Sủng mị

Chương 1032: Sở Phương Trần - Đối thủ cạnh tranh (thượng)


Diệp Khuynh Tư không chút khách khí nhéo tay Sở Mộ vặn một cái thật đau, sớm biết tên này da mặt dày bất trị nàng không nên trêu chọc hắn ở nơi này.

Trong lúc Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư liếc mắt đưa tình, Trữ Mạn Nhi không biết từ lúc nào đã bị cái tên nam tử đẹp trai kia lừa sang một bên, rất ân cần giới thiệu tòa cung điện này tốt, hoa viên xinh đẹp ra sao...

Sở Mộ cũng không để ý chuyện này, vẫn để cho tên kia mang Trữ Mạn Nhi rời đi.

"Ngươi không quản tiểu nha đầu à? Lỡ may bị tên kia lừa gạt thì sao?"

Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Trữ Mạn Nhi biến mất phía sau hành lang, nhỏ giọng nói.

"Lừa gạt được thòi tốt, tránh cho quấy rầy chuyện tốt của chúng ta."

Sở Mộ cười cười nói.

"Nào có ca ca xấu xa như ngươi?"

Diệp Khuynh Tư trừng mắt hăm dọa.

"Không có quan hệ, để nàng đi chơi thoải mái đi!"

Sở Mộ cười nói.

"Nhưng ta cảm thấy người kia không tốt lắm!"

Diệp Khuynh Tư lo lắng nói.

Diệp Khuynh Tư theo ca ca Diệp Hoàn Sinh lịch lãm khắp nơi từ nhỏ, đã từng tiếp xúc với rất nhiều loại người khác nhau. Tâm tính nàng thành thục từ rất sớm, không có trẻ con và mù quáng như những nữ tử khác. Hơn nữa, nàng tương đối phản cảm với những nam nhân ôn văn nhĩ nhã, áo mũ chỉnh tề, trong lòng cho rằng đám người này chỉ biết nói ngọt dụ dỗ con gái nhà lành.

Lúc nãy Diệp Khuynh Tư phát hiện gã nam tử anh tuấn âm thầm đánh giá mình, sau đó mới lộ ra thần sắc thất vọng chuyển lực chú ý sang Trữ Mạn Nhi. Mặc dù hắn che giấu rất khá, nhưng không thể qua mắt Diệp Khuynh Tư. Vì thế nàng đã phán định tên này vốn không có ý tốt.

Hai huynh muội bọn họ trong quá trình lịch lãm thường đi chung đường với đủ loại người, Diệp Hoàn Sinh tính cách tự nhiên, phóng khoáng nhưng thật ra tâm tư cẩn thận sẽ không chịu thiệt thòi. Về phần Diệp Khuynh Tư thiên hướng nội tâm, bản tính lạnh nhạt mặc nhiên cự tuyệt tất cả nam tử lại gần.

"Nha đầu kia rất thông minh!"

Sở Mộ nói.

Bất kể đi tới chỗ nào luôn luôn có người cảm thấy hứng thú đối với Trữ Mạn Nhi, nhất là mấy tên sở thích biến thái chỉ để ý thiếu nữ còn nhỏ tuổi. Mỗi khi bọn họ nhìn thấy Trữ Mạn Nhi sẽ cho rằng nàng thiên sinh lệ chất, ánh mắt ngây thơ rất dễ lừa gạt. Nhưng sự thật Trữ Mạn Nhi cũng thích có người tìm đến nàng, khi đó tiểu ác ma Trữ Mạn Nhi mới có cơ hội lừa đảo người ta, sau đó vô cùng hưng phấn khi thấy bộ mặt buồn bực của đối phương. Tính cách nàng đúng là trẻ con, thuần khiết, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến trí tuệ của nàng.

Sở Mộ thật sự không thèm quản Trữ Mạn Nhi, dẫn Diệp Khuynh Tư đi vào trong Hồn Điện.

Trong tay hắn có phó lệnh cấp mười vẫn hữu hiệu đối với tổng bộ Hồn Điện, hiện tại dùng nó tìm một nơi nghỉ ngơi hiển nhiên không thành vấn đề.

"Các hạ là Sở Phương Trần?"

Gã Thánh vệ dẫn đường vừa đi vừa tò mò hỏi thăm.

Sở Mộ khẽ gật đầu xác nhận.

Dường như rất nhiều thành viên Hồn Điện biết được cái tên này.

"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Tại hạ là Gia Nhâm, đội trưởng Thánh vệ Lâm Dận Điện."

Gã Thánh vệ khách khí nói.

Gã đội trưởng Thánh vệ này tương đối trẻ tuổi, thực lực đại khái là hạ niệm Hồn Hoàng. Có lẽ trận chiến ở Linh thành và Tuyết thành đã lan truyền ra ngoài, cho nên nội bộ Hồn Điện mới biết đến thanh niên cường giả Sở Phương Trần. Mà đội trưởng Thánh vệ - Gia Nhâm là một trong những người ngưỡng mộ hắn.

