Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 571


Anh cố kìm nén ham muốn được ôm cô lần nữa, cứ đứng ngây ra đó, vợ anh thật đẹp.

Bùi Nhiễm Nhiễm mặc vội một chiếc váy, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt chăm chú của ai đó đang nhìn vào cô, cô lườm anh một cái rồi lại liếc qua thắt lưng anh.

“ Anh cứ ở trong phòng thôi đừng đi đâu! Em chỉ thay quần áo thôi......” Mà anh cũng động đực được!

Đại boss nghe lời cô, anh cứ đứng đó thật. Rõ ràng cô thay quần áo trước mặt anh, cám dỗ như vậy mà lại nói chỉ thay mỗi đồ thôi sao......

Anh khó mà bình tĩnh được, tối nay nhất định phải chai lỳ ở lại đây một đêm mới được, phúc lợi của bản thân phải tự mình giành lấy!

Bùi Nhiễm Nhiễm ra ngoài, cô nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi bên nhau rồi tự đi vào bếp làm cơm.

Chẳng mấy chốc, Cảnh Thần Hạo cũng vào theo, cô bất giác nhìn liếc qua cái chỗ kia rồi tiếp tục đảo rau.

“ Có cần anh giúp không?”

“ Không cần, anh ra ngoài ngồi đi!” Cảnh Thần Hạo sao có thể biết chuyện bếp núc kia chứ!

Trước giờ anh chưa từng nấu cơm, cứ đứng trong bếp có khi càng giúp càng bận, anh chậm rãi lùi lại sau, cơ thể cao lớn đứng dựa vào cửa phòng bếp, đôi mắt sâu không định rời ánh nhìn khỏi người cô.

Vợ anh thật tuyệt vời.

Bùi Nhiễm Nhiễm khẽ để ý thấy anh nở nụ cười mỉm, cô không hiểu anh cười điều gì nhưng cũng chẳng buồn để tâm.

“ Cơm mami nấu ngon quá.” Noãn Noãn ăn rất ngon miệng, cô bé còn không quên một lời khen ngợi dành cho người vào bếp.

Bùi Nhiễm Nhiễm cười, tay rút một tờ giấy ăn lau miệng cho cô bé, “ Con ăn từ từ thôi.”

Cảm giác này thật tuyệt vời, như vậy mới là cuộc sống mà anh mong muốn, vợ yêu con ngoan đều ở ngay cạnh bên.

Sau bữa cơm tối, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Cảnh Thần Hạo rồi quay sang con gái, “ Noãn Noãn, tối nay mami sang ngủ với con, có được không?”

“ Mami, con lớn rồi, con muốn tự ngủ một mình!” Noãn Noãn lắc lắc đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp.

“ Dương Dương, mami ngủ với con nhé.” Bùi Nhiễm Nhiễm dành hy vọng nơi cậu bé Dương Dương.

“ Mami, con cũng lớn rồi, tự ngủ được.”

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn hai đứa con, khi trước không phải hai đứa nó là chỗ dựa vững chắc cho cô sao?

Sao giờ này lại thành hậu phương của Cảnh Thần Hạo rồi?

Rốt cục khi cô đang rửa bát, giữa họ đã tranh thủ nói những gì rồi!

Không ngờ......

Dương Dương Noãn Noãn đều phản rồi!

“ Mami, daddy, ngủ ngon!” Đột nhiên, Dương Dương đứng dậy, “ Mai còn phải đi học, hôm nay con đi ngủ sớm.”

“ A......” Noãn Noãn ngáp một cái, “ Con cũng buồn ngủ rồi, mami, daddy ngủ ngon nhé.”

Hai đứa nhỏ nhanh chóng biến mất trước mắt hai người

Phút chốc, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.

Cô nhìn Cảnh Thần Hạo đứng dậy tiến lại gần mình, cảm thấy bực tức trong lòng, “ Anh đã nói gì với hai đứa nó!”

“ Hai đứa đều là trẻ con, cần phải nghỉ sớm.”

“ Em không tin!” Nếu như chuyện đúng như anh nói thì không thể nào cả Dương Dương và Noãn Noãn đều không ngủ với cô.

“ Nhiễm Nhiễm, em buồn ngủ chưa?”

“ Anh nghĩ em là lợn à! Cả ngày nay toàn ngủ, em không mệt, anh ngủ trước đi!” Cô lướt qua người anh, ngồi xuống so fa, bắt đầu mở ti vi lên và đổi kênh liên tục.

Cảnh Thần Hạo đứng đó nhìn cô, gương mặt phồng cả lên, chắc chắn là cô đang giận anh!

Anh chỉ nói mỗi câu, nếu muốn có em trai em gái thì tự ngủ một mình thôi.

Ba mẹ phải ngủ với nhau thì mới có em trai em gái được chứ.

Anh bất giác nhìn lên chiếc bụng dưới bằng phẳng của cô, họ đã tránh thai được một thời gian khá dài rồi......

Nếu không tránh thai chắc giờ đã có em bé rồi, đến lúc đó cô cũng sẽ không dễ dàng gì mà rời xa anh được nữa.

