Sủng mị

Chương 1027: Cưỡng đoạt dân nữ (thượng)


"Ừ, có thể mời về Hồn sủng cung hiển nhiên là chuyện tốt. Thế nhưng, trước tiên phải xem phương pháp giải độc kia có hữu hiệu hay không đã!"

Tiêu phu nhân nói.

Sau khi bốn người Bàng Hình rời khỏi, Ly lão nhi dẫn Chiến Dã tiếp tục đi sâu vào trong Cấm Vực.

Hắn dự định nửa năm sau sẽ kết thúc quá trình lịch lãm, bởi vì bây giờ chỉ còn thiếu một linh vật phối hợp với Phục Tô Kiển Tâm. Ly lão nhi đã nắm bắt một ít thông tin về nó rồi, trong vòng nửa năm khẳng định có thể tìm được.

Mặt khác, vì muốn bảo đảm Chiến Dã không bị sinh vật mạnh hơn một kích tất sát, Ly lão nhi quyết định nâng cấp một vài kỹ năng phòng ngự. Ít nhất không thể để Chiến Dã bị giết trước khi hoàn thành sáu lần Đoạn Chi Trọng Sinh.

Kỹ năng Cổ Lực Phục Tô đã nằm trong tầm tay, về phần nâng cấp Đoạn Chi Trọng Sinh đúng là hơi khó. Trong lúc nhất thời Ly lão nhi cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm.

"Ngươi lịch lãm thêm nửa năm, nếu vẫn không đột phá thì chúng ta thay đổi địa phương khác."

Ly lão nhi nói với Chiến Dã.

"Rống!"

Chiến Dã gầm lên trầm thấp.

"Yên tâm, trong lĩnh vực cấp chúa tể thế nào cũng có đồ vật khởi tử hồi sinh, chỉ cần hồn ước giữa các ngươi chưa có đứt gãy, chúng ta vẫn còn hi vọng."

Ly lão nhi vô cùng rõ ràng Chiến Dã liều mạng tu luyện chỉ vì một mục đích duy nhất.

Thậm chí có thể nói ba đầu Hồn sủng của Sở Mộ phân tán ra chân trời góc bể cũng đang phấn đấu vì mục đích này.

Chỉ cần hồn ước không có đứt gãy, chúng nó sẽ không bao giờ từ bỏ.

---------

Trên thảo nguyên rộng lớn một màu xanh bát ngát, từ đằng xa nhìn tới chỉ thấy một thôn trang nho nhỏ ẩn dưới rặng cây râm mát.

Tiếng ca thôn nữ êm ái truyền tới, tiếng gõ trống theo tiết tấu nhẹ nhàng làm cho người nghe cảm thấy tâm hồn khoan khoái không dứt.

Tuy thôn trang bề ngoài mộc mạc, đơn sơ nhưng quy mô đã không thua gì một tòa thành, các mục đồng từ những thôn xóm chung quanh thỉnh thoảng lùa dê ăn cỏ, vừa cất tiếng ca cao vút. Khung cảnh hiền hòa, êm đềm cho thấy nơi này đã lâu không gặp phải tai họa hay chiến tranh ảnh hưởng.

Đây là một thôn trang chăn nuôi thuần túy, chỉ có một số đầu Hồn sủng hung ác đảm nhiệm vai trò chăn cừu yên tĩnh làm việc. Tất cả mọi người vẫn luôn duy trì không khí yên bình như thế, hoàn toàn không có bất kỳ tạp âm nào quấy nhiễu.

"Ô ô ô!"

Tiểu Mạc Tà uể oải ngáp dài một cái, thân thể nhỏ xinh nằm trên bả vai Sở Mộ lắc lư mấy cái đuôi khả ái, nhẹ nhàng tới lui đôi khi quẹt qua lỗ mũi hắn chọc phá. Nếu có tiểu Chập Long ở nơi này thế nào cũng chơi trò đu dây, nhảy qua nhảy lại hăng hái.

Sở Mộ nghiêng đầu mỉm cười với tiểu Mạc Tà rảnh rỗi gần muốn điên, sờ sờ lỗ tai mềm như nhung nói:

"Ráng chờ vài ngày nữa, ngươi sẽ không nhàm chán như vậy rồi!"

Sở Mộ bây giờ đã hiểu được tại sao đẳng cấp càng cao lại càng khó tăng cường thực lực.

Trước kia Sở Mộ muốn lịch lãm chỉ cần tùy tiện xâm nhập Mê giới sẽ có vô số đối thủ chiến đấu, hàng loạt địa phương hung hiểm rèn luyện Hồn sủng.

Nhưng mà bây giờ có rất ít Mê giới thỏa mãn yêu cầu thực lực của Sở Mộ, những địa phương người khác xem là tử địa lại quá bình thường đối với hắn, hễ muốn là đi không cần băn khoăn làm gì.

Chiến đấu là điểm mấu chốt để tăng cường thực lực, đó là không tính tới vấn đề linh vật khó tìm. Hiện tại những Hồn sủng của hắn không có cơ hội chiến đấu hiển nhiên là thiếu hụt kinh nghiệm, trải qua thời gian dài không hoạt động còn phải lo lắng phương diện thực lực thụt lùi.

"Xem ra phải tiến vào trung tâm Cấm Vực rồi, nếu không thực lực sẽ bị ảnh hưởng."

Sở Mộ âm thầm tự nhủ.

Trữ Mạn Nhi nhìn thoáng qua Sở Mộ đang im lặng suy tư, lẩm bẩm nói thầm:

"Ca ca đúng là luyện công cuồng, cả ngày chém chém giết giết có gì vui chứ!"

Diệp Khuynh Tư biết Sở Mộ không thích ngồi không, cười khẽ nói:

"Vạn Tượng thành có rất nhiều cường giả, ngươi đi tìm bọn họ luận bàn là được."

