còn ở nơi cô và sau này cũng không ở cạnh bên cô thì chẳng lẽ cô còn trẻ như vậy đã phải ở góa sao?

Hơn nữa còn là tình trạng chưa hề kết hôn, cùng lắm chỉ được ở góa với vai trò một người tình.

Cô không muốn một cuộc sống như vậy, anh ta tưởng hôm đó cô không nghe thấy hai người nói gì sao?

Trong con mắt của họ, cô chẳng khác gì một công cụ sinh đẻ. Cô không muốn làm một công cụ như vậy nữa, ai thích thay cô thì thay!

“ Đứa bé đã không còn nữa......” Cộ đột ngột nói.

Con cũng chẳng còn, nên giữa họ cũng chẳng còn quan hệ gì nữa, cô cũng biết Âu Dương Lập không có ở đây, cô cũng chẳng còn bận tâm nữa.

Thế giới này chẳng phải mỗi mình anh là đàn ông.

Tào Lệ Phi lạnh lùng nhìn cô, bà đột nhiên cười, “ Vậy cô cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tôi đi trước!”

Nói xong bà đứng dậy quay lưng đi ra khỏi phòng bệnh, lẽ nào Hòa Miêu tưởng rằng chỉ cần phá đi cái thai của Âu Dương gia thì sẽ rút lui an toàn được sao?

Bà chưa từng là một người lương thiện, và rằng Hòa Miêu đã bất nhân, thì đừng trách bà bất nghĩa.

Sau khi Tào Lệ Phi rời đi, Hòa Miêu khó nhọc ngồi dậy. Trong phòng bệnh vip mà đến một cốc nước cũng không có, cô ấn nút gọi hộ tá rồi mượn điện thoại của hộ tá để gọi về cho người nhà.

......

Một công ty ngoi ngóp như tập đường Âu Dương nay bỗng nhiên lại sống lại, không biết Âu Dương Lập mượn ở đâu một số tiền lớn như vậy để bù vào nguồn tiền vận hành tập đoàn Âu Dương.

Nhưng chính Âu Dương Lập cũng bị đưa đi điều tra mấy lần, gần như cứ vài ngày lại bị đưa đi một lần. Vụ án vẫn không kết thúc nhưng Âu Dương Lập cũng không ngồi tù.

Vì đâu mà có một cục diện như vậy, chỉ bởi vì giờ họ vẫn chưa biết được khi trước, trong vụ của Bùi gia thì những món hàng chất lượng thấp kia được tuồn vào Bùi Thị từ đâu.

Nhưng điều này không phải là chuyện làm Bùi Nhiễm Nhiễm đau đầu nhất mà lại là việc sao vẫn chưa nhận được tin tức gì từ mẹ cô.

Mẹ cô không thể chưa nghe biết gì về thông tin này, lẽ nào bà thực sự đợi đến đám cưới của cô mới chịu xuất hiện?

Nhưng cô không dám tưởng tượng. Nếu vào hôn lễ của cô mà mẹ cô đột nhiên xuất hiện không phải cùng với những lời chúc phúc và thay vào đó là bà kéo cô rời khỏi đám cưới, nếu tình hình diễn ra như vậy thì cô phải làm sao?

“ Chị Nhiễm Nhiễm, uống trà đi.” Ô Quy Hảo vừa cười vừa đặt một tách trà nóng trước mặt cô.

“ Cảm ơn.” Cô nâng tách trà lên, ôm trong tay rồi quay đầu nhìn Vivian đang ngồi khá đoan trang trên ghế. Cạnh cô có đặt một chiếc laptop, chốc chốc lại có một mail được gửi đến nhưng không hề có cái nào từ mẹ cô.

“ Chị, thôi bỏ đi, đừng nhìn nữa, mẹ sẽ không gửi mail đến đâu.” Cô vẫn khá hiểu mẹ.

Khi xảy ra chuyện vào 6 năm trước, phản ứng của bà nhanh như vậy, kịp mua vé cho cô ra nước ngoài. Riêng điều này đã đủ chứng minh bà không phải chỉ là một mệnh hệ phu nhân suốt ngày bận tiêu tiền. Bà rất tỉnh táo và kỹ lưỡng.

Một người kỹ lưỡng như vậy lại không muốn họ tìm thấy thì không thể dùng một cách hai lần.

Vivian đóng laptop lại, cô thương em gái, “ Sao rồi, đã định ngày đẹp chưa?”

“ Vẫn chưa, nhưng váy cưới đã làm xong rồi, em sợ còn không quyết định ngày nào thì anh ấy sẽ sinh nghi. Anh ấy đã đợi hôn lễ này khá lâu rồi.” Sắc mặt cô không thay đổi lấy đôi chút.

