Sủng mị

Chương 1157: Thiên không táng lễ (P2)


Đối với chúng mà nói bầu trời chính là tịnh thổ thần thánh nhất...

Mà đối với rất nhiều Long tộc không cách nào trở lại Vạn Khung Long Uyên của mình, chúng chọn bầu trời làm mộ địa thần thánh nhất!

Bầu trời xanh thẫm giống như không có điểm dừng lại, Thiên Thương Thanh Chập Long không ngừng xông phá lực cản không khí bay lên bầu trời xanh nguy nga, đôi cánh thịt của nó không ngừng lại chút nào, trong đôi mắt của nó nhiệt tình và khiêu chiến với tam trọng thiên không ai biết này!

Nó càng bay càng cao, hải dương cũng càng nhỏ thành một khu vực xanh da trời, nó tràn ngập nhiệt huyết, ý chí chiến đấu trùng thiên, thế nhưng mà càng bay xa khỏi đại địa thì tâm của nó mệt mỏi không chịu nổi.

Đầu óc của nó trống trải, nó không biết mình từ đâu mà đến, nhưng mà nó lại biết nơi mình phải quay về.

Nhưng mà nó quên đi tất cả, quên đi cuộc sống mấy trăm năm qua, quên tộc nhân thân nhân của mình ở phương nào, quên luôn Long Uyên cố hương trong mộng của nó nhìn thấy là nơi nào...

Nó có ý định bay tới phía tây Hằng hải tìm kiếm, thế nhưng mà Tù Đảo chi thần lại nói cho nó biết Vạn Khung Long Uyên ở hướng hoàn toàn ngược lại.

Nó biết rõ linh hồn già yếu của mình không cách nào chèo chống khi bay xa như vậy để quay về cố hương, cho nên chỉ có thể lựa chọn loại cố hương bầu trời này mà thôi, bởi vì truyền thuyết đệ nhị trọng có thời tiết bay về hướng Vạn Khung Long Uyên.

Dần dần bầu trời đã không còn là màu xanh thẫm nữa, nó chậm rãi rơi vào trong lờ mờ, mặc dù có ánh mặt trời chiếu xuống nhưng không nhìn thấy nước và đất ở đâu, nhìn ở nơi nào cũng thấy là ánh sáng...

Nương theo không khí rét lạnh, Thiên Thương Thanh Chập Long cảm giác được tốc độ lưu động của huyết dịch chậm lại, nó cảm giác được lân giáp của mình có băng sương đông cứng lại rồi, xương cốt đôi cánh trở nên nặng nề, bay lượn đã trở thành chuyện cố hết sức.

- Vù vù vù hô ~~~~~~

Thiên Thương Thanh Chập Long trùng trùng điệp điệp thở hào hển, chỉ mới vào đệ nhị trọng thiên không bao lâu thì nó cũng đã mỏi mệt thành như vậy, chuyện này làm cho nó cảm thấy hổ thẹn, nó cảm giác mình ít nhất còn cách tam trọng thiên một cái mơi có tư cách yên nghỉ.

...

Trên mặt nước biển cả, Tù Đảo chi thần dùng nước biển tẩy rửa máu tươi trên người của mình, thỉnh thoảng nhìn qua hướng bầu trời.

Tiểu Chập Long vuốt cánh ở bên cạnh, mang theo tâm tình áy náy.

Tù Đảo chi thần liếc mắt nhìn qua tiểu gia hỏa đơn thuần này. Giống như một lão nhân thở dài, chần chờ một lát cuối cùng cảm thấy nên nói cho tiểu Chập Long nghe sự thật thì tốt hơn.

Nói với nó là mẹ nó đã tiếp cận tử vong rồi, mà thiên không táng lễ (tang lễ trên bầu trời) chính là nghi thức thần thánh của Long tộc, nó cảm thấy ít nhất cần tiểu Chập Long biết được, như vậy mới có thể làm cho đời sau cảm thấy tính mạng là đáng ngưỡng mộ thế nào!

Tù Đảo chi thần dùng tinh thần chi âm quanh quẩn trong óc của tiểu Chập Long, nó mờ mịt nhìn qua Tù Đảo chi thần, thẳng đến khi Tù Đảo chi thần nói với nó là mẹ nó đang bay lên bầu trời tử vong, tiểu Chập Long lúc này như bị sét đánh tỉnh ngộ lại!

- Ô ô ô ô!!!!!!!

Tiểu Chập Long ngẩng đầu nhìn qua bầu trời gầm rú!

Bỗng nhiên nó mở cánh ra, thân thể tiểu Chập Long bay lên trời. Nó vượt qua mây mù trước mặt của mình, nó đuổi theo quỹ tích của Thiên Thương Thanh Chập Long vừa bay.