Một đường đi tới, Gia Nhâm liên túc nói về chiến dịch đại khoái nhân tâm ở Tuyết thành và Linh thành. Sau đó hỏi thăm Sở Mộ về tình hình cụ thể lúc ấy, người này sùng bái và nhiệt tình đúng là khiến cho Sở Mộ khó thể tiêu thụ.

"À, ngươi có biết cái tên nam tử dáng vẻ quý phái ở ngoài cửa là ai không?"

Sở Mộ thuận miệng hỏi.

"À, đó là Nhị thiếu chủ Ứng Tường. Cái tên… khụ, hắn không có đắc tội Diệp tiểu thư chứ?"

Trên mặt Gia Nhâm lập tức lộ ra thần sắc quái dị.

"Chuyện này à? Thật sự là không có, hắn rất thức thời, lúc nãy đã dẫn muội muội của ta đi rồi!"

Sở Mộ lạnh nhạt nói:

"Nếu hắn là Nhị thiếu chủ hẳn là không địn lừa gạt thiếu nữ nhỉ?"

"Đây... hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi! Ta sẽ gọi người báo tin cho Nhị thiếu chủ."

Sắc mặt Gia Nhâm càng thêm khó coi, hiển nhiên là trong chuyện này còn có uẩn khúc nào đó.

Gia Nhâm vô cùng rõ ràng địa vị Sở Phương Trần trong Hồn Điện không thua gì thiếu chủ chân chính, thậm chí mấy lão gia hỏa còn liệt danh hắn ngang hàng với thái tử. Mặc dù Nhị thiếu chủ thân phận cao quý cũng không thể đắc tội Sở Phương Trần. Hắn mà gây chuyện thế nào cũng bị nhóm cao tầng Hồn Điện chửi mắng một trận.

"Nhị thiếu chủ… tính tình hắn còn rất trẻ con, tác phong tùy ý tiêu dao tự tại. Hắn ưa thích đùa giỡn nữ tử xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không lạm dụng chức quyền, Sở huynh đệ cứ việc yên tâm."

Gia Nhâm nói rất chân thành.

Hồn sủng cung.

Một nữ tử nằm an tĩnh trong tẩm cung, lông mi khẽ rung động từ từ tỉnh lại.

Nàng chậm rãi quay đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

"Ta bị gì vậy?"

Nữ tử nhẹ giọng hỏi.

"Bàng Duyệt, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi!"

Bên tai nàng truyền đến một loạt thanh âm mừng rỡ.

Bàng Duyệt dần dần tỉnh táo lại, trí nhớ bắt đầu xoay chuyển kể từ khi Độc Hoang Niếp Vân Tân đánh lén. Sau đó nàng chạy trốn trở về, té xỉu trước đại môn Hồn sủng cung.

"Tiểu Duyệt, ngươi bị Niếp Vân Tân hạ độc hôn mê bất tỉnh, tính mạng nguy kịch trong sớm tối. Bàng nguyên lão tự mình chạy đến Vạn Trùng Tai Địa ở bắc Cấm Vực tìm linh dược chữa trị cho ngươi."

Tiêu phu nhân ngồi xuống bên giường Bàng Duyệt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.

"Phụ thân... phụ thân ta ở đâu?"

Bàng Duyệt vội vàng tìm kiếm khắp phòng nhưng không nhìn thấy thân ảnh Bàng nguyên lão.

Bàng Duyệt hiển nhiên biết rõ bắc Cấm Vực nguy hiểm trùng trùng. Nghĩ đến phụ thân mình chạy đến địa phương nguy hiểm như vậy vì cứu mình, khóe mắt nàng lập tức ướt át.

"Bàng nguyên lão đang đối phó Niếp Vân Tân, yên tâm, Bàng nguyên lão sẽ báo thù cho ngươi!"

Một gã nam tử nói.

"Ừ, nhưng Niếp Vân Tân rất khó đối phó, phụ thân ta phải cẩn thận mới được!"

Bàng Duyệt có chút lo lắng.

"Độc tố trong cơ thể ngươi mới vừa giải trừ, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều!"

Tiêu phu nhân đỡ Bàng Duyệt nằm xuống, sau đó bảo đám người kia rời đi.

Ngoại trừ Tiêu phu nhân, phần lớn những người đi thăm Bàng Duyệt đều là nam tử trẻ tuổi. Bọn họ ân cần khách khí nhắn nhủ Bàng Duyệt an tâm dưỡng thương rồi nối đuôi nhau lui ra ngoài.

"Hừ, nhất định không thể tha thứ Niếp Vân Tân."

Gã nam tử đứng gần nhất cao giọng nói.