Sắp tới hè rồi, mới đấy mà đã trải qua bao nhiêu chuyện.

Cô đã thử bộ váy cưới truyền thống màu đỏ kia, cô rất thích nó. Mặc lên người cũng rất đẹp, nhưng cái lần mặc thử duy nhất ấy, cô nhớ đến những lời của mẹ khi nhìn bản thân mình trong gương.

Đừng có gả cho Cảnh Thần Hạo!

Đừng gả!

Đừng!

Khoảng thời gian này cô không thể ngủ ngon, nhắm mắt mở mắt đều có thể nhìn thấy người đàn ông mà cô yêu, Cảnh Thần Hạo, đồng thời cũng là chàng rể mà mẹ cô không thích.

“ Sắp tới có quyết định ngày nào không?” Giọng nói dịu dàng của Vivian kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

“ Tối nay về em sẽ thương lượng!” Cô nhấp một ngụm trà nóng, nước trà nóng làm cô cảm thấy được thư giãn.

Nhưng trong tâm cô lại vô cùng bức bối.

“ Không cần biết ra sao, chị chúc em hạnh phúc, nếu em vẫn quá để tâm vào câu nói của mẹ thì có thể hoãn lại đám cưới, nếu mẹ đã có tin đến, tức bà vẫn ở đây hơn nữa vẫn luôn chú ý đến em. Hay em có muốn thử cách khác để dụ bà xuất hiện?”

Dùng cách khác để dụ bà ra mặt?

Bùi Nhiễm Nhiễm bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ mới, dùng cách khác có tác dụng gì không?

Không đợi được đến giờ tan làm, cô rời khỏi nhà của vivian, khi cô trở về, Dương Dương và Noãn Noãn đã tan học rồi.

“ Mami!”

“ Mami!”

Cô cười đáp lại lũ trẻ rồi ngồi xuống thơm lên má của hai đứa trẻ, “ Các con đang xem gì vậy?”

“ Chúng con đang xem trang phục sẽ mặc khi daddy và mami đám cưới đó!” Noãn Noãn vừa nói vừa chìa chiếc váy đỏ nhỏ tới trước mặt cô.

“ Mami, daddy nói đây gọi là kim đồng ngọc nữ đấy!”

Trên trang phục truyền thống có kim đồng ngọc nữ sao? Kim đồng ngọc nữ không phải để chỉ khi người nào đó tu thành thần tiên sẽ có hai đứa bé bên cạnh được gọi là kim đồng ngọc nữ sao?

Cảnh Thần Hạo có kiến thức căn bản không vậy, đúng là đáng bị coi thường!

“ Đẹp quá, có muốn mặc cho mami xem không?” Cô đung đưa chiếc váy trước mặt Noãn Noãn. Với vẻ ngoài con lai của Noãn Noãn phối với váy đỏ truyền thống chắc chắn nhìn sẽ rất lạ, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp.

“ Được ạ! Được ạ!” Noãn Noãn cũng rất háo hức muốn thử váy.

Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn luôn công bằng đối xử với hai anh em, cô nghiêng đầu nhìn Dương Dương, “ Dương Dương cũng mặc thử cho mami coi với được không? Nếu có chỗ nào không hợp thì còn sửa lại.”

“ Vâng.” Dương Dương nhìn bộ hỷ phục màu đỏ, gật gật đầu. Gương mặt cậu bé vô thưởng vô phạt, ôm quần áo lên lầu.

Bùi Nhiễm Nhiễm và Noãn Noãn cùng về phòng của Noãn Noãn, cô nhẫn nại mặc váy cho con. Vừa giúp con bé, cô vừa đoán ý đồ của Cảnh Thần Hạo muốn hai đưa nhỏ mặc đồ này trước mặt cô để cô nhanh đồng ý tổ chức hôn lễ.

Áo váy của Noãn Noãn cách mặc hơi phức tạp, cô vẫn từ từ mặc cho cô bé. Chẳng mấy chốc, một cô búp bê tóc vàng mắt xanh lại búi tó kiểu trung quốc xuất hiện trước mắt cô.

Trên vải lụa đỏ thêu thắt những bông mẫu đơn cùng vần vũ vân vân mây mây được thêu bằng chỉ vàng ánh kim tuyến điểm xuyết. Từng mũi thêu đều rất cẩn thận, tinh tế. Chiếc váy đỏ ánh lên càng làm cho gương mặt trắng trẻo của Noãn Noãn trắng hồng rạng rỡ, thêm vài phần đáng yêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status