Sủng mị

Chương 1068: Chúng lúc nào trở về? (P2)


Nó rượt đuổi nhanh như điện chớp, tứ chi tràn ngập lực lượng giẫm qua cả vùng đất, lưu lại từng vết dấu chân tháo chạy cực sâu!

Đây là chiến hổ toàn thân đen nhánh.

Trên đầu lâu bằng thép của nó có một lão nhân chân ngón đầu con báo, con báo già này gác tay mà đứng. Đón lấy cuồng phong đang gào thét, ánh mắt nhìn chăm chú lên phương xa. Một bộ dõng dạc đạo cốt tiên phong!

- Ai, Cổ Lực sống lại so với tưởng tượng của ta còn khó hơn, xem ra chúng ta cũng chỉ có thể tới lĩnh vực của nhân loại tìm kiếm tài liệu. Nhưng ít nhất phải đề cao phòng ngự của ngươi. Sinh vật chúa tể muốn miểu sát ngươi khẳng định là chuyện không thể nào.

Ly lão nhân nói ra

"Rống rống" chiến hổ rống lên hai tiếng, tốc độ ngột nhanh hơn, dĩ nhiên là dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn!

Chiến hổ vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn thì cả vùng đất màu xám có một đạo lưu quang màu đen xoẹt qua, ngạo nghễ hoa lệ, tiêu sái tuyệt trần!!

- Làm... Làm cái gì, chạy nhanh như vậy làm cái gì!

Ly lão nhân vội vàng bắt lấy chiến cũng đầu, ngắn nhỏ thân thể nhấc ngang, đón gió tung bay!

- Hống hống hống!!!!!!!!!

Chiến hổ phát ra vài tiếng hưng phấn. Trong ánh mắt ảm đạm xuất hiện hào quang, tốc độ của nó lần nữa nhanh hơn, nhanh đến mức những ngọn núi lớn xoẹt qua bên cạnh nó, sau đó nhanh chóng biến mất sau lưng.

- Đến cùng... Đến cùng là như thế nào!

Ly lão nhân không biết chiến hổ vì cái gì mà phát điên như vậy, bởi vì chạy thế này vô cùng hao tốn thể lực.

Chiến hổ cũng không để ý đến Ly lão nhân kêu to, tiếp tục nổi giận chạy trốn...

Nhưng mà chạy thêm một lúc thì chiến hổ giảm tốc độ lại.

Nó chạy tới đỉnh núi cao nhất của sơn mạch thì cặp kia mắt đầy hào quang của nó hiện ra một tia thất lạc. Ánh mắt nhìn qua thế giới loài người xa xa.

- Ngươi cảm ứng được linh hồn hắn?

Ly lão nhân nhìn qua bộ dáng chiến hổ biến hóa, rất nhanh suy đoán ra điểm này.

Chiến hổ cũng không có trả lời, nhưng mà chậm rãi cúi đầu, xoay người nhìn qua ngọn núi phía dưới, nhảy mấy cái thì chiến đã trở lại mặt đất, sau đó khôi phục bộ dáng hờ hững, chậm rãi mở rộng bước chân...

- Ngươi có thể cảm giác được linh hồn của hắn chấn động đã nói lên linh hồn của hắn không có biến mất, yên tâm, còn có hi vọng, chỉ cần ngươi trở nên mạnh mẽ hơn.

Ly lão nhân khuyến khích nói.

Bước chân của chiến hổ dừng lại, quay đầu nhìn qua ngọn núi đá lởm chỏm kia.

Ngọn núi này giống như thất cảnh Ngô Công Sơn, đồng dạng có trăm ngàn lỗ thủng tùy ý thấy được.

- Rống!

Chiến hổ cũng phát ra tiếng gâm gú.

Mấy năm qua chiến hổ cũng chưa bao giờ buông tha cho!

Dường như lúc ban đầu ở Ngô Công Thâm Uyên Sở Mộ không có buông tha bỏ nó, nó tuyệt đối sẽ không buông tha cho hy vọng này, dù có xa vời, lại xa xôi!

...

...

Yểm Ma Cung, cánh cửa vào Yểm Ma Tuyệt Địa.

- Ca ca, làm sao vậy?

Trữ Mạn Nhi đi theo bên người Sở Mộ, thấy Sở Mộ bỗng nhiên dừng bước lại thì nghi hoặc.

- Vừa rồi trước khi tiến vào trong cửa thánh địa, dường như ta cảm ứng được hồn thứ tám chấn động.

Sở Mộ liếc mắt nhìn ra cánh cửa thánh địa đóng kín.

- Hồn thứ tám? Có phải là hồn không thể bị đánh bại của ca ca thường nói, Chiến Thú Mặc Dã?

Con mắt Trữ Mạn Nhi sáng lên, dường như muốn gặp được chủ sủng của Sở Mộ.

- Ân.

Sở Mộ gật gật đầu, trong đầu hồi tưởng lại lúc ở bên ngoài thành Thiên Hạ, chiến hổ cũng kiên quyết quay người rời đi.