Tốc độ bay của Tiểu Chập Long so với Thiên Thương Thanh Chập Long còn nhanh hơn, trên cánh của nó có vô số hồn phách lượn lờ, những hồn phách này trở thành nó lực lượng phá tan trở ngại không khí, khiến nó hóa thành ánh sáng màu lam, thẳng tắp bay lên bầu trời xanh thâm thúy.

Tiểu Chập Long chậm rãi xâm nhập vào nhị trọng thiên, không gian này lạnh giá như nội tâm của nó.

Ánh mắt của nó nhìn xuyên qua hào quang lờ mờ, nó xa xa trông thấy chỗ rất cao của trên đệ nhị trọng thiên có một thân ảnh già nua màu xanhd đang phe phẩy cánh, không ngừng bay lên cao hơn.

Bóng lưng này làm con mắt tiểu Chập Long mơ hồ, nó chưa từng gặp qua bóng dáng tiêu điều của mẹ nó như vậy...

- Ô ô ô ô!!!!!!!!!!

Tiểu Chập Long phát ra một tiếng rên rĩ. Tần suất cánh càng nhanh hơn, không ngừng rút linh hồn trong Hồn Châu cường hóa đôi cánh của mình, nó muốn đuổi theo Thiên Thương Thanh Chập Long.

Thiên Thương Thanh Chập Long nghe được tiếng kêu của tiểu Chập Long thì hoạt động cái đầu cứng ngắt, bao quát nhìn qua thân ảnh nhỏ nhắn màu xanh lá của nó.

Trong hai mắt mệt mỏi hiện ra thần sắc vui mừng, chỉ có điều Thiên Thương Thanh Chập Long cũng không có đình chỉ lần khiêu chiến tính mạng cuối cùng này, cơ hồ phe phẩy hai cánh hoàn toàn đóng băng của nó, từng chút từng chút tiến vào không gian lờ mờ trên cao.

- Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ ~~~~~~~~~~

Băng sương bao trùm toàn thân của nó, có lẽ huyết dịch đã không còn lưu động nữa. Hoàn toàn nương tựa vào nghị lực chèo chống bay lên.

- Ô ô ô ô!!!!!!!!!

Tiểu Chập Long ra sức gào thét, nó đuổi theo Thiên Thương Thanh Chập Long càng ngày càng gần, nhưng mà luôn có một đoạn khoảng cách, nó có thể cảm giác được khí tức sinh mệnh của mẹ mình vô cùng yếu, yêu tới mức sắp tử vong.

Nó không rõ vì cái gì nó phải rời khỏi phiến linh địa lúc trước. Rời khỏi nơi nó đã sống lâu mấy năm kia, lựa chọn loại phương thức này để chấm dứt tính mạng của mình.

- Vù vù vù vù vù ~~~~~

Cuồng phong của đệ nhị trọng thiên lạnh thấu xương, xen lẫn băng hàn làm cho tiểu Chập Long cảm giác được mỗi lần vỗ cánh là bị tra tấn.

Tiểu Chập Long ăn khổ, loại tàn phá này nước mắt tứ tung, muốn nó buông tha bay lên.

Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy càng gần thân ảnh già nua màu xanh kia nó lại không dám buông tha, cắn răng kiên trì bay lượn!

Bầu trời tối đen lạnh như băng, thể xác và tinh thần mỏi mệt màu của thân ảnh màu xanh già nua kia không ngừng khiêu chiến cực hạng tính mạng, dần dần trở nên nhỏ bé, chậm chạp. Mà ở phía dưới nó có tiểu thân ảnh quật cường không ngừng gia tốc, không ngừng gia tốc, từ đầu đến cuối đuổi theo mẹ mình...

...

Tầm mắt Thiên Thương Thanh Chập Long càng ngày càng mơ hồ, thời điểm nhìn thấy không phải bầu trời tối đen của nhị trọng thiên, ở phía trước là một thân ảnh màu xanh của cự long, trong phiến thiên không này có vô sô cự long bay lượn, quen thuộc, lạ lẫm...

Đây là bầu trời của Long tộc, là nơi quy túc của Long tộc. Thiên Thương Thanh Chập Long cảm giác tầm mắt mệt mỏi của mình chưa bao giờ an tường như thế này...

- Ba ~~~~~~~~~

Một tiếng giòn vang,, thân thể đóng băng của Thiên Thương Thanh Chập Long đã bị cuồng phong thổi tan.

Thời khắc nó nhìn thấy hình ảnh cuối cùng này thì tính mạng của nó đã đi tới điểm cuối cùng.

Linh hồn của nó được nghỉ ngơi cho nên nhìn thấy thế giới này vô cùng dễ gần và hòa ái, sau khi thân thể của nó bị cuồng phong thổi tan thì hóa thành vô số băng tinh óng ánh phiêu tán trên bầu trời, những tinh quang này vô cùng xinh xắn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status