Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 588


“Anh……” Cảnh Thần Hạo nhìn vào động tác tiếp tục, anh bị khinh bỉ rồi, anh bị người vợ thân yêu khinh bỉ rồi.

“Anh vẫn là đi rửa nấm hương!” Cảnh Thần Hạo nhìn vào nấm hương trước mặt, ánh mắt nhìn vào động tác nhuần nhuyễn của cô, trong đầu đang suy nghĩ tính khả năng vừa nãy trong lời nói của cô.

“Thật ra anh không cần có gánh nặng, làm cơm là một chuyện vui vẻ, đặc biệt là làm cơm cho người mình thích!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào anh nói.

Người mình thích chỉ là bản thân sao?

Cảnh Thần Hạo không thể không nói lời này làm vui anh rồi.

Trong nhà bếp đột nhiên xuất hiện một bóng hình nho nhỏ, tiếp đó tiếng của Dương Dương truyền đến, “Ba ơi, vẫn là con dạy ba rửa nhé! Ba rửa như vậy rửa xong nấm hương cũng mất hết rồi.”

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe được lời của Dương Dương, nghiêng đầu nhìn vào nấm hương trên tay Cảnh Thần Hạo, mép miệng cô từ từ co rút lại, có những người đúng là không thích hợp vào nhà bếp tí nào.

Hai cha con ở một bên rửa nấm hương, cô đang làm phần thịt gà, tiểu công chúa trong nhà ở bên ngoài rảnh rỗi, hình ảnh như vậy hình như không tồi lắm.

Canh nấm hương thịt gà làm rất tốt, rất thành công, rất ngon miệng, Dương Dương Noãn Noãn cũng ăn không ít.

Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, ăn cơm xong cả gia đình ngồi trên sofa, cô phi tự nguyện bị Cảnh Thần Hạo ôm lại, liền dựa vào vai anh, Noãn Noãn ở bên cạnh cô, Dương Dương ở bên cạnh Cảnh Thần Hạo.

Và ti vi trước mặt đang chiếu phim hoạt hình, cho Noãn Noãn xem.

“O……” Noãn Noãn ngáp một cái, cơ thể bé nhỏ dựa vào trên người Bùi Nhiễm Nhiễm, “Mẹ ơi, con buồn ngủ, muốn đi ngủ.”

“Mẹ dẫn con đi tắm rửa.” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn Cảnh Thần Hạo, đằng sau biết điều buông eo cô ra.

“Con bây giờ muốn đi ngủ, có thể không tắm không?” Noãn Noãn bĩu môi, tội nghiệp nhìn vào cô.

“Không được.” Bùi Nhiễm Nhiễm bế cô bé lên, “Mẹ tắm cho con, rất nhanh.”

“Hu hu hu……” Noãn Noãn nằm sấp lên vai cô, nhìn vào Cảnh Thần Hạo ở đằng sau, “Ba ngủ ngon, anh trai ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Hai người đều nhìn vào họ rời khỏi.

Hai người vừa đi, Dương Dương liền nghiêng đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo, “Ba, mẹ nói ba hôm nay thắng rồi.”

Nhiễm Nhiễm còn nói chuyện công việc cho tụi nhỏ nghe sao?

“Cũng là mẹ làm đấy, cho nên vẫn là mẹ thắng.” Cảnh Thần Hạo nhìn vào cậu bé nói.

“Được thôi!” Cậu bé gật đầu.

Tuy rằng cũng là mẹ làm, nhưng bây giờ mẹ không ở công ty ba, cũng không thể gọi là mẹ thắng chứ?

Mẹ vẫn là thua rồi!

“Mẹ rất không vui sao?” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn vào cậu bé.

“Cũng không có không vui lắm, rất bình tĩnh.” Cho nên cậu bé mới lo lắng.

Cảnh Thần Hạo cũng nhìn một mắt lên lầu, rất bình tĩnh?

“Ba, ngủ ngon, con lên lầu trước đây.” Dương Dương đứng dậy, cơ thể nhỏ cũng lên lầu.

Bùi Nhiễm Nhiễm tắm cho Noãn Noãn xong, quần áo trên người đều ướt hết một nửa hơn, Noãn Noãn buồn ngủ cực kì đặc biệt không nghe lời, cứ không ngừng tát nước, làm ướt quần áo của cô.

Cảnh Thần Hạo nhìn vào người ướt sũng của cô, lập tức đứng dậy đi về phía cô, “Nhiễm Nhiễm, áo quần em ướt rồi, anh cởi giúp em.”

“Không cần!” Cô nghiêng một bước, “Anh có phải nên rời khỏi rồi?”

“Nhưng……anh không có xe.” Sắc mặt Cảnh Thần Hạo không thay đổi nhìn vào cô, “Tài xế về rồi, mưa lớn như thế, cũng không có xe khác, anh cũng không thể lái xe em, nếu không em ngày mai sẽ không có xe. Cho nên anh quyết định ở lại đây.”

“Anh đúng là biết giờ trò đấy!” Cô cúi đầu nhìn một mắt lên quần áo ướt sũng, thực sự không thoải mái!

Cô nhìn vào Cảnh Thần Hạo, vô cùng nghi ngờ Noãn Noãn là cố ý đấy!

Noãn Noãn từ khi nhận lại ba mình, tim liền nghiêng đi!