Những hồn sủng này vẫn làm bạn bên cạnh Sở Mộ, Sở Mộ cũng chưa nghĩ tới ngày nào đó lại tách ra với chúng.

Nhưng mà một khắc hóa thân thành ma thì nhìn thấy tiểu Chập Long khóc rống bị Thiên Thương Thanh Chập Long mang đi, nhìn thấy Dạ Lệ Thủy Phi Tiên chạy như điên, nhìn thấy bóng lưng kiên định của chiến hổ quay đi Sở Mộ thực sự cảm giác tim của mình bị lấy hết.

- Ca ca, chúng lúc nào trở về?

Trữ Mạn Nhi nhìn vẻ mặt tổn thương của Sở Mộ thì nhẹ giọng hỏi.

Sở Mộ hiện ra một tia đắng chát, hiển nhiên nói:

- Nhanh thôi!

Sở Mộ hít thở sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc.

Lúc này thân thể của hắn dần dần hóa thân trở thành thân ảnh cao ngạo, mang theo mười Bạch Yểm Ma đi sâu vào trong lãnh vực Yểm Ma...

Vạn Tượng Đàn, cung điện Nữ Vương

- Chuyện này có chút khó giải quyết, Hùng Tá vẫn còn bên ngoài, chúng ta liên thủ có thể sẽ được.

Hùng Thủ Viên Tuế mở miệng nói ra.

Mục Thanh Y gật gật đầu, nhíu đôi mi thanh tú mở miệng nói:

- Còn chưa rõ là nguyên nhân gì sao?

Hùng Thủ Viên Tuế lắc đầu, nói:

- Không có, rất khó tưởng tượng bị phong ấn lâu như vậy không chỉ có tính mạng suy kiệt, ngược lại trở nên cường đại hơn, xác thực khó có thể tin.

- Chúng ta tiến vào đi, có lẽ ngươi chuẩn bị cho tốt?

Mục Thanh Y không có nói thêm nữa, đứng dậy, đọc chú ngữ trong cung điện Nữ Vương.

Mục Thanh Y cũng không có triệu hoán Quan Hoàng Vương, mà là đem siêu cấp Đế Hoàng Bạch Hổ triệu hoán tới trước mặt của mình. Bạch Hổ thuận theo phủ phục trên mặt đất, để cho Mục Thanh Y ngồi lên trên.

Hùng Thủ Viên Tuế gật gật đầu, niệm chú ngữ triệu hoán hồn sủng của mình.

Mục Thanh Y liếc nhìn qua Tử Vĩ Đình Lang Hoàng của Hùng Thủ Viên Tuế. Mục Thanh Y nhớ rõ Tử Vĩ Đình Lang Hoàng này hẳn là chủ sủng theo hắn lâu nhất, thực lực bây giờ tại Vô Địch Đế Hoàng, nhưng mà sức chiến đấu của Tử Vĩ Đình Lang Hoàng so với Địch Đế Hoàng khác còn mạnh hơn nhiều, lấy một địch hai chỉ sợ cũng không thành vấn đề.

Thực lực Mục Thanh Y xếp hạng dưới Viên Tuế, bản thân của Mục Thanh Y kỳ thật vẫn muốn biết tuổi thật của Viên Tuế là bao nhiêu, mà hắn lại ngồi ở vị trí Hùng Thủ không có dao động.

- Đi thôi.

Hùng Thủ Viên Tuế mở miệng nói.

Nói xong hai người đã khống chế hồn sủng của mình bay về hướng Vạn Tượng Đàn.

Đỉnh cao nhất của một cung điện Vạn Tượng Đàn không có người nào ở lại, tòa cung điện cao sừng sừng này là đỉnh của Vạn Tượng Đàn, hoàn toàn giống như được xây trên vách đá, cái loại cảm giác này làm cho người ta sợ hãi.

Tòa cung điện này bề ngoài có màu trắng trang nhã, mái hiên bay lên như trường kiếm, bức tường bóng loáng như tườn băng, lúc này có mưa to bàng bạc, mưa rơi xuống nhưng không lưu dấu vết gì, dù chỉ một chút ẩm ướt cũng không có, giống như cho dù bão táp mưa sa cung điện này cũng vươn thẳng lên cao.

Mục Thanh Y cùng Hùng Thủ Viên Tuế bay dưới chân cung điện này, sau đó đi bộ vào trong.

Cả cung điện không có một bóng người, trang trí chủ đại điện yên lặng túc mục, dường như đồ án trên tường đều có ngụ ý.

Hai người đi vào trung ương nhất của đại điện, vị trí trung ương là một đồ án phác họa trên mặt đất. Văn tự phác họa trên mặt đất thỉnh thoảng có hào quang lóe lên.

Mục Thanh Y cùng Hùng Thủ Viên Tuế đều ngồi ở vị trí trung ương nhất. Mà Hùng Thủ Viên Tuế ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm lên vòm của đại điện.

Trên mái vòm này cũng có họa bích cực lớn, họa bích này phác họa đồ án rườm rà. Ký tự tràn ngập hào quang lập lòe, nhưng mà họa bích lại không giống nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status