Anh cũng không ngờ được có một ngày anh lại nghĩ ra cách này để giữ cô lại bên mình.

Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn đang đổi kênh liên tục, thực ra cô chẳng để tâm mình đang xem cái gì, khóe mắt cô để ý thấy anh đang lại gần, trong lòng bỗng chốc càng thấy bất an.

Ngón tay cô bất giác dừng lại, màn hình ti vi hiển thị kênh kinh kịch, nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Cảnh Thần Hạo nhìn cô, “ Em thích xem nghệ thuật truyền thống từ bao giờ thế?”

“ Em nhàm chán nên xem chơi......” Cô cũng không thay kênh nữa mà bỏ điều khiển trong tay xuống, thay vào đó là cầm quả táo trên bàn lên, bắt đầu gọt.

“ Để anh.” Cảnh Thần Hạo đưa tay ra, anh lấy con dao và quả táo từ tay cô.

Thực ra cô không thực sự muốn ăn, chỉ là muốn kiếm chuyện gì đó để làm.

“ Anh ăn đi, em đi ngủ trước.” Cô đột ngột đứng dậy, anh muốn thì cứ ở lại đây.

Cô không ngủ với Dương Dương Noãn Noãn thì cũng có thể ngủ phòng của Lâm Tri Hiểu được chứ!

“ Em chắc mình muốn ngủ giường của họ......” Cảnh Thần Hạo nhìn cô tiến về phòng của Lâm Tri Hiểu, cố ý nhắc đến từ ‘họ’.

Bùi Nhiễm Nhiễm khựng bước, anh đang cố nhắc cô điều gì chứ?

Anh ta hơi quá đáng rồi!

“ Em thay ga giường mới là được, anh không cần bận tâm, hơn nữa họ đã rất lâu không về đây ngủ rồi.” Việc gì mà cô lại không được ngủ trên gường của họ.

“ Ngủ phòng của người khác không dễ chịu đâu.” Anh đặt quả táo trong tay xuống, Nhiễm Nhiễm không muốn ăn.

“ Anh quản hơi rộng đó, em muốn ngủ đâu kệ em, anh biết anh có chỗ ngủ là được rồi!” Cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình liền quay đầu lại nhìn, “ Đi ngủ đi, không còn sớm nữa đâu.”

“ Anh muốn quản.” Cảnh Thần Hạo ôm chầm lấy eo cô, “ Vợ yêu, dâng đến miệng sao em nỡ từ chối.”

“ Em không muốn.”

“ Xuỵt......nhỏ tiếng thôi, Dương Dương Noãn Noãn vẫn chưa ngủ đâu, các con nghe thấy đấy.” Anh nói rồi bế bổng cô lên, rồi tiến nhanh về phòng của cô.

Sáng nay bế cô anh cứ lo sợ, giờ chỉ muốn được yêu chiều, cưng nựng cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm vòng tay ôm lấy cổ anh nhưng đôi mắt vẫn trợn lên, cô nói, “ Thứ tự động dâng đến miệng chẳng có cái gì là tốt cả, em chẳng cần.”

Anh bế cô vào phòng, đóng cửa, “ Vợ yêu, có tốt hay không phải dùng rồi mới biết chứ.”

“ Em không cần dùng, nhìn thôi cũng biết.”

“ Vậy em phải nhìn đã chứ.”

“......”

Bùi Nhiễm Nhiễm á khẩu vô ngôn, cơ thể cô được anh đặt lên trên giường, cô đã thay quần áo từ sớm, giờ chẳng khác gì một chú nai vàng ngơ ngác chờ lên bàn mổ, còn người đàn ông bên cạnh đã bắt đầu cởi quần áo.

“ Anh......” Cô kéo chăn che lấy cơ thể, đôi má ửng đỏ vì ngại.

Cảnh Thần Hạo không thay đổi sắc mặt, “ Để anh cởi cho em xem nhé.”

Cơ thể cô dần co rúm lại, khẽ giọng nói, “ Hôm nay em đã xem đủ rồi, rất tốt, không tồi, cho nên anh có đi cho được không?”

“ Anh nói với các con sáng mai sẽ ăn sáng cùng chúng rồi đưa hai đứa đến trường.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bửng của cô, anh đặt một nụ hôn hờ lên đó, “ Vợ yêu, đợi anh.”

“ Anh cứ ở trong phòng tắm đi! Đừng ra đây nữa, phòng tắm rộng như vậy rất thích hợp để anh ngủ trong đó.” Cô còn lâu mới đợi anh.

Cảnh Thần Hạo nhìn cô một cái thật sâu rồi anh quay lưng, đi vào phòng tắm.

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe tiếng nước từ trong đó phát ra, cô nhắm mắt lại, ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhất định phải ngủ thiếp đi trước khi Cảnh Thần Hạo quay lại.

Nhưng trong lúc cô vẫn đang cố ép bản thân đi vào giấc ngủ thì cánh cửa phòng tắm đã mở ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status