Sủng ái của Bá thiếu: Bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu

Chương 840


“Không cần dậy sớm như thế, ngủ thêm lát đi.” Đường Sóc cúi đầu nhìn lên mặt cô, “Đi thôi!”

Đêm qua bị Ôn Thủy phá banh cái nhà bếp, hôm nay đã làm lại rồi, hiệu suất làm việc quả nhiên nhanh.

“Hôm nay hình như không phải ngày làm việc, anh tại sao lại không ngủ thêm tí?” Ôn Thủy ngồi kế bên nhìn anh, ánh mắt nóng rực.

“Anh quen dậy sớm, ngoài ra sắp cuối năm, công ty khá bận, cho nên hôm nay có thể sẽ tăng ca nửa ngày, buổi trưa mới về lại.”

Buổi trưa về lại!

Vậy cô buổi sáng có phải có thể ra ngoài đi dạo rồi?

“Vâng!” Cô đồng ý chấp nhận anh ra ngoài tăng ca, không đồng ý cũng không có cách.

Sau buổi sáng, hai người liền rời khỏi nhau.

Một người đi công ty, còn một người khác lại là đi nhà của Cảnh Thần Hạo.

Hình như dạo gần đây cũng khá bận, Cảnh Thần Hạo cũng không ở nhà.

“Em bé!” Cô đi vào liền nhìn thấy trong phòng khách rộng lớn có một cái ghế em bé, Tiểu Hành Hành ở phía trên bò qua bò lại.

“Nhiễm Nhiễm!” Cô cười đi qua đó, “Để nó ở dưới đất bò qua bò lại không sao chứ?”

“Không sao.” Bùi Nhiễm Nhiễm lâu rồi không găp cô, nhưng tin tức trước đó của cô khá nhiều đấy, “Hai người dạo này sao rồi?”

“Chúng tôi gần đây rất tốt, tôi xem tí đã đi vào gia môn rồi! Chỉ là thiếu một bước thôi!” Cô cười nói, nhưng bước chân này, có chút khó……”

Bùi Nhiễm Nhiễm tức thời nghĩ đến trong đầu của Đường Sóc có viên đạn, vấn đề này có chút khó, nhưng người tên Hứa Thuần kia vẫn chưa tìm được, ra ngoài du lịch rồi, cũng không biết khi nào mình về.

“Nhiễm Nhiễm……” Ôn Thủy quàng lấy cánh tay cô, thần thần bí bí kề sát tai cô, “Cô xem có đứa con, có phải tốt biết mấy?”

“Anh ấy chắc là thích cô thật chứ! Cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, chuyện có con thuận theo tự nhiên nhé! Anh ấy……” Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ vào đầu, “Chúng tôi đang tìm bác sĩ, sẽ có cách thôi, cô đừng gấp.”

“Tôi……” Cô có chút nôn nóng thật.

Vì cô cảm thấy Đường Sóc có thể não úng thủy, nhân lúc dịch trong đầu của anh vẫn chưa rút ra hết, nhất định phải thuần phục được anh, nếu không họ có thể sau này không thể nào ở bên nhau được.

“Mẹ mẹ……”

Miệng nhỏ của Tiểu Hành Hành vừa đóng vừa mở bò về phía họ, “Mẹ mẹ……”

“Tự bò nào, ngoan ngoan.” Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ở chỗ cũ hoàn toàn không có ý muốn bế cậu bé lên, nghiêng đầu tiếp tục nói chuyện với Ôn Thủy ở kế bên, “Chúng ta đã tìm được một bác sĩ có thể lấy được viên đạn trong đầu của anh ấy, hiện đại đang tìm kiếm hành tung của vị bác sĩ kia.”

“Tôi……có phải quá không đàng hoàng lắm?” Vẻ mặt cô đột nhiên xấu hổ, “Thật ra tôi không có cảm giác an toàn……”

“Cảm giác an toàn?” Ánh mắt Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào Tiểu Hành Hành, “Từ từ nào! Sẽ tốt thôi, tay cô sao thế?”

“Tôi không bận ở nhà học nấu ăn, làm tay bị thương, nhưng anh Sóc hình như rất lo lắng, như vậy tôi mãn nguyện rồi!” Cô cười cúi đầu: “Em bé bò vậy không sao chứ?”

“Không sao, nó quen rồi, không thể chiều chuộng.” Ánh mắt Bùi Nhiễm Nhiễm cũng nhìn vào em bé, tuy rằng nãy giờ đều là nó tự bò, nhưng vẫn là phải canh chừng nó.

“Mẹ mẹ……” Tiểu Hành Hành thuận theo chân của Bùi Nhiễm Nhiễm, hai tay nhỏ nắm chặt lấy cô, ánh mắt to màu xanh chớp chớp, “Mẹ mẹ……”

“Nó sao thế?” Ôn Thủy hỏi.

“Đói rồi, có thể.” Bùi Nhiễm Nhiễm ngã người, bế Tiểu Hành Hành lên.

Nhưng Tiểu Hành Hành liền thuận theo chân Bùi Nhiễm Nhiễm, tay nhỏ ở bên cạnh bò lên người của Ôn Thủy.

“Có thể không phải là đói, nó chắc là không nhớ được cô.” Bùi Nhiễm Nhiễm từ từ buông tay, bảo vệ em bé, “Muốn dì bế sao?”