"Tỷ thí nhiều lắm chỉ giúp cho Hồn sủng hoạt động gân cốt, thực lực không đến nổi rút lui mà thôi! Nhưng cách đó không thể nào tăng cường thực lực Hồn sủng."

Sở Mộ lắc đầu nói.

Rất nhiều Hồn sủng sư đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng rất cẩn thận mỗi khi chiến đấu, phần lớn đều lấy tỷ thí làm chủ. Trên thực tế, đó chỉ là Hồn sủng làm nóng người, giãn gân giãn cốt không có tính khiêu chiến. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu thực lực bọn họ dừng bước không tiến.

Dĩ nhiên, Hồn sủng sư liều mạng tu luyện như Sở Mộ cũng không nhiều. Bởi vì những người trải qua quá trình tu luyện, lịch lãm mấy chục năm mới bước vào hàng ngũ nguyên lão, trưởng lão, đại giới chủ đều coi trọng an toàn của mình, tính mạng Hồn sủng luôn được đặt lên hàng đầu. Về phần loại người khát vọng chiến đấu giống như Sở Mộ chỉ là số ít.

Ba người chậm rãi tiến vào thôn trang, Trữ Mạn Nhi lần đầu tiên tiến vào thôn xóm vô cùng hưng phấn chạy nhảy tung tăng. Trong lúc Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đi tìm nhà trọ thì dã nha đầu đã theo nhóm thiếu nam thiếu nữ ra ngoài thảo nguyên chơi đùa.

Những người tuổi trẻ nơi này ít khi thấy được tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, bất kể là nam hay nữ đều vui vẻ trò chuyện với nàng. Mỗi người nói một câu, không khí nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.

Sở Mộ mỉm cười vui vẻ, dã nha đầu trời sinh có lực tương tác rất tốt. Chỉ cần không phải là người có ý đồ bất chính, bất kỳ ai cũng hoan nghênh nàng gia nhập vào đội ngũ. Lúc này đây, Trữ Mạn Nhi giống như một vị công chúa được một đám hộ vệ vây quanh, thanh âm cười đùa truyền khắp thảo nguyên xanh mơn mởn.

Sở Mộ bây giờ luyện công cũng chỉ vô dụng, muốn cho Hồn sủng lịch lãm lại không có địa phương nào thích hợp. Phần lớn thời gian hắn di chuyển khắp nơi như một người lữ hành, lấy học tập kiến thức làm chủ.

Lần này mục đích của hắn là Vạn Tượng thành, lần lượt xuyên qua mấy địa giới cao cấp đã sắp tiến vào ranh giới lãnh thổ Vạn Tượng thành. Cứ như thế, ba người Sở Mộ đi từ Hướng Vinh thành bôn ba gần bốn tháng mới tới nơi này.

Trong quãng thời gian bốn tháng này, Sở Mộ chỉ làm chút ít chuyện. Đầu tiên là huấn luyện và cường hóa Quỷ Khung Quân Vương, Phược Phong Linh lên tới cao đẳng đế hoàng.

Ngoại trừ chuyện đó ra, Ngưng nhờ có linh khí Trữ Mạn Nhi ân cần săn sóc đã tiếp cận trình độ đế hoàng đỉnh phong.

Trên tay Sở Mộ còn có một nửa Băng Tuyền, một khi Ngưng gặp phải bình cảnh sẽ sử dụng Băng Tuyền hỗ trợ lên cấp. Vì thế Sở Mộ chuẩn bị có thêm một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.

Về phần Vong Mộng đi theo Sở Mộ vẫn giữ nguyên ở hình thái nhỏ xinh, lẳng lặng nằm trong hộp gỗ ngủ say. Hắn cũng không biết đến khi nào nó mới tỉnh lại.

Sinh vật cấp chúa tể chịu trọng thương sẽ mất rất nhiều thời gian hồi phục, trừ khi bản thân nó có năng lực tự lành siêu cường. Những linh vật phù hợp sinh vật cấp độ này quả thật quý hiếm, cho dù Sở Mộ có ý định tìm cũng chưa chắc thấy được ngày một ngày hai.

Dĩ nhiên, thời gian qua chừng ba tháng vết thương trên người Vong Mộng đã hoàn toàn khép lại. Vấn đề chủ yếu hiện tại là nó đang chuẩn bị cho quá trình niết bàn trọng sinh, đoán chừng cần phải ngủ say thời gian rất dài.

Trong lúc Sở Mộ rãnh rỗi cũng tùy tiện đi dạo một vài nơi, Diệp Khuynh Tư bồi hắn loanh quanh thôn xóm xem như nghỉ ngơi vài ngày hóa giải áp lực tinh thần.

"Ta nghe dân bản xứ nói phía đông Mê giới có một loại linh vật gọi là Lăng Y, bề ngoài màu tím thẫm, thường mọc trên vách đá cheo leo. Ta đang thiếu thứ này làm thuốc dẫn, ngươi giúp ta thu thập được không?"

Diệp Khuynh Tư nhờ vả Sở Mộ không hề khách khí, dù sao cái tên này quá mức rảnh rỗi. Nàng tìm việc làm cho hắn để tránh "nhàn cư vi bất thiện".

"Tốt, thế nhưng … nàng dự định cảm tạ thế nào đây?"

Sở Mộ đáp ứng rất dứt khoát, trên mặt nở nụ cười tà nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Tư.

Diệp Khuynh Tư không thèm chấp tên lưu manh này, nàng biết hắn chỉ thích giả đứng đắn, mỗi khi gần nhau lại táo bạo còn hơn sắc lang, hổ đói. Nhìn vẻ mặt hắn lúc này không phải đang định chiếm tiện nghi hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status