Nghiêng trắng trợn sang người đàn ông bên cạnh.

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta về phòng thay đồ trước.” Cảnh Thần Hạo lo lắng nhìn vào quần áo trên người cô, ướt sũng.

Con gái quả nhiên là tiểu yêu tinh chu đáo, anh cái gì cũng không nói, Noãn Noãn liền biết nghĩ cách cho anh.

Áo quần ướt trên người đương nhiên không thoải mái, Bùi Nhiễm Nhiễm không muốn quan tâm anh, liền bước vào phòng.

Cảnh Thần Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đi theo sau lưng cô.

Ở trước mặt anh, cô đã không còn gì phải xấu hổ, vào phòng liền cởi áo quần, cầm lấy bộ đồ ngủ liền bước vào phòng tắm.

Cảnh Thần Hạo nhìn vào bóng dáng của cô, Nhiễm Nhiễm có phải vì chuyện hôm nay giận rồi không?

Nếu như như thế thật……

Anh đi vài bước về hướng phòng tắm, đưa tay đẩy cửa dán kính mờ, đẩy không ra, Nhiễm Nhiễm đã đóng chặt cửa phòng tắm.

Nghe được tiếng nước rì rào bên trong truyền đến, tâm trạng vô cùng yên bình.

Anh âm thầm đứng tại chỗ, chờ đợi cô ra.

Nhiễm Nhiễm mở cửa phòng tắm ra, liền biết anh sẽ đứng ở đây, “Đi đi! Em lấy quần áo cho anh.”

“Vợ anh tốt thật.”

“Nếu anh có thể đuổi anh đi, em cũng là muốn anh rời khỏi.” Nhưng cô biết với trình độ mặt dày của người kia bây giờ, là không thể nào.

“Không muốn.” Anh không muốn rời khỏi.

Nhìn thấy cô và Tề Viễn Dương đi với nhau, ở trong đại sảnh nói chuyện thì thầm bên tai, thậm chí cùng cầm một chiếc ô rời khỏi, trong lòng anh liền khó chịu.

“Đi đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm quay lưng liền rời khỏi cửa phòng tắm.

Cô thổi tóc xong, cầm quần áo của Cảnh Thần Hạo, cửa phòng tắm nhẹ nhàng vừa đẩy đã mở ra.

Sắc mặt cô không biểu cảm đi vào, đặt bộ đồ ngủ xuống, sau đó lại rời khỏi.

Trong phòng tắm tuy bị anh nhìn thấy, nhưng cô không nhìn anh.

Cô nằm trên giường, nghe được tiếng mưa tí tách bên ngoài, mưa tối nay không biết mưa đến khi nào.

Cảnh Thần Hạo rất nhanh từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy đèn đầu giường đang mở, cô vẫn chưa đi ngủ?

Cảm giác được bên cạnh có người nằm, lúc cô đang định di chuyển về phía mép giường, nhưng lại bị anh ôm vào lòng, ôm sát vào cơ thể của anh.

Cảm giác được hơi thở quen thuộc, vừa nãy cô chưa có buồn ngủ, đột nhiên lại cảm thấy rất muốn đi ngủ.

“Nhiễm Nhiễm, vì hạng mục của Thanh Loan……”

“Không, em làm sao có thể vì Thanh Loan mà giận?” Cô cắt ngang lời anh, “Anh đúng là hiểu lầm em rồi?”

‘Vậy em……”

“Em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.” Cô chui vào trong lòng anh.

Cô là đột nhiên đang nghĩ, tại sao chuyện của Diệp Mộ Yên vẫn chưa giải quyết.

Có phải đang nói rõ đứa con của cô ta đúng là của Cảnh Thần Hạo?

Cô không muốn thật!

“Ngủ đi, ngủ ngon!” Cảnh Thần Hạo nhìn vào khuôn mặt ngủ yên của cô, đưa tay tắt đèn.

Nghe được hơi thở nhè nhẹ của cô, trong lòng anh rất là mãn nguyện.

Mưa mùa hạ suốt cả đêm, sáng sớm lúc Bùi Nhiễm Nhiễm tỉnh lại trong lòng của Cảnh Thần Hạo, trời vẫn đang mưa.

Cô ngồi trên giường, nghe được tiếng mưa bên ngoài, hôm nay đi phòng kế hoạch……là cục diện như thế nào, cô hình như có thể dự báo được.

Cô cúi đầu nhìn Cảnh Thần Hạo đang ngủ say, hiếm có anh cái gì cũng không làm, chỉ là ôm cô yên tĩnh ngủ.

Mắt cô vừa định nghiêng đi, Cảnh Thần Hạo liền mở mắt lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Chào, dậy đi nào!” Cô nhẹ nhàng nói một tiếng, liền đứng dậy.

Cảnh Thần Hạo nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của cô, đột nhiên kéo lấy cánh tay cô, “Nhiễm Nhiễm……”

Cô nhìn vào hình như tâm trạng không mấy tốt lắm.

“Em đi làm đồ ăn sáng, Dương Dương Noãn Noãn có thể sắp tỉnh dậy rồi, anh nếu có thể dậy sớm, có thể đi xem xem tụi nhỏ.” Cô thoát ra khỏi tay anh, xuống giường liền đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Cảnh Thần Hạo nhìn thấy bóng dáng cô, nhanh chóng thức dậy thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status