Ôn Thủy vẫn chưa bế qua Tiểu Hành Hành, trông thấy cơ thể cậu bé nhỏ nhỏ bò lên trên người cô, cảm giác rất thần kì, đây là em bé đấy!

Tiểu Hành Hành bò lên người của Ôn Thủy, liền ngừng lại, tay nhỏ nắm chặt lấy tóc của cô, thuận theo tóc của cô, như là đang mượn sức cô để đứng lên vậy.

Ôn Thủy lập tức ôm lấy sau lưng cậu bé, nhìn vào đôi mắt màu xanh lam, “Tiểu Hành Hành……”

“Mẹ mẹ……” Tiểu Hành Hành nghiêng đầu nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm, hai tay nhỏ giơ về phía cô, “Mẹ mẹ……”

“Nó tốn sức nhiều như thế để bò lên người tôi, nhưng cuối cùng vẫn là muốn cô bế!” Ôn Thủy nhìn thấy động tác của Tiểu Hành Hành.

Cơ thể mềm mại trong lòng, chạy đến bên cạnh người của Bùi Nhiễm Nhiễm.

Đôi môi nhỏ nhẹ nhàng hé ra, “Mẹ mẹ……bế bế……”

“Bế bế, đang bế mà!” Bùi Nhiễm Nhiễm bế Tiểu Hành Hành nghiêng đầu nhìn vào Ôn Thủy, “Bữa trưa để Đường Sóc cùng nhau qua đi!”

“Tôi vẫn chưa nói cho anh ấy nghe là tôi đang ở đây!” Nhưng ở đây thì, chắc là không sao!

Cô rất muốn ở lại ở Tiểu Hành Hành thêm chút nữa!

“Được.” Cô vui vẻ đồng ý.

Chưa qua được một lát, tiểu bảo bối lại chạy lên người cô, đúng là một đứa bé rất hoạt bát.

Không hề giống tính của Cảnh Thần Hạo tí nào, đại khái có thể là giống Bùi Nhiễm Nhiễm hơn!

Bữa trưa Đường Sóc và Cảnh Thần Hạo là cùng nhau về.

Đường Sóc vừa vào liền nhìn thấy Ôn Thủy cởi giày, cùng Tiểu Hành Hành hai người đang chơi trên đệm, chính xác nên nói là đang trông chừng Tiểu Hành Hành đang chơi.

“Anh Sóc!” Ôn Thủy nhìn thấy anh liền đứng dậy, “Bận xong rồi?”

“Thứ hai tiếp tục bận.” Đường Sóc nhìn cô đang đi qua, ánh mắt liếc nhìn đôi giày ở một bên, đi qua đó lấy giày cho cô.

“Ba ba……”

“Ba ba……”

Tiểu Hành Hành tứ chi bò trên mặt đất, dùng sức bò về phía của Cảnh Thần Hạo, “Ba ba……”

Cảnh Thần Hạo người đầu tiên muốn gặp là vợ, bước nhanh về phía Bùi Nhiễm Nhiễm, hôn một cái lên mặt, mới quay lưng đi lo cho con trai trên sàn nhà.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy tình trạng này đã quen thuộc rồi, nhưng Ôn Thủy và Đường Sóc đều nhìn họ.

Em bé không ngừng gọi ba ba, Nhiễm Nhiễm ngay cả một tiếng cũng không gọi, nhưng các đối đãi chênh lệch như vậy cũng khá rõ rệt quá.

“Ba ba……”

“Cảnh tổng, anh đối xử với em bé như thế, em bé mỗi ngày còn có thể đối xử với nhiệt tình với anh như vậy?” Ôn Thủy đứng kế bên Đường Sóc, nhìn thấy anh bế em bé lên, rất nghi hoặc.

“Thứ nó càng lấy không được lại càng muốn lấy được.” Cảnh Thần Hạo bế Tiểu Hành Hành từ từ đi qua đi lại trong đại sảnh.

“Ba ba……” Em bé cứ gọi anh suốt.

“Chồng, anh không thể đáp lại một tiếng sao?” Anh lạnh lùng cũng có giới hạn chứ?

“Uhm, bảo bối ngoan.” Cảnh Thần Hạo miễn cưỡng đáp một tiếng, “Con nên đi ngủ rồi.”

“Cơm trưa còn chưa ăn, đừng để nó đi ngủ!” Bùi Nhiễm Nhiễm quay lưng nhìn anh, “Đừng bế nó lên lầu đi ngủ!”

Cảnh Thần Hạo nghe lời của cô, lại bế em bé quay trở lại, “Vợ, đi ăn cơm.”

“Anh không gọi khách một tiếng sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm đứng dậy bế em bé từ tay anh.

Một lát sau, Dương Dương Noãn Noãn cũng đã xuống đến!

Hai đứa con đã cao không ít, lúc ăn cơm, Tiểu Hành Hành ngồi ở ghế em bé ở kế bên, mở to mắt nhìn vào hai người, nước bọt từ mép miệng chảy xuống.

“Tôi đút em bé ăn trước, mọi người ăn đi.” Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn vào em bé đang eo eo đợi bú, ăn được như vậy, tiêu hóa được như vậy!

Ôn Thủy đang ăn cơm, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn vào họ, cảm giác một gia đình tốt thật.

Bác sĩ kia đang ở nơi nào đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status