"Tần đại thiếu chủ, ngài còn đánh không lại thủ hạ yếu nhất của Niếp Vân Tân. Ta hỏi ngài dự định làm sao không tha thứ Niếp Vân Tân đây?"

Lúc này một gã nam tử khác mỉm cười giễu cợt.

Nam tử được gọi là Tần thiếu chủ hung hăng trợn mắt đe dọa cái người cố ý gây chuyện.

Hắn biết Khương Phong không hi vọng mình tiếp xúc với Bàng Duyệt quá gần, bởi vì người này cũng là đối thủ cạnh tranh cường lực của hắn.

Thế nhưng, bây giờ hầu như ai cũng biết Bàng nguyên lão đã có gả Bàng Duyệt cho Tần Ngữ Đồng. Nếu không phải Bàng Duyệt gặp ám toán, nói không chừng hai người đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự.

Ánh mắt Tần Ngữ Đồng quét qua mấy người bên cạnh. Không thể nghi ngờ chút nào, mấy người này cũng tới vì Bàng Duyệt. Hơn nữa, không có một người nào là đèn cạn dầu, muốn thực lực có thực lực, so thân phận có thân phận đầy đủ.

Người lúc nãy nói chuyện là trưởng tử Khương Phong của Khương Ma Đế, thực lực đã tiếp cận đệ nhất thanh niên cao thủ Yểm Ma cung - Thẩm Mặc.

Hồn sủng cung và Yểm Ma cung xưa nay nước sông không phạm nước giếng, mặc dù đôi khi phát sinh ma sát nhưng không nhấc lên bao nhiêu sóng gió. Huống chi, ngày hôm nay ba thế lực lớn tạo thành liên minh đối kháng Hồn Minh, đám thanh niên đồng lứa qua lại thường xuyên hơn xưa. Khương Ma Đế có lực ảnh hưởng cực cao trong ba thế lực lớn, trưởng tử Khương Phong cũng có thực lực kinh người. Tần Ngữ Đồng muốn thành công ôm mỹ nhân về nhà nhất định phải đánh bại gã đối thủ cạnh tranh này.

Ở bên cạnh Khương Phong chính là thiếu chủ thứ năm Hồn Điện - Tiếu Vũ Phong, người này đã bị liệt vào trong sổ đen Hồn Minh.

Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, Tiếu Vũ Phong là một gã Hồn sủng sư am hiểm về Yêu Linh hệ Hồn sủng, một mình hắn giết chết hai gã cường giả Ngân vị, hơn nữa không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào làm cho Hồn Minh vô cùng căm tức. Vạn Tượng thành là nơi các thế lực lớn phân cao thấp, minh tranh ám đấu diễn ra không ngớt, nhưng rất ít khi xuất hiện tình huống chết người. Vì thế, thiếu chủ thứ năm Tiếu Vũ Phong một hơi giết chết hai gã cường giả Ngân vị đã giúp cho mọi người đại khoái nhân tâm.

Bởi vậy Tiếu Vũ Phong có địa vị rất cao trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa, được ba thế lực lớn dốc toàn lực tài bồi.

Chính vì như thế, Tiếu Vũ Phong cũng là một người đủ tư cách tranh đoạt Tần Ngữ Đồng.

Về phần hai người khác càng thêm xuất chúng. Một người là Tiêu Hợi, nhi tử của Thiên Hạ Cảnh Vương tiền nhiệm. Tiêu phu nhân là thê tử Tiêu vương, hắn là con riêng nên gọi Tiêu phu nhân là kế mẫu. Mặc dù hôm nay Tiêu vương đã không biết tung tích, nhưng Tiêu phu nhân cũng là một vị Hồn sủng sư thực lực cường đại, nắm trong tay quyền lực kinh người. Tiêu Hợi đi theo kế mẫu luyện thành một thân bản lĩnh rất có danh tiếng trong hai địa cảnh.

Một người khác được tôn xưng là "trưởng lão trẻ tuổi nhất" Hồn sủng cung - Bách Sa.

Dĩ nhiên, bởi vì thế lực Hồn Điện xuất hiện đông đảo thanh niên cường giả, nhân tài tầng tầng lớp lớp khiến cho thân phận Bách Sa có vẻ lu mờ.

"Ai chết vào tay ai còn rất khó nói, Tần Ngữ Đồng, ngươi chưa chắc là người cười đến cuối cùng."

Tiêu Hợi là người tính tình thẳng thắn, trực tiếp nói ra mình cũng có ý định tranh đoạt.

"Ai dà, cái gì mà ai chết vào tay ai. Phải nói là đợi xem nàng về nhà nào, mọi người không nên tổn thương hòa khí, không nên tổn thương hòa khí a...aa!"

Bách Sa nở nụ cười ôn hòa ngăn cản lửa giận song phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status