Sủng mị

Chương 1030: Vạn Tượng thành


Trên thực tế, bản thân Lý Khâm cũng là Hồn Hoàng, trước kia hắn vẫn đau khổ tu luyện chưa từng trải qua cuộc sống hưởng thụ. Bây giờ khó khăn lắm mới bước vào hàng ngũ Hồn Hoàng hiển nhiên là muốn mau chóng nổi danh. Nếu như gặp phải những chuyện khó xử lý, hắn cũng không ngại sử dụng bạo lực đạt được mục đích.

"Cút đi, sau này đừng tới đây gây phiền toái!"

Sở Mộ phất tay áo, đám người này căn bản không xứng để hắn xuất thủ.

"Tiểu … tiểu nhân lập tức rời khỏi. À, không, lập tức cút ngay!"

Lý Khâm vội vội vàng vàng đứng lên.

"Đợi một chút!"

Lý Khâm vừa định xoay người, Sở Mộ cao giọng gọi hắn lại.

Lý Khâm đúng là sợ Sở Mộ không vừa mắt giết rụng Hồn sủng Khủng Lang của hắn. Nếu chuyện đó xảy ra, sau này hắn đừng hòng đứng vững ở vị trí hiện tại. Thậm chí cuộc sống bình thường cũng là vấn đề, bởi vì sau khi đạt tới cấp bậc đế hoàng, hắn đã trêu chọc không ít cao thủ, gây thù chuốc oán nhiều lắm.

"Đại... đại nhân, ngài có gì phân phó?"

Lý Khâm cực kỳ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu lia lịa.

"Độc sẹo trên mặt ngươi là chuyện gì?"

Sở Mộ nhìn ra được độc sẹo trên mặt Lý Khâm không phải là trời sinh mới có, hẳn là bị lực lượng nào đó mạnh mẽ gây nên.

"Đây là dấu hiệu thần phục Độc Hoang đại nhân. Ngài ấy nói qua một tháng nữa sẽ biến mất, à, cũng không phải là hoàn toàn biến mất, khi nào có người làm trái mệnh lệnh của hắn sẽ xuất hiện trở lại. Hơn nữa, nó sẽ không ngừng mở rộng đến khi diệt vong."

Vừa nói đến đây, sắc mặt Lý Khâm nhăn nhó cực kỳ khó coi.

Vốn là hắn cn cho rằng mình chiếm được kỳ ngộ mới có cơ hội bám vào một gốc cây đại thụ. Nào biết đâu Niếp Vân Tân đáng sợ cỡ đó, tất cả những người thần phục hắn đều bị đánh lên Độc Ấn, bọn họ làm sao dám phản bội hắn đây?

Sở Mộ không nói gì nữa, phất tay áo đuổi Lý Khâm đi.

Lý Khâm không dám lưu lại nơi này quá lâu, vội vàng dẫn mấy tên thủ hạ cắm đầu chạy ra ngoài bắc thôn.

Sở Mộ xoay người lại đột nhiên phát hiện gần trăm thôn dân đang nhìn mình cằm chằm, trong lúc nhất thời không kịp thích ứng tình cảnh quỷ dị này.

Nét mặt Thanh Vân Sơn biểu hiện rất rõ ràng, vừa nhìn là biết vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ. Hắn đợi Sở Mộ đi tới gần mới kích động đậy nói:

"Sở huynh đệ, ngươi thật sự là Hồn Hoàng?"

"Ừ, sau này bọn họ hẳn là không dám tới gây phiền toái nữa đâu!"

Sở Mộ gật đầu xác nhận, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua Mãn Đình.

Dáng vẻ nữ tử này đại khái mười bảy, mười tám tuổi, làn da trắng nõn bóng loáng, một đôi mắt to linh động đang âm thầm đánh giá Sở Mộ.

Thế nhưng, khi nàng phát hiện nam tử Hồn Hoàng đang nhìn lại mình, nàng lập tức xấu hổ quay mặt đi. Làn da trắng nõn từ từ hiện lên một rạng mây đỏ, cúi đầu cảm tạ.

"Ách… Sở huynh đệ, Mãn Đình thôn chúng ta đã có hôn ước… ngươi..."

Thanh Vân Sơn thấy tình huống này lập tức cho rằng Sở Mộ coi trọng nàng.

Người ta chính là cường giả Hồn Hoàng, nếu như muốn cưỡng đoạt bọn họ lấy cái gì chống lại? Thanh Vân Sơn thật sự sợ hãi Sở Mộ coi trọng Mãn Đình rồi cướp nàng mang đi.

"Ca ca lại giở trò lưu manh rồi."

Trữ Mạn Nhi tức giận thở phì phò kéo tay Sở Mộ, bộ dạng làm như chuẩn bị đi tố cáo Diệp Khuynh Tư.

Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, cười khổ lắc đầu:

"Ta chỉ cảm thấy nàng hơi giống một người quen."

"À à!"

Thanh Vân Sơn thật thà gật đầu, cũng thở phào nhẹ nhõm đưa tay vỗ ngực mấy cái.

"Hừ, ca ca thật là xấu, ta đi mách tỷ tỷ!"

Trữ Mạn Nhi không muốn buông tha cơ hội này, nhanh chóng quấn lấy Sở Mộ làm nũng.

Sở Mộ ngắt gương mặt dã nha đầu một cái, bắt đầu trở về trong thôn.

Lúc nãy hắn thất thần là vì nhớ tới ở Yểm Ma đảo cũng có một nữ tử sống chung với hắn chung một nhà gỗ, sau này còn làm thị nữ cho hắn một đoạn thời gian. Tướng mạo hai người rất giống nhau, Sở Mộ còn nghĩ rằng đó là một người.

Sở Mộ còn nhớ rõ nàng tên là Đinh Vũ, khi hắn đắc tội Hạ Nghiễm Hàn rất có thể liên lụy đến nàng. Thời điểm hắn cho Sở gia di chuyển chỗ ở, bản thân nàng hẳn là hết đường mưu sinh.

Nếu không gặp được Mãn Đình, hắn thiếu chút nữa đã quên người này rồi.

Thời gian trôi đi thật nhanh, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, một số người quen biết trước kia đã biến mất trong biển người mênh mông. Không biết hắn có còn cơ hội gặp lại bọn họ hay không.

"Ca ca, Độc Hoang rất lợi hại?"

Trữ Mạn Nhi ôm chặt cánh tay Sở Mộ lắc qua lắc lại, tò mò hỏi.

"Đã là cường giả Hoang vị nhất định là mạnh. Ít nhất ta bây giờ nếu không sử dụng Bán Ma hóa còn chưa đối phó nổi."

Sở Mộ cười nói.

"À, vậy thì ca ca phải cố gắng lên!"

Trữ Mạn Nhi cười thật tươi cổ vũ hắn.

"Ừ, đến Vạn Tượng thành làm một ít chuyện cần thiết. Sau đó ta sẽ tiến vào Cấm Vực lịch lãm một phen."

Sở Mộ chậm rãi nói.

Hắn đến Vạn Tượng thành là tìm Mục Thanh Y hỏi thăm vấn đề Hoàng tộc Hồn sủng niết bàn trọng sinh, nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này chính là trợ giúp Vong Mộng hoàn thành niết bàn. Những chuyện khác đều gác lại phía sau hết.

Một lát sau, Trữ Mạn Nhi mặt mày đỏ bừng chui vào gian phòng của mình, thở phì phò cắn chăn mền trên giường, cái miệng nhỏ nhắn rủ rỉ rù rì:

"Ca ca xấu, không cho ta ngủ với tỷ tỷ. Cái gì mà tu luyện cùng với tỷ tỷ chứ? Đúng là bại hoại, lưu manh, thích lừa gạt thiếu nhi!"

Trữ Mạn Nhi bị Sở Mộ lấy danh nghĩa phu thê đuổi thẳng ra ngoài, trong lòng hiển nhiên là tức giận nghiến răng nghiến lợi.

---------

Vạn Tượng thành là một tòa thành được xây dựng cách đây không lâu, ít nhất lịch sử không thể sánh với Thiên Hạ thành. Nhưng trong quãng thời gian trăm năm đã vượt lên trở thành đệ nhất đại thành trong thế giới nhân loại.

Vạn Tượng thành tọa lạc trên một khối lãnh thổ phía đông trên bản đồ nhân loại, chiếm cứ thổ địa tài nguyên và Hồn sủng dồi dào nhất. Tất cả những thứ cần thiết cho Hồn sủng sư đều có thể tìm thấy ở nơi này.

Dĩ nhiên, theo nhiều năm phát triển mạnh mẽ, các lãnh thổ chung quanh Vạn Tượng thành, bao gồm Mê giới đã bị những thế lực lớn phân chia cụ thể.

Lãnh thổ lấy Hồn Minh và ba thế lực lớn chiếm cứ đa số, còn dư lại những mảnh đất xa xôi nằm ngoài tầm tay sẽ giao cho các gia tộc cổ xưa trông coi. Chỉ cần bọn họ lựa chọn gia nhập vào một trận doanh là được, về phần những người không chịu đánh mất tự do chỉ có thể làm lữ giả nay đây mai đó, rất khó nhận được một khối thổ địa cho riêng mình.

Sở Mộ thường xuyên nghe nói Vạn Tượng thành tráng lệ ngoài sức tưởng tượng, chiếm diện tích rộng lớn hơn cả một dãy sơn mạch hay rừng rậm. Nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy từng dãy kiến trúc liên miên bất tuyệt kéo dài hàng ngàn dặm.

Tường thành bao quanh được xây dựng bằng vật liệu tốt nhất nhân loại hiện có. Bên trong phân ra ba khu vực chính là nội thành, trung thành và ngoại thành.

Trên thực tế, chỉ riêng khu vực ngoại thành của Vạn Tượng thành đã phồn vinh hơn những tòa thành cấp mười rồi. Không cần phải nói đến những dãy cung điện vàng son rực rỡ ở trong nội thành.

Dõi mắt nhìn tới trung tâm Vạn Tượng thành sẽ thấy một tòa tế đàn sừng sững, đỉnh tế đàn cao ngất xuyên thẳng vào trong mây. Nơi đó là Vạn Tượng Đàn, địa phương tượng trưng cho quyền uy tối thượng trong thế giới nhân loại.

Những gia tộc nào có được trang viên trong nội thành đã chứng tỏ được nội tình thâm hậu, nhưng so sánh với Vạn Tượng Đàn chỉ là chuyện nhỏ. Tất cả những người có một tòa cung điện ở nơi này đều là cường giả đỉnh cấp, thực lực và địa vị được thế gian sùng bái và kính trọng.

Vạn Tượng Đàn có tất cả ba trăm cung điện, mỗi một tòa đều có hình thái và diện tích khác nhau. Sở Mộ đứng ở khoảng cách ngoài ngàn dặm nhìn lại cũng bị thị giác rung động thật lớn. Rất khó tưởng tượng nổi người nào lại có năng lực xây dựng nên dãy kiến trúc nghệ thuật khổng lồ này.

"Vạn Tượng Đàn đúng là xinh đẹp, ca ca, ta muốn một tòa cung điện a...aa!"

Trữ Mạn Nhi đứng trên ngọn cây nhìn tới Vạn Tượng Đàn ở phía xa xăm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status